"Con thúc giục như đòi mạng chỉ để cho mẹ đến xem bác cậu ta ép cậu ta nói xin lỗi à?" Ra khỏi đồn cảnh sát, sau khi lên xe Lâm Nghi lập tức gọi điện cho Tần Thời Luật: "Sao mẹ lại sinh ra cái đồ vô dụng như con chứ, người của mình mà để ra ngoài bị người ta bắt nạt như vậy đấy, đồ bỏ đi!
Tần Thời Luật đã quen với tính tình của Lâm Nghi, chẳng qua lần này anh lại hơi im lặng một chút.
Đường Vĩ Hoành đến đó, đây là chuyện anh không ngờ tới, lúc trước Đường Dục nói Đường Vĩ Hoành đối xử với cậu không tốt, thế mà khi cần người nộp tiền bảo lãnh, sao cậu không gọi cho anh mà lại tìm Đường Vĩ Hoành?
Im lặng nghe Lâm Nghi trút hết bực bội xong, Tần Thời Luật hỏi: "Còn em ấy thì sao ạ?"
Lâm Nghi: "Sao con không tự mình gọi cho cậu ta mà hỏi, mẹ là bảo mẫu của con à?" Tần Thời Luật bình tĩnh nói: "Vậy con cúp máy."
"Tần Thời Luật!" Lâm Nghi nhắc nhở anh: "Mẹ giúp con mang người ra ngoài, chuyện đã đồng ý với mẹ, tốt nhất con nên làm được!"
Thím Trương đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy Lâm Nghi quát một câu như vậy.
Bà ta đã nói mà, ngày đó bà Tần còn muốn đuổi cậu Tiểu Đường đi, sao hôm nay có thể đến đồn cảnh sát đón cậu ấy được chứ, cũng không biết cậu Tiểu Tần đã đồng ý chuyện gì với bà ấy.
Ở một bên khác, Đường Dục bị Đường Vĩ Hoành cản lại, bắt cậu phải nói với Lâm Nghi là ông ta muốn mời bà ấy ăn cơm.
Đường Dục bị dọa sợ chết khϊếp, muốn nói thì ông đi mà nói!
Năm đó nhà họ Tần kết thông gia với nhà họ Lâm, toàn bộ thành phố Phú Dương đều ồn ào sôi sục, nhà họ Lâm hai đường hắc đạo bạch đạo đều thông, gia thế không hề thua kém nhà họ Tần, những năm gần đây nhà họ Lâm mang lại không ít ích lợi cho nhà họ Tần. Hiện giờ Đường Dục và Tần Thời Luật đã kết hôn với nhau rồi, điều đó có nghĩa là về sau nhà họ Đường cũng sẽ được thơm lây, vì vậy sao Đường Vĩ Hoành có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này chứ?
Thấy cậu đứng yên bất động, Đường Vĩ Hoành thúc giục nói: "Thằng bé này, kết hôn rồi thì không nghe lời bác nữa phải không, chẳng qua là mời mẹ chồng cháu ăn bữa cơm, chỉ một câu này thôi."
Đường Dục nhíu mày, chỉ một câu này thôi, thế sao ông không đi mà nói hả.
Đường Dục nói: "Bà ấy không thích cháu."
Đường Vĩ Hoành không tin: "Không thích cháu mà còn đích thân đến nộp tiền bảo lãnh cho cháu à?"
Đường Dục cũng không rõ ràng lắm vì sao Lâm Nghi lại đến đây: "Có lẽ là sợ cháu làm mất mặt gia đình họ thôi."
...Lời này có lý do cơ sở, Đường Vĩ Hoành cũng không phản bác được. Đường Dục tiếp tục đánh tan suy nghĩ muốn lôi kéo làm quen của Đường Vĩ Hoành: "Mấy ngày trước bà ấy biết cháu và Tần Thời kết hôn, còn cho cháu một tấm chi phiếu bảo cháu ly hôn với Tần Thời Luật đó.”
Đường Dục nói chuyện rất chậm, nghe cứ như cậu bị tủi thân lắm ấy.
Nghe thấy hai chữ "ly hôn" tiếng chuông cảnh báo trong lòng Đường Vĩ Hoành lập tức vang lên: "Đương nhiên là không thể ly hôn được!"
Đường Dục ngoan ngoãn gật đầu: "Cho nên cháu không lấy chi phiếu."
Đường Vĩ Hoành thở phào một hơi, khen cậu hiểu chuyện.
Nếu cậu ly hôn, hai triệu trước đây của ông coi như đổ sông đổ bể sao!
Đường Dục giống như con giun trong bụng ông ta, đặc biệt đánh vào chỗ hiểm của ông ta: "Bác à, bác không cần mời mẹ anh ấy ăn cơm đâu, bác cho cháu tiền, cháu mua một món quà cho mẹ Tần Thời Luật."
Đường Vĩ Hoành: "!"
Mua quà có cùng đẳng cấp với mời ăn cơm sao, thằng ngốc này!
Vẻ mặt già nua của Đường Vĩ Hoành cứng đờ: "...Lại, lại mua quà?"
Đường Dục đáng thương chớp chớp hai mắt: "Bà ấy không thích cháu, cháu muốn lấy lòng bà ấy."
Đường Vĩ Hoành: "..."
Tâm trạng của Đường Vĩ Hoành vô cùng rối rắm, bà Tần không thích Đường Dục, chuyện này không tốt, nếu không tạo mối quan hệ tốt, nói không chừng ngày nào đó bà ấy bắt Đường Dục ly hôn với Tần Thời Luật thật thì sao, lấy lòng cũng rất cần thiết, nhưng...
Lần trước mua quà cho Tần Thời Luật, Đường Dục đã cầm của ông ta hai triệu rồi, giờ lại muốn mua quà cho bà Tần nữa, cũng không thể ít hơn hai triệu được.
Chỉ cần nghĩ thôi Đường Vĩ Hoành cũng thấy trong lòng nhỏ máu.
Đường Vĩ Hoành hỏi: "Tiền lần trước đưa cháu tiêu hết rồi à?"
Đường Dục nhớ đến dự định trồng hoa và tráng men của mình, nghĩ đến còn sợ hãi nói: "Suýt nữa thì không đủ."
Đường Vĩ Hoành: "..."
Hai triệu mà còn suýt không đủ?
Mua quà gì chứ? Mua đất sao? Đồ phá gia chi tử!
Trong xe, Lâm Nghi thấy bọn họ còn chưa nói xong, mất kiên nhẫn nói: "Đang lề mề cái gì vậy, còn không lên xe đi?"
Đường Dục giật mình, cậu nhìn về phía Lâm Nghi...Xe dừng ở đó không đi là đang đợi cậu à?
Đường Dục lúng túng nghĩ: Thực ra cậu có thể tự mình bắt xe mà.
Đường Vĩ Hoành nhận ra sự kháng cự của Đường Dục, vừa đẩy cậu về phía chiếc xe bên kia vừa nhỏ giọng dặn dò: "Nếu bà ta lại nhắc đến chuyện ly hôn, cháu nhất định không được đồng ý, biết không?"
Đường Dục thành thật gật đầu: "Vâng, còn quà..."
Khóe miệng Đường Vĩ Hoành giật giật, thầm nói cậu còn chưa quên được cái này hả!
Đường Vĩ Hoành cắn răng: "Lát nữa bác chuyển tiền cho cháu."
Đúng lúc đi đến trước xe, Đường Dục nở nụ cười với Đường Vĩ Hoành, cặp mắt mèo của cậu cong cong, cười đến híp mắt lại không thấy răng đâu: "Cảm ơn bác."
Đường Vĩ Hoành: "..." Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, sau này đừng có mua quà cho người khác nữa.
Thím Trương ngồi ở ghế phó lái, nên Đường Dục chỉ có thể ngồi ở ghế sau, cửa sổ xe không đóng, Lâm Nghi ngồi ở trên xe lạnh lùng nhìn cậu, Đường Dục run tay, cửa xe cũng không kéo ra được.
Đường Vĩ Hoành tri kỷ giúp cậu mở cửa xe nhét cậu vào trong: "Bà Tần đi thong thả, Tiểu Dục không hiểu chuyện, làm phiền bà quan tâm một chút."
Lâm Nghi "Ừm" một tiếng lấy lệ, cái kiểu không nghe kỹ cũng không nghe thấy.
Nhìn chiếc xe đã đi xa, Đường Vĩ Hoành không nhịn được mắng Đường Lạc là cái đồ xui xẻo, không có chuyện gì gọi điện bảo ông đến đây cho bẽ mặt à, không chỉ mất thể diện trước mặt thông gia, mà còn phải cho không!
Trong xe, Đường Dục ôm túi vải đỏ ngồi sát cửa xe, cách Lâm Nghi rất xa.
Lâm Nghi liếc mắt nhìn cậu: "Người bác kia đối xử với cậu tốt như vậy, sao cậu không đi cùng ông ta." Còn cảm ơn, cảm ơn ông ta bảo cậu đi xin lỗi người ta sao?
Thím Trương tưởng bà lại nhắc đến chuyện làm Đường Dục ly hôn với Tần Thời Luật, vội vàng nói: "Bà Tần, cậu Tiểu Tần bảo cậu Tiểu Đường phải về nhà."
Không nhắc đến Tần Thời Luật còn tốt, vừa nhắc đến anh giọng điệu của Lâm Nghi lập tức khó chịu: "Nó có bản lĩnh thế sao không tự mình trở về?"
Thím Trương ấp úng: "Cậu Tiểu Tần bận công việc."
"Bận? Hừ!" Lâm Nghi cười khẩy: "Đàn ông nói mình bận rộn đều là đàn ông vô dụng, ngay cả gia đình cũng không chăm lo được còn kết hôn cái gì, cả đời độc thân là tốt nhất."
Cái miệng của Lâm Nghi không tha cho ai, có đôi khi bà còn cực đoan tới mức y như người điên, Đường Dục nhớ rõ, bởi vì quan hệ tình cảm của bà và bố của Tần Thời Luật không tốt nên bà mới có tình trạng cực đoan như này.
Lâm Nghi quay đầu qua, thấy Đường Dục đang chăm chú nhìn bà, quát cậu: "Nhìn cái gì?"
Lần này thì Đường Dục không sợ, cậu nhìn bà nói: "Cháu cố ý đó."
Lâm Nghi không rõ vì sao bà lại nghe hiểu lời nói không đầu không đuôi của Đường Dục, cậu bỏ qua cuộc tranh chấp của bà với thím Trương, chọn ra được vấn đề thực sự từ trong kiểu nói chuyện mỉa mai xỉa xói kia của bà, trả lời lại câu hỏi của bà.
Cậu cố ý, cố ý nói cảm ơn với bác cậu, cố ý cười làm cho người ta không tìm được sơ hở, cho nên, cậu cũng không có ngu ngốc như vậy.
Lâm Nghi hơi hé hé miệng, hiếm lắm bà mới không nói gì.
Trái tim của thím Trương vẫn luôn treo cao, bà ta còn tưởng là Lâm Nghi sẽ phát giận với Đường Dục, nhưng cuối cùng Lâm Nghi chỉ hừ một tiếng, đồng thời sự tức giận trên người Lâm Nghi cũng tiêu tan luôn.
Thím Trương quay đầu lại nhìn Đường Dục với ánh mắt khó tin .
Đường Dục chớp chớp mắt, tỏ vẻ bản thân không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Nghi dùng khóe mắt nhìn Đường Dục, quan sát đánh giá cậu từ đầu đến chân, nhìn chăm chú hơn nhiều so với lần trước ở nhà Tần Thời Luật, cuối cùng tầm mắt bà dừng lại ở túi vải màu đỏ Đường Dục đang ôm trong lòng: "Cậu dùng cái này đánh người hả?"
Đường Dục cuộn lại đầu ngón tay, giữ chặt cái túi vải: "Vâng."
Nhớ đến cái đầu đứa con trai của người đàn bà “quả trứng chim bồ câu” kia, Lâm Nghi có chút tò mò: "Bên trong là gì?"
Đường Dục mở túi vải ra cho bà xem: "Nghiên mực."
Sau khi nhìn rõ là gì xong, Lâm Nghi lập tức hít sâu một hơi, ánh mắt bà nhìn cậu có chút kinh sợ, có một loại cảm giác "sao thằng nhóc này còn không đáng tin bằng Tần Thời Luật chứ".
"Cậu đi đánh nhau mà không chuẩn bị sao?"
Lâm Nghi nghĩ mà thấy sợ, sao đồ gì cũng dám mang lên chào hỏi với đầu người ta chứ?
Nhìn cái nghiên mực đen nhánh kia, bà cũng không biết nên nói là đầu người kia cứng hay là khen chất lượng món đồ này tốt nữa.
Đường Dục thành thật nói: "Lần sau cháu sẽ rút kinh nghiệm."
Lâm Nghi chưa từng làm qua mẹ hiền, ngay cả mẹ nghiêm cũng chưa luôn, vậy mà giờ bà lại có loại cảm giác bất lực khi dạy học sinh tiểu học làm bài tập: "Còn có lần sau nữa hả?"
Đường Dục vội vàng lắc đầu: "...Không ạ."
Xe dừng ở cổng tiểu khu, Lâm Nghi không có dự định đưa bọn họ đi vào trong.
Đường Dục xuống xe, ngoan ngoãn đứng trước cửa, nói với Lâm Nghi ngồi trong xe: "Về việc hôm nay cảm ơn bác ạ."
Lâm Nghi liếc mắt nhìn cậu một cái: "Không cần cậu cảm ơn, là tôi bán cho Tần Thời Luật một cái ân huệ, không liên quan đến cậu."
Mặc dù Đường Dục không hiểu, nhưng cậu chỉ "vâng" một tiếng, không kiếm chuyện không vui cho mình.
Đường Dục lấy hàng chuyển phát nhanh rồi về nhà cùng thím Trương, Dư Lạc Dương đang ngồi xổm ở ngoài cổng, nhìn thấy Đường Dục trở về, cậu ta đứng phắt dậy hỏi: "Sao giờ cậu mới về?"
Trận đánh nhau hôm nay Dư Lạc Dương cũng không khá hơn hai người kia là bao, hốc mắt trái có một vòng xanh đen, lúc nãy còn chưa có rõ ràng, giờ mới thấy có chút bầm tím.
Dư Lạc Dương thấy không sao cả, nghĩ đến đầu Vương Chính bị Đường Dục đập vỡ, cậu ta chỉ bị bầm tím một mắt thì không là gì hết!
Đường Dục hỏi cậu ta: "Không phải cậu về nhà với mẹ cậu rồi sao?"
Dư Lạc Dương giống y như tội phạm vượt ngục: "Đợi mẹ tôi đi làm cái tôi lập tức chạy ra ngoài."
Dư Lạc Dương cũng không coi mình là người ngoài, kéo Đường Dục đi vào trong: "Cậu lấy cái gì đây?"
Một gói hàng rất to, nhưng nhìn Đường Dục cầm thì hình như không nặng lắm. Sau khi vào phòng, Đường Dục mở hàng chuyển phát nhanh ra, kiện hàng được bọc bằng tầng tầng lớp lớp túi bóng. Sau khi mở toàn bộ ra, Dư Lạc Dương tỉ mỉ quan sát “đống rác” kia...Chẳng lẽ cậu ấy mua không khí?
Đường Dục mò mẫm bên trong hồi lâu, sau đó cậu lấy mấy cành cây khô dài bằng ngón tay cái từ trong đống túi xốp hơi ra ...
Dư Lạc Dương: "?"
Dư Lạc Dương: "Cậu mua mấy cành cây khô này về làm gì thế?"
Đường Dục nói: "Đây là hoa."
Dư Lạc Dương bày ra vẻ mặt "cậu đừng có mơ lừa gạt tôi, tôi không bị ngốc" mà nhìn bốn cây "củi khô" không chút sức sống trong tay Đường Dục, cạn lời nói: "Hoa? Cậu gọi cái này là hoa?"
Nghĩ đến cậu quen tiêu tiền như nước, Dư Lạc Dương mồm nhanh hơn não hỏi một câu: "Cậu mua cái này hết bao nhiêu tiền?"
Đường Dục giơ ra hai ngón tay.
Dư Lạc Dương : "Hai mươi?"
Đường Dục lắc đầu.
"Hai trăm?"
Đường Dục vẫn lắc đầu.
"Hai nghìn?"
Đường Dục liếc nhìn cậu ta một cái.
Dư Nhạc Dương nghĩ: Hai nghìn còn chưa đủ mua mấy que gỗ rách nát này á?
Sau đó cậu ta hít sâu một hơi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin và kinh ngạc nhìn Đường Dục người coi tiền như rác nói: "Đừng nói là hai trăm nghìn thôi đấy?"
Đường Dục im lặng một lát, cậu chôn một cành hoa xuống đất trước rồi nói: "Không phải."
Không biết vì sao, Đường Dục đã trả lời rồi mà Dư Lạc Dương vẫn không thở phào được, có lẽ bởi vì ngay sau đó Đường Dục lại quất cho cậu một cú sốc giữa hiện thực và mộng ảo...
Đường Dục nói rất chậm, sau hai từ "không phải" cậu ngừng khoảng hai giây, tiếp đó mới nói: "Hai triệu."
Dư Lạc Dương vội vàng ấn vào huyệt nhân trung của mình, hít thở thật sâu: "..."
Bỗng dưng đầu Dư Lạc Dương có chút choáng váng, cậu ta vịn bệ cửa sổ đứng lên, nhấn mạnh từng chữ hỏi: "Cậu nói lại lần nữa, bao nhiêu tiền?"
Đường Dục ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt ngây thơ tỏ vẻ không hiểu vì sao mà cậu ta lại ngạc nhiên như vậy: "Hai triệu."
Dư Lạc Dương đã không còn nghĩ đến hai triệu có mấy số không nữa: "...Có phải cậu bị điên rồi không?"
Dư Lạc Dương chỉ vào nhành cây tồi tàn trong chậu hoa: "Với thứ đồ này, hai triệu? Đây là do cậu có tiền nhưng không có chỗ tiêu hay là đầu bị kẹp vào cửa rồi hả? Tiểu não của cậu nghỉ phép đi chơi rồi à? Hai triệu có thể mua được mấy cái vườn hoa đó!"
"Cái đó không giống nhau." Đường Dục bình tĩnh, tiếp tục sửa sang lại cành hoa nói: "Đây là vua của các loài hoa."
Dư Lạc Dương thật sự muốn đánh cho đầu Đường Dục biến thành “vua của các loài hoa”, “nở hoa tung toé” luôn: "Mẹ nó, chắc chắn là cậu bị người ta lừa rồi! Cậu nói cho tôi biết cậu mua ở đâu, giờ tôi gọi báo cáo với 315 luôn!"
Đường Dục cho cậu địa chỉ nhà buôn, sau khi kiểm tra xong, Dư Lạc Dương lập tức im lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]