Diệp Mặc và Đường Bắc Vi đã nói chuyện với nhau gần như suốt cả buổi tối, đến lúc trời gần sáng, Đường Bắc Vi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ, Diệp Mặc lại chế ra một chuỗi vòng tay bảo vệ cho chính mình. Mặc dù chuỗi vòng tay bảo vệ này không có tác dụng gì với người tu luyện cổ võ, nhưng với những vụ ám sát bình thường, thì vẫn có thể bảo vệ được.
Cho dù là không có chuỗi vòng tay bảo vệ, thì bản thân Diệp Mặc vẫn luôn không sợ bị ám sát, nhưng đôi khi cũng không thể động thủ là phòng ngự được, nên cứ làm cho chắc ăn.
Lúc Đường Bắc Vi tỉnh thì đã là giờ cơm trưa, rửa mặt xong, Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi đi mua một số đồ dùng cần thiết, rồi quay về trường của Đường Bắc Vi lấy một số đồ dùng cá nhân.
Mặc dù Đường Bắc Vi không biết Diệp Mặc để những thứ đó ở đâu rồi, nhưng cô biết anh trai mình có rất nhiều điểm thần bí, cô cũng không hỏi, mặc dù cảm thấy rất hiếu kỳ, nhưng cô cũng biết nặng nhẹ, biết là có những lúc anh trai không muốn nói, thì tốt nhất mình cũng không nên hỏi. Kỳ thực Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều, rất nhiều bản lĩnh của hắn Đường Bắc Vi đều đã biết, một cái nhẫn trữ vật thì cũng chẳng đáng để dấu cô, nhìn thấy cô có chút nghi hoặc, liền đưa luôn cho cô xem.
Lúc Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi vào bệnh viện Đàn Khang, Bàng Hải Hương và viện trưởng Hồ Dương đều đã đứng ở cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3159625/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.