Lúc này, không ngờ trong đại viện Diệp gia có mười cái quan tài. Bên trong đều là người trực hệ Diệp gia. Nhưng mặt Diệp Bắc Vinh lại trầm như nước ngồi ở đại sảnh nghị sự, không nói được một lời.
Bên tai ông ta vẫn còn nghe thấy lời nói kiêu ngạo của đám người kia.
- Diệp Bắc Vinh, ngày đầu tiên là mười người. Ngày hôm sau chính là năm mươi người. Nếu đến ngày thứ ba chúng tôi còn chưa nhìn thấy Diệp Mặc, Diệp gia từ nay về sau biến mất khỏi Yến Kinh.
Hôm nay đã là ngày hôm sau rồi. Mặc dù có rất nhiều cảnh sát có vũ trang tới hỗ trợ, nhưng không người nào dám nổ súng. Hoặc là nói không ai có thể biết hung thủ đến lúc nào, xuất hiện ở chỗ nào. Cũng có thể nói là, bọn họ chỉ vâng mệnh đến bảo vệ Diệp gia, nhưng không được lệnh phải giết chết hung thủ.
Đương nhiên Diệp Bắc Vinh biết lý do. Đây là vì quốc gia và Ẩn Môn đã thỏa thuận, hai bên không được chủ động khiêu khích. Nếu quốc gia chủ động khiêu khích Ẩn Môn, thậm chí giết người trong Ẩn Môn, Ẩn Môn có thể giết không tha người khiêu khích, quốc gia không được nhúng tay vào.
Nếu một người nào đó trong Ẩn Môn hoặc là môn phái động tới lợi ích của quốc gia, quốc gia có thể bằng bất kể giá nào, loại bỏ người hoặc môn phái này, người còn lại không được động thủ.
Nhưng quốc gia dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Ẩn Môn, tất nhiên vì trong Ẩn Môn quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3159532/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.