Chương trước
Chương sau
Jason nở nụ cười thâm hiểm đồng thời nhấn nút chiếc điều khiển từ xa trong tay, ngay lập tức mấy chiếc lồng sắt đồng thời tự động được mở ra. Những con dã thú bị bỏ đói lâu ngày cũng nhanh chóng vọt ra, xông thẳng về phía Diệp Mặc và Jonh Jay. Thấy Diệp Mặc chỉ cần một cước đã đá bay con báo, Jason hét lớn:

-Bắn gãy chân thằng Tàu kia cho ta.

Ngay lập tức hơn một trăm người gần như cùng lúc nổ súng vào chỗ Diệp Mặc đang đứng. Tại nơi đó tóe lên từng đốm từng đốm lửa, nhưng bóng dáng Diệp Mặc thì chẳng thấy đâu.

Diệp Mặc lúc này đã bay vọt lên tận vị trí của bang chúng Liên minh ngầm, nhanh như cắt nhấc bổng từng tên từng tên đang chĩa súng về phía mình rồi ném thẳng xuống.

Động tác của Diệp Mặc cực nhanh. Chỉ đảo qua một vòng mà hắn đã hạ sạch cả trăm tên của Liên minh ngầm. Lúc tất cả bọn chúng bị ném xuống tận đáy của "lòng chảo" thì Jason mới có phản ứng lại. Bản lĩnh của tay họ Diệp vượt xa so với tưởng tượng của y, "Đấu thú chảo" này căn bản không nhằm nhò gì so với hắn.

Từ đáy của "Đấu thú chảo" vọng lên từng tiếng gào thét ghê rợn như xé ruột, khiến cho ai nghe thấy cũng không khỏi rùng mình sợ hãi.

Ý niệm duy nhất trong đầu Jason lúc này chính là nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Tác Nhâm kia còn nhanh hơn gã một bước, thế nhưng hai tên vừa mới đứng dậy thì đã gặp ngay khuôn mặt của Diệp Mặc.

-Diệp tiên sinh…

Jason muốn nói vài lời ngon ngọt để xoa dịu Diệp Mặc nhưng vốn tiếng Trung bập bẹ của gã lại không cho phép gã thực hiện điều đó. Gã có thể sống tới ngày hôm nay là bởi gã chưa bao giờ đặt mình trong tình thế nguy hiểm cả.

Nhưng hôm nay, rõ ràng là đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, không hề sai sót dù chỉ một ly, vậy mà vẫn thất thủ trước tên họ Diệp kia. Động tác của hắn đã vượt qua cực hạn của con người bình thường, làm gì có ai có thể nhảy vọt lên cao hơn 10m cơ chứ, thậm chí trong thời gian ngắn như vậy hạ sạch hơn một trăm người?

Nếu được làm lại, Jason sẽ không bao giờ chọn cách đối đầu với tên người Hoa họ Diệp kia. Đương yên đương lành, đang sung sướng hưởng thụ trong trang viên xa hoa lộng lẫy hơn cả dinh Tổng thống này, bỗng dưng lại dây vào cái tên Diệp Mặc kia. Tay kia không phải là người, hắn là loài ma quỷ. Mà dù là đối mặt với ma quỷ thì gã còn có cơ hội tẩu thoát, còn trước mặt người này thì đến một cơ hội nhỏ nhất cũng không có.

-Mày là Jason?

Diệp Mặc không ngờ một tên trùm xã hội đen đã tung hoành bao năm như gã bây giờ lại có cái bộ dạng run sợ thê thảm như thế kia.

-Vâng vâng, thưa Diệp tiên sinh tôn kính. Tôi có tiền, rất rất nhiều tiền. Chỉ cần ngài nương tay tha cho cái mạng hèn này, tôi sẽ đưa hết cho ngài....

Jason cố gắng vận dụng hết vốn từ tiếng Trung của mình, khó khăn thốt ra từng chữ.

-Ồ, tiền của mày ở đâu?

Diệp Mặc giọng điệu rất thản nhiên. Nếu thực sự có thể kiếm được tiền thì hắn cũng chẳng ngại việc phải mang đi. Hiện giờ quả thực hắn đang rất thiếu tiền.

Jason thấy Diệp Mặc bắt đầu có hứng thú với đề nghị của mình thì vội vàng lên tiếng:

-Mau giải thích lại cho Diệp tiên sinh, mau!

Tác Nhâm mặt mũi trắng bệch ra vì sợ hãi, run rẩy nói:

-Tiền của Jason đều đầu tư thị trường cổ phiếu. Ông ấy có cổ phiếu của sáu công ty buôn bán và năm cửa hàng, nhưng tất cả đều không thể trực tiếp chuyển thành tiền mặt được mà phải bán ra rồi mới có thể thành tiền được. Nhưng nếu dùng danh nghĩa của Jason để thực hiện việc này thì sẽ gây sự chú ý của FBI. Như vậy ngài chẳng những không lấy được tiền mà lại còn gặp phiền toái nữa.

-Tác Nhâm, mày, sao mày lại nói như vậy...

Jason không hiểu hết những gì Tác Nhâm nói nhưng gã có thể đoán ra Tác Nhâm không phải đang nói giúp cho mình. Nói bây giờ Jason không có tiền mặt thì cái mạng của gã cũng khó mà bảo toàn được.

Diệp Mặc nhìn Jason nói:

-Nói như vậy, mày hiện tại là không có tiền, đúng không?

-Có, có, trong tài khoản ngân hàng vẫn còn 50 tỉ đô la cơ.

Lần này thì Jason không dám để Tác Nhâm phiên dịch cho mình nữa.

Diệp Mặc lấy thẻ ngân hàng của mình ném đến trước mặt Jason, nói:

-Dùng tốc độ nhanh nhất chuyển tiền của mày vào trong này. Nói trước, tao không phải là kẻ kiên nhẫn đâu đấy.

-Được, Được... nhưng chuyển tiền xong... tôi...

Trước khi ấn nút gọi điện chuyển khoản, Jason còn có chút do dự. Bây giờ gã chỉ cần Diệp Mặc đồng ý tha mạng cho mình. Diệp Mặc lạnh lùng nói:

-Đừng có kích động tới sự kiên nhẫn của tao. Tao không có thời gian lôi thôi với mày đâu. Không đồng ý thì thôi, cái mạng của mày xem ra phải quẳng xuống dưới

Diệp Mặc còn chưa nói hết câu Cơ Sâm đã vội vàng lên tiếng:

-Tôi chuyển... Tôi chuyển....

Mặt tái mét, gã ôm điện thoại run run ấn số. Trong tình thế cấp bách như thế này, gã thực sự không thể nghĩ ra điều gì được nữa. Trong đầu gã lúc này chỉ có thể tư duy một việc duy nhất, đó là gã người Hoa trước mặt kia là kẻ đã nói thì nhất định sẽ làm được.

Nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt thì biết, những kẻ ban nãy đã bị Diệp Mặc ném xuống thì không ai còn có thể đứng dậy nữa. Còn những kẻ cố lê lết bò lên thì chỉ được ba bốn bước là đã ngay lập tức bị dã thú xé xác.

Tác Nhâm nhìn vẻ run sợ của Jason lúc này, trong đáy mắt y hiện lên một tia đắc ý. Y biết rằng cho dù gã có chuyển tiền cho Diệp Mặc thì hắn vẫn sẽ không bỏ qua cho gã. Bởi y đã nhìn thấy trong ánh mắt của Diệp Mặc một luồng sát khí lạnh lẽo mà dữ dội, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào còn sống mà rời khỏi đây.

Trong lòng y lúc này cũng không khỏi trào lên cảm giác kinh hãi. Cao thủ thì y đã gặp nhiều, nhưng loại cao thủ như Diệp Mặc thì đúng là lần đầu tiên. Tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Mặc bay vút lên, động tác nhẹ tựa khói mây mà lúc đó y còn tưởng mình bị hoa mắt. Y biết rằng đối mặt với loại cao thủ như Diệp Mặc thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện may mắn sống sót.

Nếu như là kẻ khác thì y sớm đã nghĩ ra cách để tẩu thoát rồi. Thế nhưng trước mặt y đây là Diệp Mặc, mọi nỗ lực kháng cự chỉ là vô ích. Trong lòng y đã dậy lên một cảm giác dường như là bất lực. Tên trẻ tuổi này quả thực quá sức đáng sợ, đứng cách xa mấy mươi mét mà vẫn nhận ra mình là phản đồ của Hán Văn bang.

-Đã chuyển xong rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Jason cung kính dùng hai tay dâng tấm thẻ ngân hàng trả lại cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhận lại tấm thẻ, nói:

-Nếu đã xong rồi thì mày có thể xuống kia rồi.

-Không, sao anh không nói đạo lý....

Jason còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Diệp Mặc ném bay xuống dưới, thân thể gã lẫn vào trong vũng máu tanh cùng đám thi thể phía dưới kia.

Tới lúc sắp chết gã vẫn không thể nghĩ thông, Jonh Jay có lần đã từng nói cho gã về tính cách của người Hoa Hạ. Hơn nữa gã đã tiếp xúc với người Hoa Hạ bao nhiêu năm, quả thực đúng như lời Jonh Jay nói. Đối với người Hoa Hạ, chỉ cần cúi đầu cung kính, tung hô hoặc thậm chí cho họ chút lợi lộc thì họ sẽ mềm lòng mà tha mạng cho mình. Nhưng khi nãy gã đã giao tất cả số tiền mặt còn lại của mình, cuối cùng vẫn phải nhận kết cục đau đớn như vậy.

Nhưng điều làm gã hối hận hơn chính là, tại sao mình lại chế tạo ra cái "Đấu thú chảo" này cơ chứ? Gã không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày mình lại trở thành con mồi trong chính trò chơi mà gã sáng tạo ra.

Tác Nhâm không dám nhìn xuống dưới nữa. Khuôn mặt trắng bệch đi vì kinh hãi của y đã thu hồi lại ánh mắt, y đang cố tìm lấy một tia hy vọng để tẩu thoát, dù là mong manh nhất.

Diệp Mặc thản nhiên nhìn Tác Nhâm nói:

-Mày rất thông minh, nói xem mày năm xưa đã phản bội lại Hán văn bang như thế nào, còn cả tung tích của chị Nhan nữa!

Tác Nhâm run rẩy, mãi lâu sau mới lên tiếng:

-Tôi chỉ cần giữ lại cái mạng này thôi.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

-Mày còn có tư cách ra điều kiện với ta ư? Mày không nói ta cũng sẽ có cách bắt mày phải khai ra. Trong mắt ta mày còn không bằng một con kiến!

-Mày chính là Diệp Mặc, kẻ đã tiêu diệt tổ chức Địa Sát đúng không?

Tác Nhâm đột nhiên nói ra một câu chẳng liên quan.

Diệp Mặc thản nhiên đáp:

-Không sai mày quả thật là rất thông minh, đến chuyện này mà cũng biết. Nhưng cho dù là vậy, thì đã sao?

-Quả nhiên là anh. Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ ra mới phải. Tôi thật là một kẻ đần độn...

Tác Nhâm tự nói một mình, không trả lời vào câu hỏi của Diệp Mặc.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng:

-Mày đã không muốn nói, vậy thì đừng trách ta không khách khí.

-Khoan đã.

Tác Nhâm đột nhiên trấn tĩnh lại, giơ tay ra ngăn cản.

Thấy Diệp Mặc đã dừng lại, Tác Nhâm mới bắt đầu nói tiếp:

-Khi vừa nhìn thấy chị Nhan, tôi đã biết nàng chính là người trong mộng của tôi. Cho nên tôi không chút do dự mà gia nhập vào Hán Văn bang. Mười mấy năm nay, tôi vì Hán Văn bang mà vào sinh ra tử, đổ biết bao mồ hôi xương máu cũng không từ. Tất cả chỉ là vì chị Nhan.

Những câu sau, dường như đã hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh, Tác Nhâm lại nói tiếp:

-Nếu tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra. Thế nhưng có một ngày, tôi không thể chịu nổi, thật sự không thể chịu nổi sự dày vò khi phải che giấu tình cảm trong lòng nữa. Vậy là tôi đã tìm đến chỗ chị Nhan và bày tỏ với nàng.

Tác Nhâm đột nhiên ngừng lại, dường như đang hồi tưởng lại chuyện năm đó. Lát sau, y lắc đầu, tiếp tục nói:

-Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng những thổ lộ của ta lại bị Bành Hán Văn nghe được. Bang chủ không chút lưu tình mà phạt tôi "tam đao lục động", nói tôi to gan, dám đùa giỡn chị Nhan. Ta biết, chị Nhan là nữ thần trong lòng bang chủ, bất kì ai cũng không được phép tiếp cận nàng.

Nói xong Tác Nhâm bèn vén ống quần lên. Trên đùi y hiện ra sáu vết sẹo.

-Sự trừng phạt đó đã khiến tôi hoàn toàn thất vọng, và tôi quyết định phản bội lại Hán Văn bang để gia nhập vào Liên minh ngầm này. Mục đích chỉ có một, đó chính là lợi dụng Jason, nhờ gã đưa chị Nhan về với tôi.

Ánh mắt Tác Nhâm hiện ra sự quyến luyến thậm chí điên cuồng.

-Thế nhưng sau đó tôi lại không tìm được nàng. Chẳng biết nàng đã đi đâu rồi. Mặc dù nghi ngờ chị Nhan đã bị Jason giết hại nhưng tôi vẫn không có bằng chứng nào. Từng giờ từng khắc tôi đều sống trong sự dày vò. Sự dày vò ấy không phải vì tôi đã phản bội Hán Văn bang mà là sự dày vò vì tô đã hại chị Nhan.

Dứt lời, Tác Nhiệm trở nên trầm mặc.

-Jason có lý do gì để giết chị Nhan không?

Diệp Mặc lên tiếng hỏi.

Tác Nhâm ảo não đáp:

-Tôi nghi ngờ là Jason muốn tôi chuyên tâm làm cố vấn cho Liên minh ngầm của gã, không muốn tôi bị phân tâm vì một người con gái nên đã xuống tay với nàng. Gã sợ rằng khi có nàng bên cạnh, sẽ có một ngày tôi sẽ phản lại gã như đã phản Hán Văn bang. Nhưng tất cả chỉ là những phỏng đoán của tôi mà thôi.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Tác Nhâm một cái, nói:

-Mày đã không còn tác dụng gì nữa, vậy thì cũng xuống kia làm bạn với họ đi.

Nói xong, Diệp Mặc dùng một tay nâng Tác Nhâm lên định ném y xuống đấu thú chảo thì Tác Nhâm vội vàng hét to:

-Diệp Mặc, anh không thể giết tôi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.