Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc đi đến bên cạnh mấy tên người Nhật hắn đã giết, sau khi lục soát quần áo bọn chúng Diệp Mặc tìm thấy một quyển sổ. Mở sổ ra, bên trong vẽ mấy trang bản đồ biển, hơn nữa từ những thứ ghi trong sổ, Diệp Mặc xác nhận bốn tên này thực sự đến tìm kiếm Ninh Khinh Tuyết.

Tuy chữ viết viết trên đó Diệp Mặc không biết nhưng mấy chữ Ninh Khinh Tuyết này thì hắn vẫn nhận ra, xem ra đám người này không những biết rõ tên của Ninh Khinh Tuyết, còn phái người đến tìm cô nữa.

Diệp Mặc lại một lần nữa từ bản đồ biển trong quyển sổ nhìn thấy vị trí đánh dấu nhảy dù, chỉ có điều những vị trí này đều đánh dấu bằng kinh độ và vĩ độ. Nhặt chiếc radar nhỏ trên mặt đất lên, Diệp Mặc mới phát hiện ra hắn căn bản không biết dùng radar.

Ở trên đảo san hô tìm một lúc lâu, thậm chí đã lật cả căn nhà gỗ lên một lần, Diệp Mặc vẫn không tìm thấy bất cứ tài liệu nào liên quan đến Đế Quốc mặt trời đen, càng không cần nói đến hang ổ.

Khi lần thứ hai kiểm tra chỗ nhảy dù kia, Diệp Mặc cuối cùng cũng phát hiện ra một ít manh mối. Trên mặt dù để nhảy in chữ uMP, Diệp Mặc thông qua chữ cái này xác định cái dù này hẳn là cái dù mà Ninh Khinh Tuyết đã từng dùng để nhảy, bởi vì máy bay Ninh Khinh Tuyết ngồi chính là Siêu Âm MM871 mới nhất. Mà trên chiếc máy bay này trang bị dù để nhảy là đồng bộ, không còn nghi ngờ gì nữa, dù này hẳn là cái mà Diệp Mặc đã thấy.

Xác nhận Ninh Khinh Tuyết đã nhảy dù hơn nữa dù còn rơi xuống nơi này, Ninh Khinh Tuyết thì không thấy đâu chí ít Diệp Mặc cũng biết được hai chuyện. Một là lúc Ninh Khinh Tuyết nhảy xuống thì an toàn, chí ít cô còn có thể cởi dù. Thứ hai, Ninh Khinh Tuyết còn chưa bị đám người này tìm thấy, cho thấy cô vẫn ở trên biển.

Tuy rằng Diệp Mặc hận ngứa cả răng với Đế Quốc mặt trời đen này nhưng hắn vẫn biết được trọng yếu, dù có muốn lôi thôi với Đế Quốc mặt trời đen thì hắn sẽ tìm Ninh Khinh Tuyết trước cái đã.

Diệp Mặc cẩn thận lưu lại ký hiệu thần thức của mình ở bên trên căn nhà gỗ, cũng lại lưu lại thần thức của hắn trên huy chương mặt trời đen, lúc này mới chèo thuyền đánh cá tiếp tục tìm Ninh Khinh Tuyết. Đồng thời vừa nghiên cứu cách dùng của radar.

Mới có hai tiếng đồng hồ, Diệp Mặc đã biết dùng radar định vị, biết dùng radar xem xét khu vực biển xung quanh thậm chí có thể thông qua radar biết được khu vực nào đã được tìm qua. Cứ như vậy, Diệp Mặc cảm thấy tốc độ tìm kiếm quả nhiên nhanh hơn nhiều. Tốt hơn so với bay loạn trên không trung không có đầu mối, chủ yếu nhất là hắn có thể tiết kiệm được lượng lớn chân nguyên.

Diệp Mặc tận lực chèo thuyền đến chỗ bốn tên người Nhật chưa thăm dò, lại nửa ngày trôi qua, trên mặt biển nổi lên từng trận sương mù, không khí cũng dường như càng trở nên lạnh hơn. Rất nhiều các tảng băng lớn nhỏ trôi bên cạnh thuyền của Diệp Mặc, Diệp Mặc mới phát hiện bây giời dường như đã đi tới một khu núi băng.

Càng tìm kiếm thì trong lòng Diệp Mặc càng lo lắng, mặt biển nơi này không những khí hậu lạnh lẽo, hơn nữa lại không có đảo nhỏ. Nếu như rơi xuống nơi này cho dù không đói chết thì cũng bị lạnh cóng mà chết. Ninh Khinh Tuyết cũng xảy ra chuyện mấy ngày rồi, ai biết được bây giờ cô có còn sống hay không?

Diệp Mặc càng sốt ruột thì dường như tất cả thời gian đều đặt trong việc tìm kiếm.

Lúc gần chạng vạng, Diệp Mặc lại nghe thấy tiếng kêu cứu trên biển. Diệp Mặc nghe ra giọng nói đó là giọng của đàn ông, nhưng Diệp Mặc vẫn chèo thuyền qua đó.

Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi ngồi trên một chiếc phao cứu sinh cực nhỏ, không những cả người có vẻ hấp hối đến môi cũng đều đã nứt nẻ, không biết do lạnh cóng hay là do khát. Da thì bị ngâm đến trắng bệch, từ đôi mắt vô hồn của anh ta có thể thấy người đàn ông này cách cái chết không xa nữa rồi, Diệp Mặc thở dài, người cần tìm thì không tìm thấy lại phát hiện ra người cầu cứu khác, hắn không rõ người này sao có thể xuất hiện tại nơi biển sâu này.

Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không phải người thấy chết mà không cứu, hắn chèo thuyền qua, kéo người đàn ông hấp hối này lên thuyền, cho anh ta ăn mấy viên thuốc, sau đó lại vứt cho anh ta ít đồ ăn và nước uống.

Hắn biết người này chỉ là do đói khát gây nên, tuy nhiên tiếp tục tiếp thì sẽ chết, nhưng bây giờ cho anh ta một viên Cứu Tâm Hoàn, hơn nữa còn cho anh ta thức ăn và nước uống, coi như là đã cứu anh ta một mạng.

Dược hiệu của Cứu Tâm Hoàn tan ra, người da trắng này không kịp cảm kích Diệp Mặc, anh ta nhanh chóng uống một bình nước sau đó ăn hai hộp đồ hộp.

Không thể không khâm phục sức sống ngoan cường của người này, sau khi ăn thức ăn và uống nước xong, tinh thần của anh ta hiển nhiên chuyển biến tốt đẹp. Anh ta không ngừng nói cảm ơn với Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc ngoài nghe hiểu từ cảm ơn ra thì những cái khác đều không hiểu, chỉ có thể biết được anh ta đang nói tiếng Anh mà thôi.

Nghe không hiểu lời nói của người này, Diệp Mặc mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện với anh ta, mà tiếp tục làm một số dụng cụ tìm kiếm.

Người này nhìn thấy Diệp Mặc lấy ra dụng cụ tìm kiếm radar các loại thì lập tức lại nói bô bô.

- Anh hiểu những dụng cụ này?

Diệp Mặc theo bản năng hỏi một câu.

- Cậu là người Hoa Hạ?

Điều không ngờ đó là người đàn ông da trắng này lại nói ra một câu tiếng Trung, nói xong liền vui vẻ nói tiếp:

- Tôi còn tưởng cậu là người Hàn Quốc hay là người Nhật, không ngờ cậu lại là người Hoa Hạ.

Dường như cảm thấy câu nói này của anh ta Diệp Mặc có chút không vui, người da trắng này vội vàng bổ sung một câu.

- Xin lỗi nha, bởi vì chỗ này đã thuộc về Thái Bình Dương, người Hoa Hạ rất ít tới đây vì vậy mới có hiểu lầm này. Lại một lần nữa cảm ơn ơn cứu mạng của cậu, tôi là Edern, người Mỹ, tuy nhiên tôi rất thích văn hóa Hoa Hạ.

Biết được Edern là người tinh thông Hoa Hạ, Diệp Mặc lập tức có hứng thú, hắn rất muốn biết vì nguyên nhân gì mà Edern rơi xuống nơi này.

Erdern dường như biết suy nghĩ của Diệp Mặc, anh ta không đợi Diệp Mặc hỏi liền chủ động nói ra cảnh ngộ của mình.

Erdern là vận động viên golf nước Mỹ, anh ta thích thiên kim Daphne của tỷ phú Mỹ. Chỉ có điều Daphne lại không có cảm giác gì với anh ta, cái này gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Nhưng Erdern lại là người vô cùng nghị lực, ban đầu khi anh ta từ một vận động viên chạy ngắn chuyển sang chơi golf có thể nói không có ai xem trọng anh ta. Nhưng anh ta dựa vào thiên phú và sự nỗ lực của mình, đứng vững một chân trong giới golf. Tuy bây giờ còn chưa nổi tiếng nhưng anh ta tin tưởng vững chắc rằng mình có đạt tới trình độ của Tiger Wood.

Khi dường như tất cả mọi người coi mục tiêu phấn đấu của anh ta là trò cười, anh ta lại kiên trì tin tưởng mình có thể đạt được. Giống như hiện tại thích Daphne vậy, từ trước đến nay không có ai cho rằng anh ta có thể theo đuổi được Daphne nhưng anh ta vẫn kiên trì mình có thể làm cô cảm động.

Bởi vì cuộc sống thể thao không mang đến cho anh ta quá nhiều tiền bạc, mà Daphne lại là thiên kim của tỷ phú Mỹ, chỗ ra vào đều là nơi sang trọng nhiều tiền. Erdern đừng nói đến theo đuổi cô, cho dù cùng cô ở một nơi cũng đã có chút khó khăn.

Nhưng Erdern không chút từ bỏ, lần này anh ta biết Daphne đi tàu chở khách xa hoa Bắc Mã Hào, khi từ Los Angeles tới Canada thì anh ta lập tức dùng tất cả tích lũy của mình mua một tấm vé tàu, anh ta muốn học Jake của Titanic trên tàu Bắc Mã Hào đả động trái tim của Daphne, đem mĩ nhân về.

Bắc Mã Hào nghe nói là tàu chở khách xa hoa tiên tiến nhất trên thế giới, tuy nhiên khác với Titanic đó là, lần này từ Los Angeles điều hướng tới Victoria British Colombia Canada, đã là chuyến thứ ba của Bắc Mã Hào rồi

Rất nhiều người đã từng ngồi Bắc Mã Hào đều cho rằng sự thoải mái của Bắc Mã Hào đã vượt qua khách sạn tám sao của Khách Sạn Cung Điện Tiểu vương quốc Ả Rập, nhưng vé tàu của Bắc Mã Hào, cũng đạt tới cái gía kinh khủng. Phỏng chừng lấy tất cả những tích lũy của mình ra để lên Bắc Mã Hào, ngoại trừ Daphne ra thì thực sự không có người khác.

Tàu chở khách xa hoa này vốn an toàn vô cùng, không tồn tại bất cứ vấn đề nguy hiểm nào, nhưng ngày thứ sáu sau khi Bắc Mã Hàoxuất phát từ Mỹ, lại không biết là nguyên nhân gì không ngờ lại lệch phương hướng. Vốn dọc theo đường ven biển thì Bắc Mã Hào hẳn là vô cùng an toàn, nhưng vừa hay lúc Bắc Mã Hào xảy ra chuyện, Nước Mỹ ở Thái Bình Dương phát hiện người ngoài hành tinh xâm lấn, hơn nữa người ngoài hành tinh còn giết chết một số tàu ngầm hạt nhân của Mỹ. Cuối cùng dường như tất cả lực lượng đều bị hấp dẫn tới vị trí người ngoài hành tinh xâm chiếm, mà sau khi Bắc Mã Hào đi chệch thì lại không có người đến quản.

Đợi đến lúc người trên thuyền phát hiện ra mình bị cướp thì thuyền đã không biết đi chệch đến nơi nào rồi. Lúc này người trên thuyền Bắc Mã Hào đều biết là bị cướp rồi, sau khi Erdern biết được bị cướp, chuyện đầu tiên chính là muốn đi bảo vệ Daphne, nhưng lúc này trên thuyền tràn ngập tội phạm. Bọn chúng không những phá hủy hệ thống báo cảnh sát hơn nữa còn lái thuyền ra biển sâu.

Khoang thuyền của Erdern và khoang sang trọng của Daphne tạo thành một khoảng cách không thể vượt qua, Erdern chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.

Thuyền trưởng và rất nhiều thuyền viên đều bị giết chết, người phản kháng bị giết trước tiên, thậm chí người có dáng vẻ khỏe mạnh một chút đều bị bon họ giết chết, đám người này không những cướp đoạt trang sức tiền tài mà còn cướp đoạt phụ nữ. Ngoại trừ một số phụ nữ già xấu và hành khách bị giết ra thì phụ nữ trẻ đều bị đem lên trên con thuyền có cờ đầu lâu.

Bởi vì Erdern thông minh, anh ta cướp lấy được một cái phao cứu sinh nhảy xuống biển, may lúc đó hành khách trên thuyền quá đông, người nhảy xuống biển cũng không phải có mình anh ta, kẻ cướp nhất thời không quản được, bị anh ta trốn ra tìm đường sống.

Nghe Erdern nói xong Diệp Mặc thầm than, hắn không ngờ đến lại gặp phải chuyện hải tặc cướp tàu, nước Mĩ ngày ngày đều thổi phồng bọn họ lợi hại thế nào, nhưng bọn hải tặc này ở trước cửa nhà bọn họ bắt cóc hành khách, bọn họ vẫn còn đang bắt người ngoài hành tinh.

Tuy nhiên Diệp Mặc cũng có chút hổ thẹn, tuy không có liên quan gì đến hắn nhưng thực sự hắn thu hút phần lớn lực lượng trên biển của nước Mỹ, dẫn đến hải tặc có cơ hội.

Nhưng cho dù là như vậy, gan của đám hải tặc này cũng không phải là to bình thường. Huống hồ bắt cóc tàu chở khách từ Los Angeles đến Canada, điều này với việc đầu ở trên lưng chẳng khác gì nhau hết.

Hơn nữa Diệp Mặc khẳng định đám hải tặc này không bình thường, bọn chúng chắc chắn không biết hắn sẽ thu hút lực lượng hải quân Mĩ vào lúc này. Mà nếu như bọn chúng không biết vẫn còn dám động thủ, cho thấy cho dù là không có chuyện Diệp Mặc, bọn chúng cũng nắm chắc thành công nhất định.

- Đám hải tặc bắt cóc ấy, ngoài lá cờ anh nhìn thấy ra còn có thứ gì khác không?

Tuy Diệp Mặc không thấy hứng thú với chuyện này nhưng chuyện xảy ra vào thời gian này cũng tầm tầm thời gian Ninh Khinh Tuyết nhảy dù, điều này khiến hắn sản sinh ra muốn đi tới chỗ tải tặc hỏi tình hình.

Erdern lập tức nói:

- Lúc đó có hai chiếc thuyền buồm, nói thật lúc đó tôi cũng không dám tin nhìn thấy thuyền buồm ở Thái Bình Dương. Tôi nhìn thấy hải tặc đưa đám phụ nữ đi lên hai chiếc thuyền buồm, sau đó đem tất cả những thứ cướp được lên thuyền buồm. Do tôi vội vàng muốn trốn, tìm người đến cứu Daphne vì vậy cuối cùng cũng không biết đám người đó làm gì với Bắc Mã Hào rồi. nguồn TruyenFull.vn

- Không ngờ lại là hai chiếc thuyền buồm?

Diệp Mặc lặp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.