Chương trước
Chương sau
Nhìn gương mặt đỏ bừng đến khó coi của Lục Thúy Dương, Úc Diệu Đồng lạnh lùng cười

- Không trả lời được sao? Tôi đương nhiên biết cô sẽ trả lời không được, bởi vì cô chỉ là một vật hi sinh do Viễn gia ở Hà Phong bỏ tiền ra gọi đến mà thôi. Còn luôn miệng quan tâm dân sinh, tôi nghĩ cô là quan tâm mình có bao nhiêu tiền thôi. Chỉ cần có tiền cho cô, tôi nghĩ không có chuyện gì là cô không làm được.

- Chị, ngậm máu phun người... Tôi muốn kiện chị tội phỉ báng...

Sắc mặt Lục Thúy Dương thật khó coi.

Úc Diệu Đồng khinh thường nói:

- Về phần kiện tôi tội gì, xin cô cứ tự nhiên. Tôi chẳng những không ngại phỉ báng cô, ta còn phỉ báng "dược phẩm Viễn Bắc", nhanh đi kiện đi.

- Tổng giám đốc Úc, tôi không phải nói giúp ai hết, nhưng tổng giám đốc Úc vừa mới trực tiếp chỉ vào Viễn gia, chẳng lẽ ý của tổng giám đốc Úc là tập đoàn dược Viễn Bắc hãm hại dược phẩm Lạc Nguyệt? Không biết tổng giám đốc Úc có chứng cớ hay không.

Một gã phóng viên lập tức bắt được lời nói của Úc Diệu Đồng liền hỏi.

Úc Diệu Đồng thản nhiên nói:

- Dược phẩm Lạc Nguyệt tôi nói chuyện đương nhiên chú trọng chứng cớ, Phương Vĩ, anh lập tức phát đoạn video trong di động. Các vị phóng viên đang ngồi ở đây, tôi nghĩ mọi người sau khi xem đoạn video này xong, tôi tin tưởng trong lòng mỗi người đều sẽ hiểu, tôi vì sao mời mọi người tới nơi này.

Hà Phong.

Gần như tất cả ủy viên thường vụ đều ngây dại, Lý Xuân Sinh phát đoạn video này rất chấn động. Tác dụng phụ của sản phẩm 'dược phẩm Lạc Nguyệt, hóa ra là do 'dược phẩm Viễn Bắc bào chế, không ngờ bọn họ đem Dung huyết dược tề của mình trộm tiêm vào bên trong Mỹ nhan hoàn. Nếu chỉ có tập đoàn dược Viễn Bắc hãm hại ' dược phẩm Lạc Nguyệt thì thôi, nhưng bọn họ chẳng những là hãm hại, còn khiến bốn người bị huỷ hoại dung nhan, sáu người tử vong.

Nhưng đây cũng không phải là cái khiến mọi người khiếp sợ nhất, cái khiến mọi người khiếp sợ nhất chính là, không ngờ bọn họ bào chế ra virus truyền nhiễm, đây là một độc dược có tính lây truyền. Mà 'tập đoàn dược Viễn Bắc muốn thông qua cái này để khắc chế chất kháng sinh, phút chốc danh chấn toàn cầu. Phát rồ, phát rồ rồi. Chấn động, đây quả thực rất chấn động. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Gần như tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung trên người Xương Diệu, không ngờ tới y là em trai của Viễn Trí Dung, hơn nữa không ngờ y muốn thông qua độc dược này để tiến thêm một bước nữa trên đường chính trị.

- Xương Diệu, anh còn có lời gì muốn nói không?

Tiền Phương Hàn sắc mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Xương Diệu, thậm chí ngay cả chức danh xưng hô đều không còn nữa. Thanh âm cũng không có chậm rãi nữa, có vẻ quyết đoán rõ ràng.

Tiền Phương Hàn cũng thật không ngờ, Lý Xuân Sinh phát ra video lại sinh động đến vậy. Y tuy rằng cũng có một chút căn cứ chính xác vụn vặt, nhưng đám người Ngưu Chính Mãn và Xương Diệu vẫn dấu kín vô cùng, y không thể lấy được bằng chứng chính xác. Không ngờ tới lần này Lý Xuân Sinh nói có chứng cớ, không ngờ là chứng cớ chính xác đến như thế.

- Việc này, việc này...

Xương Diệu đổ mồ hôi đầy đầu, y muốn nói đây là vu khống. Nhưng hình ảnh quay chụp kia quả thực rất rõ ràng, điều này sao có thể là vu khống, thậm chí áo khoác của y cũng không có đổi. Y còn tính kế bước tiếp theo đưa chuyện phong sát dược phẩm Lạc Nguyệt, nhưng y chưa kịp đưa chuyện thì chính mình đã bị giết chết.

Là ai? Rốt cuộc là ai? Vì sao chuyện tối hôm qua, sáng hôm nay liền hiện ra tại hội nghị thường vụ? Xương Diệu gần như đều sụp đổ. Trong đầu chỉ có một ý niệm, xong rồi, lần này là hoàn toàn xong rồi.

Ngưu Chính Mãn cũng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hình ảnh video, trong óc của y không bình tĩnh như lúc trước nữa. Xương Diệu không ngờ là anh em ruột với Viễn Trí Dung? Trong đầu y ù lên một chút, y biết mình bị trúng kế rồi, bị Xương Diệu lừa. Gã ta vẻ mặt chính khí, hoá ra vẫn lấy y làm bia đỡ đạn. Buồn cười chính là mình còn mấy lần giúp đỡ Viễn gia, thậm chí mấy lần Viễn gia thỉnh cầu, y còn chủ động kéo Xương Diệu đứng về phía Viễn gia.

Lúc này Ngưu Chính Mãn chỉ có một ý niệm trong đầu, mình là một đầu heo.

- Xương Diệu, không ngờ tới anh là một súc sinh đầu khoác da người. Bí thư Tiền Phương Hàn, đây là sai lầm của tôi, tôi tự mình kiểm điểm. Tôi lập tức gọi điện thoại cho người ta đem Xương Diệu mang đi, người như thế không ngờ lăn lộn đến trong đội ngũ của chúng ta, tôi có tội...

Kế Đốn một bí thư Đảng ủy Công an đột nhiên lập tức đứng lên nói.

Đối với lời nói của Kế Đốn, người đang ngồi không có bao nhiêu mâu thuẫn, bởi vì y là bí thư Đảng ủy Công an Hà Phong, đồng thời cũng là cục trưởng đồn cảnh sát Hà Phong. Chuyện này nói là sai lầm của y, cũng không có sai.

Tiền Phương Hàn hơi khoát tay chặn lại nói:

- Không cần, bên ngoài đã có người tới đem Xương Diệu mang đi, hội nghị của chúng ta đang còn tiếp tục.

Tiền Phương Hàn vừa dứt lời, bên ngoài phòng họp liền vọt vào hai gã cảnh sát có vũ trang vai vác súng, đạn lên nòng, không chút do dự áp giải Xương Diệu mồ hôi đang đầm đìa đi.

Cái này cũng chưa tính, sau khi hai chiến sĩ cảnh sát có vũ trang này mang Xương Diệu đi, trong hội trường không ngờ xông tới mười mấy chiến sĩ cảnh sát có vũ trang, mỗi một người đều súng vác vai, đạn lên nòng.

Kế Đốn trong lòng trầm xuống, không ngờ không thông qua đồn cảnh sát Hà Phong, mà có cảnh sát vũ trang trực tiếp mang Xương Diệu đi, y có một loại cảm giác xấu. Hơn nữa cửa này từ khi nào đã có cảnh sát có vũ trang đứng canh, y thật sự không biết.

Hiện tại trong phòng họp này nhiều cảnh sát có vũ trang như vậy, đây đâu còn là mở hội nghị thường ủy? Đây quả thực là đại hội đấu tranh phê bình

Chẳng những Kế Đốn nghĩ tới điểm ấy, chính là tất cả ủy viên thường vụ đang ngồi cũng đã nghĩ đến điểm này. Trời Hà Phong phải đổi rồi, động đất, lần này tuyệt đối là động đất.

Tiền Phương Hàn dường như không để ý phản ứng của mọi người, mà là khôi phục giọng điệu chậm rãi nói:

- Việc thứ hai chúng ta muốn nói đến, chính là về việc Ngưu Chính Mãn và Kế Đốn tham ô nhận hối lộ, còn có vụ án Ngưu Chính Mãn không quản mạng người, hại mấy trăm thôn dân.

Quả nhiên không phải hội nghị thường vụ rồi, đã biến thành thẩm án rồi.

Ngưu Chính Mãn bỗng nhiên cảm giác cả người rét run, y đã biết chuyện không tốt, chỉ có điều không nghĩ tới sự tình này tới nhanh như vậy. Hơn nữa ngay cả cơ hội trả đòn đều không có, Tiền Phương Hàn, tôi xem thường ông rồi.

Vụ án hại mấy trăm thôn dân, Ngưu Chính Mãn không cần nghĩ, cũng biết là sự tình phạm vào đập chứa nước Tây Đồng. Nhưng y còn có thể biết cách bình tĩnh, y đợi chứng cứ của Tiền Phương Hàn, nếu như không có chứng cớ, y còn có cơ hội phản kích.

Ngưu Chính Mãn kiên trì chịu đựng được, nhưng Kế Đốn lại không chịu nổi rồi. Y bỗng đứng lên

- Lão bí thư, tuy rằng tôi làm việc có chút không đúng, nhưng bí thư Tiền đem chuyện tham ô nhận hối lộ làm mũ che lên đầu tôi, tôi không nhận.

Tiền Phương Hàn thản nhiên cười

- Mũ không phải tôi che xuống đâu, là chính anh che xuống đấy.

Nói xong, Tiền Phương Hàn đưa ra một cái thẻ nhớ từ trong tay mình.

Hình chiếu trên mặt bảng về những hành vi tham ô trái pháp luật của Kế Đốn, còn có liên kết Viễn gia tiến hành một số động tác không hợp pháp, được ghi chép tỉ mỉ lại. Bên trong còn bao gồm một ít căn cứ chính xác việc Ngưu Chính Mãn tham ô nhận hối lộ.

Kế Đốn lập tức giống như quả bóng cao su bị xì hơi, y rốt cục hiểu được vì sao Tiền Phương Hàn đến Hà Phong hơn nửa năm đều không có làm gì. Hoá ra y chính là đến thu thập chứng cớ, căn bản chính là phải làm cho bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Nhìn Kế Đốn bị mang đi, Ngưu Chính Mãn lại nhẹ nhàng thở ra. May mà những chứng cớ này, mặc dù là tham ô nhận hối lộ, nhưng còn không phải nghiêm trọng nhất.

Tiền Phương Hàn tựa như có ý tứ hàm súc nhìn Ngưu Chính Mãn liếc mắt một cái, sau đó nói:

- Sở dĩ không đem anh mang đi, là bởi vì còn có video anh chưa thấy. Chủ tịch thành phố Lý, anh có phải đang còn có cái gì muốn cho cán bộ đầy ngập ý nguyện vì dân Ngưu Chính Mãn đây xem hay không?

- Đúng vậy, bí thư Tiền.

Lý Xuân Sinh khóe miệng lộ ra mỉm cười, y biết đến nơi này, chiến dịch trên cơ bản đã nghiêng về một phía rồi.

Video kế tiếp của Lý Xuân Sinh khiến cho Ngưu Chính Mãn hoàn toàn tuyệt vọng, hình ảnh y tại sòng bạc Las Vegas Mỹ đều bị đưa ra rồi, đừng nói một số việc được che dấu ở Hà Phong.

Khi thấy vụ án ngộ độc thức ăn Viễn gia, còn có chứng cứ mà Diệp Mặc quay chụp khi bọn họ đang chế dược dưới ngầm, Ngưu Chính Mãn biết, y xong đời rồi.

Cho đến khi Ngưu Chính Mãn bị mang đi ra ngoài, Tiền Phương Hàn mới hơi thương cảm nói:

- Đáng tiếc cho một vị Chủ tịch huyện tốt của chúng ta, đó chính là Chủ tịch huyện Tô. Anh ấy muốn vì nhân dân Tây Đồng làm chút chuyện, nhưng có loại sâu mọt như Ngưu Chính Mãn. Chuyện lần này may mắn có chủ tịch Lý Xuân Sinh, nếu không phải chủ tịch Lý, tôi nghĩ chúng ta không thể điều tra ra vấn đề Ngưu Chính Mãn nhanh như vậy. Tôi đại diện cho quốc gia cùng nhân dân cảm ơn chủ tịch Lý đã vất vả.

Lý Xuân Sinh vội vàng đứng lên nói:

- Kỳ thật, tôi chỉ là làm chuyện tôi nên làm mà thôi, so với công việc của lão bí thư, tôi còn kém xa lắm.

Tiền Phương Hàn khoát tay chặn lại nói:

- Phải thì phải, không phải thì không phải.

- Chúng ta yêu cầu là sự thật là thực tế, tôi biết chủ tịch Lý trong tay lấy được một ít chứng cớ, nhưng tôi thật không ngờ chủ tịch Lý chỉ có thời gian mấy ngày, làm việc còn hiệu quả hơn so với tôi. Xem ra chúng ta phải đem những vị trí trọng yếu này tặng cho những người trẻ tuổi có thể dốc sức làm...

Nói tới đây, Tiền Phương Hàn lại giơ tay ngăn cản lời của Lý Xuân Sinh, mà nói thẳng:

- Chuyện thứ ba chính là cắt chức Ngưu Chính Mãn, Xương Diệu, và Kế Đốn ngay tại chỗ, do chủ tịch Lý Xuân Sinh tạm thời đại diện cho Chủ tịch thành phố Hà Phong, đồng thời kiêm nhiệm Phó bí thư Thành ủy thành phố Hà Phong...

Tiền Phương Hàn lời nói còn chưa dứt, lập tức liền vang lên một tràng vỗ tay. Tiền Phương Hàn đề nghị, toàn bộ phiếu thông qua. Vị trí Phó chủ tịch thành phố của Lý Xuân Sinh ngồi không vững nữa rồi, bởi vì y đã là quyền Chủ tịch thành phố Hà Phong.

Lý Xuân Sinh đương nhiên biết chức Chủ tịch thành phố này của mình làm thế nào mà tới, y cũng đã chuẩn bị nhận mệnh rồi, nhưng Diệp Mặc xuất hiện chỉ có trong một đêm liền thay đổi kết quả, hắn thậm chí cũng không cần tới đây nói cái gì.

Lý Xuân Sinh trong lòng thầm than, bất kể là bất cứ lúc nào, bất kể là chỗ nào, vĩnh viễn cũng không nên đấu cùng Diệp Mặc, hắn có mười ngàn loại biện pháp có thể khiến Ngưu Chính Mãn xong đời. Nhưng hắn cố tình lựa chọn một biện pháp phiền toái nhất, cũng chỉ có loại biện pháp này mới có thể khiến hắn và Thi Tu được lợi ích nhiều nhất. Lý Xuân Sinh đương nhiên biết Thi Tu mới là đối tượng Diệp Mặc muốn giúp, đạo lý này y đương nhiên hiểu được.

- Tốt rồi, cán bộ tốt bên trong chính phủ của chúng ta vẫn còn nhiều, hiện tại tôi đã ra lệnh cho cảnh sát có vũ trang bao vây Viễn gia, hội nghị thường vụ này là một hội nghị đặc thù, là một bước ngoặc phát triển của Hà Phong. Chuyện thứ hai chúng ta phải làm chính là đi xem Viễn gia phát rồ kia, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Tiền Phương Hàn đứng lên, giọng điệu rất vang dội nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.