Diệp Mặc nhìn Nhâm Bình Xuyên bị cầu lửa thiêu thành tro bụi, đứng ngây ra một lúc lâu, quả cầu lửa của hắn chỉ là muốn cảnh cáo Nhâm Bình Xuyên, hắn tin nếu Nhâm Bình Xuyên tránh, chắc chắn quả cầu lửa không thể trúng lão ta, nhưng không ngờ rằng Nhâm Bình Xuyên lại không hề tránh đi, để bị cầu lửa thiêu rụi.
Đáng tiếc, hắn còn có chuyện muốn hỏi lão ta, chính là chỗ vào linh đàm rốt cuộc ở nơi nào, bây giờ thì hay rồi, không cần phải hỏi nữa, người để hỏi đã chết rồi
Diệp Mặc tìm kiếm cả nửa ngày ở Hồ Lô cốc, ngoài một số cơ quan mật thất ra, hắn không thể tìm thấy bất kì một cửa vào linh đàm nào. Thật đáng tiếc! Nếu như bốn tinh thạch kia thực sự là linh thạch, hay thậm chí cái linh đàm kia có thể tự động tạo ra nơi có linh thạch, nói không chừng hắn có thể thăng lên tầng năm.
Có lẽ linh đàm không ở nơi này, Diệp Mặc thất vọng đạp Phi Kiếm bay ra khỏi Hồ Lô cốc. Từ hôm nay trở đi đã không còn tồn tại Hồ Lô cốc nữa. Còn về chuyện của Linh Đàm đi hỏi Phong Vũ là được, hiện tại người biết về linh đàm có lẽ chỉ còn có anh ta.
Diệp Mặc đi vào cổ mộ, phát hiện nơi này đã hoàn toàn bị sụp xuống, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Tống Ánh Trúc đâu, đoán rằng có lẽ cô ta đã đi rồi. Hắn đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước có gặp một tiểu hồ ly, nếu như hôm nay lại gặp được nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3159156/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.