Sắc mặt Lương Thạch Quốc vô cùng khó coi. Diệp Mặc này thật sự quá kiêu ngạo rồi. Chỉ có điều gã vẫn không thể không làm theo lời Diệp Mặc được. Điều Lương Thạch Quốc lo lắng là có căn cứ, gã nghĩ, Diệp Mặc đã dám ra tay tàn sát người của mình không chút kiêng dè như vậy, hắn cũng hoàn toàn có thể giết hại ba người còn lại.
Tuy rằng không cam tâm nhưng Lương Thạch Quốc bây giờ không có quyền quyết định, tất cả quyền "đàm phán" đều nằm trong tay Diệp Mặc. Lương Thạch Quốc không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng ấn cái nút trên bàn và nói:
-Lập tức đem Diệp Tử Phong tới đây....
Xong xuôi, Lương Thạch Quốc quay sang Diệp Mặc, nói:
-Diệp tiên sinh, chúng tôi thành tâm mời ngài đến đàm phán, vậy mà ngài vừa tới đã giết sạch hai mươi bảy anh tài của chúng tôi. Chẳng lẽ đó là cách hành sự của ngài ư? Diệp Mặc ngài cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng không thể bảo vệ được hết cho cả Diệp Gia và toàn bộ Lưu Xà đâu.
Tuy rằng ở mặt ngoài đã thỏa hiệp nhưng Lương Thạch Quốc trong lòng thật sự là không thoải mái.
Diệp Mặc thản nhiên cười:
-Ông đã "thành tâm" mời tôi đến đàm phán thì đừng có suy tính nào khác nữa. Tôi nhắc lại lần nữa, đừng có uy hiếp tôi. Bắc Sa của ông lợi hại, nhưng đó là chuyện của các ông, Diệp Mặc tôi không có ý định kết oán với các ông, nhưng cũng đừng tưởng là tôi sợ.
Diệp Mặc hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3159144/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.