Thư bị Lương Thạch Quốc xé toạc, vứt trên nền. Trần Trụy nhặt lên xem qua. Không có câu nói kịch liệt nào, thậm chí có thể nói lời lẽ trong thư khá khách khí.
"Lương tiên sinh, hôm qua từ khi biết tinh thạch là vật quý của tổ chức, tôi đã mất ngủ cả đêm. Không nói đến việc có tiền thưởng, cho dù không có tiền thưởng tôi cũng tính hôm nay đem tinh thạch trả lại cho các vị. Nhận được tiền mặt của các vị, tôi đã rất ngại rồi, sao tôi có thể lấy đi một tấm chi phiếu quý giá như thế chứ? Đây không phải muốn tôi mất mặt sao?"
"Tuy tôi biết Lương tiên sinh chân thành có ý tặng tấm thẻ cho tôi, nhưng tôi suy nghĩ đi, suy nghĩ lại mình vẫn không thể nhận. Tôi đem tấm thẻ cắm ở ngoài cửa đấy, mong Lương tiên sinh kiểm tra và nhận lại giúp. Diệp Mặc tôi đường đường chính chính, cái gì không thuộc về mình, tôi nhất định không lấy. Lương tiên sinh cũng biết tôi tuyệt đối không phải là người tùy tiện lấy đồ của người khác, nếu nhận tấm thẻ này của Lương tiên sinh, thực sự trong lòng tôi thấy rất áy náy. Vì sợ Lương tiên sinh từ chối nên tôi đã viết lại cho anh bức thư này gửi tại quầy Bar, mong Lương tiên sinh nhận lấy, nhất định không được khách khí với tôi nữa".
Không có kết cục, chỉ có mấy dòng đột ngột này mà thôi. Trần Trụy xem xong liền nhìn Lương Thạch Quốc nghi hoặc hỏi:
- Lương tiên sinh, anh nói là Diệp Mặc biết trên tấm thẻ này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3159131/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.