Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc sở dĩ muốn đi ra ngoài tìm kiếm dược liệu và khoáng thạch, bởi vì cuộc thi thố thu mua dược liệu của "dược phẩm Lạc Nguyệt" đã ban bố toàn cầu, hiệu quả cũng không lớn. Mặc dù những dược liệu thu thập được, cũng có một số thứ hắn cần, nhưng linh dược thực sự lại không có.

Diệp Mặc cũng biết rằng, bình thường linh dược thường sinh sống ở khu vực nguy hiểm, hơn nữa lại rất khó lấy được. Linh dược có khi lại giống như người vậy, nó có một loại có ý thức tự bảo vệ mình, sẽ không sinh sống ở những nơi bình thường. Cho nên Diệp Mặc cũng không cưỡng cầu, dù sao biện pháp này cũng chỉ là tìm vận may mà thôi. Giống như ngày trước từ chỗ Hàn Yên có thể biết được "Ngàn năm tuyết liên tử" và "Thanh ngân cát", đều là do may mắn mà biết được.

Tuy rằng tạm thời rời xa Lạc Nguyệt, nhưng Diệp Mặc vẫn dặn dò Ninh Khinh Tuyết và Hư Nguyệt Hoa, một khi có bất cứ chuyện gì, nhất định phải báo cho hắn biết. Lạc Nguyệt bây giờ là hi vọng của bọn họ, Diệp Mặc đợi ổn định lại, sẽ xây dựng một vườn thuốc thật lớn trong Lạc Nguyệt, chuyên trồng những linh dược tìm được.

Sau khi Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt, đi Ninh Hải một lần, về chuyện Diệp Mặc yêu cầu cô chuyển đến Lạc Nguyệt, Đường Bắc Vi rất sẵn lòng, hơn nữa lại còn muốn quản lí vườn thuốc kia nữa. Chỉ có điều "Tâm tử đằng" đang nằm trong giai đoạn phát triển rất quan trọng, tạm thời không tiện di chuyển, cho nên Đường Bắc Vi không có cách nào rời khỏi Ninh Hải được.

Mặc dù có lòng muốn thăm Đình Đình, nhưng Diệp Mặc vừa nghĩ đến Vân Băng có chút nhiệt tình với mình, Diệp Mặc lại bỏ ý định này đi. Hắn sợ nếu chẳng may hắn lại làm ra chuyện gì đó, như vậy thật sự có lỗi với Khinh Tuyết và Lạc Ảnh.

Bây giờ hắn phải đi tìm linh thảo, hoặc là cần một ít dược liệu, luyện chế ra nhiều đan dược. Nhất là tinh nguyên đan và liên sinh đan.

Diệp Mặc biết rằng, khi "dược phẩm Lạc Nguyệt" của hắn chuyển đến Lạc Nguyệt, chính là lúc công khai mâu thuẫn với nước Mĩ. Nói không chừng nước Mĩ sẽ tấn công Lạc Nguyệt, nếu như hắn không chuẩn bị chút nào, đến lúc đó người chịu thua thiệt vẫn là hắn và Lạc Nguyệt của hắn.

Trong ý tưởng của Diệp Mặc, sau khi hắn tìm được những dược liệu này, sau đó luyện chế một lượng đan dược và lượng lớn nhẫn trữ vật. Những thứ này sau khi chuẩn bị ổn thỏa rồi, hắn sẽ đến nước Mĩ một chuyến.

Mục đích đi nước Mĩ tất nhiên rất đơn giản, đó chính là vũ khí và tài liệu. Ý tưởng của Diệp Mặc là sẽ mang bản vẽ tiên tiến nhất hoặc là vũ khí tiên tiến nhất của nước Mĩ trở về, ít nhất phải xách một lượng hàng mẫu về. Nếu dám đánh chủ ý của hắn, thì cũng đừng trách hắn đem chủ ý đánh lại.

Còn một chuyện nữa chính là hắn muốn đến phố người Hoa hỏi Bành Nhạc Cơ và Thạch Khai Căn một chút, có điều tra được ra tung tích của chị Nhan hay không. Trừ những thứ đó ra, nếu như có người đồng ý quay về, thì gọi Thạch Khai Căn dẫn tới Lạc Nguyệt giúp đỡ, dù sao bây giờ hắn cũng cần một lượng nhân viên đông đúc.



Thị trấn Sương Dương.

Đây là lần thứ hai Diệp Mặc tới thị trấn nhỏ này, lần đầu tiên hắn đến, thậm chí đến cái tên của thị trấn nhỏ này hắn cũng không biết, lần đó hắn và Kinh Tuyết từ Thần Nông giá ra. Ngày đó hắn và Kinh Tuyết đến đây mua một ít quần áo, sau đó thì đưa Ninh Khinh Tuyết về.

Sở dĩ lần này hắn lại đến đây, là vì lần trước hắn tìm thấy một lượng dược liệu lớn bên trong Địch Thác Phong của Thần Nông giá, bao gồm hai vị linh dược tuyết liên tử ngàn năm và trú nhan quả đều phát hiện từ đây. Bây giờ dược liệu của Diệp Mặc khan hiếm, đương nhiên nghĩ đến đầu tiên chính là Thần Nông giá này rồi.

Diệp Mặc đến thị trấn Sương Dương chỉ là tiện đường qua mà thôi, bởi vì từ đây vào Thần Nông giá là gần nhất, hơn nữa cũng không chạm trán với binh lính bên ngoài Thần Nông giá. Diệp Mặc không phải là người thích phiền toái, nếu có thể, hắn sẽ cố gắng tìm cách thuận lợi đơn giản nhất.

Còn một mục đích khác chính là lương khô trong nhẫn trữ vật của hắn không còn nhiều, tiện thể mua bổ sung một ít ở thị trấn nhỏ này cũng được.

Diệp Mặc vừa mới đi đến cửa hàng tổng hợp, đã nhìn thấy có rất nhiều người vây thành một vòng tròn, hơn nữa lại có tiếng khóc của một cô gái truyền đến.

Diệp Mặc theo bản năng dùng thần thức quét vào, cô gái đang khóc kia không ngờ hắn lại quen biết. Hơn nữa còn gặp qua không chỉ một lần, mặc dù chưa nói chuyện, nhưng hắn lại biết cô gái này tên là Tiểu Vũ, hình như là một tiểu đạo cô của "Liên hàng tĩnh trai". Theo như Lạc Huyên nói, "Liên hàng tĩnh trai" là môn phái của các cô khai triển ra, cụ thể là chuyện gì, Diệp Mặc cũng không rõ, hắn không có hứng với những thứ này.

Diệp Mặc nhanh chóng biết được cô gái này vì sao lại khóc, bên người cô là một đạo cô đang nằm đó, rõ ràng là đạo cô mà lần trước Diệp Mặc thấy đi cùng Tiểu Vũ. Nhưng lúc này rõ ràng là cô ta đã chết, hơn nữa lại là bị người ta đánh chết, vết thương trí mạng ở phần gáy, vết thương có vết châm.

Diệp Mặc cũng biết đạo cô này là sư tỉ của Tiểu Vũ, ít nhất là tu vi Hoàng cấp đỉnh cao, nhưng người tu luyện cổ võ như này, không ngờ lại bị người khác phóng kim chết, mà lại là một cây kim châm bình thường, điều này làm cho Diệp Mặc rất nghi ngờ.

Chẳng lẽ bây giờ cái thị trấn nhỏ này cũng có loại cao thủ này rồi sao?

-Tránh ra một chút, chú ý đừng làm hỏng hiện trường.

Cảnh sát lúc đó đã đến hiện trường, những người đứng xem xung quanh lúc đó cũng tránh hết sang một bên.

Diệp Mặc lắc lắc đầu, đang muốn xoay người bỏ đi, bỗng nghe thấy Tiểu Vũ gọi một tiếng:

-Diệp tiền bối…

Lúc nãy cảnh sát đến người người xung quanh dạt sang hai bên thành một lối, đạo cô Tiểu Vũ kia vừa thấy Diệp Mặc quay người, lập tức liền gọi.

Những người xung quanh lập tức xì xào bàn tán, tiểu đạo cô này hình như hơi điên điên, lại còn tiền bối, bây giờ là thời đại nào rồi, mà còn gọi tiền bối.

Diệp Mặc thực ra lại không để ý đến, người gọi hắn là tiền bối rất nhiều, không phải là một hai người. Chỉ có điều hắn và Tiểu Vũ chưa giao tiếp bao giờ, nhưng nếu là tu luyện Cổ võ, cô lại nhận ra mình rồi, ra tay giúp một tí cũng chẳng có gì.

-Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Mặc tiến vào, nhìn Tiểu Vũ hỏi.

Dường như biết được khi mình gọi Diệp Mặc là tiền bối có chút không phù hợp, Tiểu Vũ dụi dụi hai con mắt đỏ hoe nói:

-Diệp đại ca, sư tỉ của tôi bị người khác hại, tôi, tôi biết cảnh sát chắc chắn không bắt được hung thủ đâu…

Diệp Mặc thầm nghĩ, tiểu đạo cô này nói thẳng quá nhỉ, đang đối diện với cảnh sát lại nói cảnh sát chắc chắn không bắt được hung thủ, đây chẳng phải khiến cho những vị cảnh sát kia khó chịu hay sao. Mặc dù hắn biết cô ấy nói rất đúng, nhưng đạo lí đối nhân xử thế của cô hình như vẫn còn non nớt lắm.

Quả nhiên Tiểu Vũ vừa dứt lời, vài viên cảnh sát kéo băng vàng ở hiện trường có chút không hài lòng, Tiểu Vũ là người nhà của người bị hại, bọn họ không có cách nào trách cứ cô, nhưng đối với người từ bên ngoài đến như Diệp Mặc, cảnh sát lập tức có chút khó chịu.

Một viên cảnh sát dáng người trung bình đến sát Diệp Mặc hỏi:

-Anh đi ra ngoài trước đi, chỗ này là hiện trường giết người, không nên ở chỗ này mà phá hỏng hiện trường.

Tiểu Vũ đứng lên, lau lau mắt rồi nói với viên cảnh sát:

-Cám ơn các anh, nhưng tôi biết chắc rằng các anh nhất định không bắt được hung thủ đâu, người kia rất lợi hại…

-Tiểu cô nương, chúng tôi hiểu tâm trạng lúc này của cô, nhưng yêu cầu cô không được phá hoại sự bảo vệ hiện trường của chúng tôi. Còn nữa, cô tên là gì? Trước tiên hãy trình chứng minh thư của cô ra đây.

Một viên cảnh sát trẻ đứng lên nói với vẻ không vui chút nào, thực ra thì xem Tiểu Vũ là người bị hại, lại là một tiểu đạo cô thanh tú xinh đẹp, bọn họ không muốn nặng lời.

Tiểu Vũ có chút lo lắng nói:

-Tôi tên là Nhan Vũ, Diệp đại ca, xin anh giúp tôi chút…

Cô biết rằng địa vị của Diệp Mặc rất cao, thậm chí còn cao hơn sư phụ của cô, từ lần đảm đương chức trọng tài trong cuộc thi đấu lần trước có thể nhìn ra. Bây giờ cô lẻ loi một mình gặp phải chuyện như này, thấy Diệp Mặc, cho dù địa vị của Diệp Mặc có cao, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ muốn Diệp Mặc giúp cô một chút.

Diệp Mặc thầm than một tiếng, nếu vì cô Nhan Vũ này mà tiếp tục, tình huống này càng ngày càng gay go. Hắn đành phải đưa giấy chứng nhận sĩ quan huấn luyện mà ngày trước Hàn Tại Tân đưa cho hắn, đưa cho viên cảnh sát, và nói với mấy viên cảnh sát:

-Vụ án này không phải là vụ án bình thường, giao cho tôi là được rồi, các anh về trước đi.

-Giao cho anh?

Viên cảnh sát dáng người trung bình kia như muốn phát hỏa, nhưng lại bị một viên cảnh sát trung niên kéo lại. Ông ta nhận lấy giấy chứng nhận sĩ quan của Diệp Mặc xem xét, sau đó cẩn thận trả lại Diệp Mặc:

-Vâng, thưa huấn luyện viên Diệp.

Viên cảnh sát trung niên này sau khi giao lại giấy chứng nhận cho Diệp Mặc xong, lập tức khua tay lên nói:

-Rút quân.

Mặc dù mấy viên cảnh sát không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại đội trưởng nói rút quân, cũng không có ai dám hỏi lại.

Diệp Mặc đỡ đạo cô lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông, liền dẫn Nhan Vũ rời khỏi thị trấn Sương Dương, lúc này mới hỏi:

-Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sư tỉ của cô đã là đỉnh cao Hoàng cấp rồi mà, sao lại bị người khác giết? Còn nữa, các cô đến Thần Nông giá làm gì?

Nhan Vũ lúc này mới nức nở nói:

-Hai tháng trước, "Liên hàng tĩnh trai" của chúng tôi đột nhiên bị kẻ ngoài quấy nhiễu, người đó xuống tay độc ác. Liên tiếp ra tay giết mấy vị sư thúc và rất nhiều đệ tử của chúng tôi, thậm chí còn giết viện chủ của chúng tôi mới rời đi… Sư phụ tôi vì có hộ thân bảo vệ nên giữ được mạng, chỉ có điều thân bị trọng thương, không gặp nạn. Tôi và Mai sư tỉ đến Thần Nông giá để kiếm "Thiên đồng hoa"…

-Đợi một chút…

Diệp Mặc cắt ngang chủ đề của Nhan Vũ:

-Cô nói "Thiên đồng hoa" có phải là đóa hoa nở ba bông, màu sắc của mỗi bông không giống nhau đúng không?

-Đúng vậy…

Nhan Vũ không biết sao Diệp Mặc lại ngăn cô lại, thôi không hỏi chuyện chính nữa, lại hỏi chuyện này làm gì.

-Vậy các cô đã kiếm được chưa?

Diệp Mặc cũng cảm giác được giọng điệu của mình dường như có chút kích động. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nhan Vũ không để ý đến giọng điệu của Diệp Mặc, cô gật gật đầu:

-Chúng tôi lấy được rồi, nhưng sau khi lấy được rồi thì trời cũng tối, tôi và sư tỉ ở lại thị trấn Sương Dương nghỉ ngơi một đêm, sáng nay chuẩn bị trở về, nhưng, nhưng…

Diệp Mặc đã hiểu, là "Thiên đồng hoa" đã bị người khác để ý đến, nên giết người cướp hoa. Cái người biết về "Thiên đồng hoa" kia nhất định cũng là người tu cổ võ, hơn nữa còn biết tác dụng khác của "Thiên đồng hoa".

"Thiên đồng hoa" chẳng những chữa được nội thương nặng, mà còn là một trong ba vị thuốc quan trọng để luyện ra "Bồi nguyên đan", thuộc loại linh dược cấp thấp. Người tu luyện cổ võ không nhất thiết phải tu luyện "Bồi nguyên đan" nhưng tuyệt đối phải có đan dược liên quan đến luyện chế và tu luyện.

Nếu người này chỉ lấy đi "Thiên đồng hoa" thôi thì không có gì, nhưng lấy đi đồ của người khác, lại còn giết người, cái này quả thực thật quá đáng.

-Sư môn của cô sao lại bị kẻ địch quấy nhiễu? Nếu là kẻ thù xâm lấn, sao cô và sư tỉ của cô lại không sao?

Diệp Mặc không nói đến chuyện "Thiên đồng hoa" nữa mà tiếp tục hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.