Theo bản năng, Nhan Vũ gật đầu, quả thực cô với sư tỷ trên đường đã nói qua, đợi sau khi vết thương của sư phụ khỏi, hai người sẽ đến hái dược liệu.
Nhìn vẻ mặt của Nhan Vũ, Diệp Mặc liền biết ngay, hẳn là lúc cô và sư tỷ bàn bạc trên đường thì bị người đàn ông áo xám nghe được, lúc này mới nổi lòng dạ xấu xa.
-Người kia lên rồi.
Diệp Mặc nhìn thấy người đàn ông lấy thuốc kéo sợi dây thừng leo lên, tốc độ rất nhanh.
-A…
Nhan Vũ vội vã đứng dậy, cô nhanh chóng hiểu ra, bản lĩnh của Diệp Mặc cô từng tận mắt nhìn thấy. Đánh bại người giết hại sư tỷ của cô, chắc là không có vấn đề gì.
Gùi thuốc sau lưng người đàn ông áo xám đã đầy, xem ra thu hoạch được cũng không ít. Nhưng Diệp Mặc cũng phục lá gan của tên này, vừa giết người đã dám đi lấy thuốc, còn hái cả một ngày.
Lúc người đàn ông nhảy lên đỉnh vách núi thì phát hiện ra Diệp Mặc và Nhan Vũ đang nhìn chằm chằm y. Theo bản năng y ngạc nhiên, nhưng phản ứng của y rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt đã rút ra thanh đao dài.
-Tại sao anh lại giết sư tỷ của tôi?
Đôi mắt của Nhan Vũ lại đỏ lên, cô hận không thể lập tức giết y, nhưng cô biết mình không phải là đối thủ của y.
-Cô bé, tôi nhân từ tha cho cô, không ngờ cô lại dám đến đây lần nữa, cô tự mình tìm chết, đừng trách tôi.
Khóe miệng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3159086/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.