Chương trước
Chương sau
Nơi này rất lạnh, đó là cảm giác đầu tiên của Diệp Mặc. Nơi đây nằm ở phía Đông của Siberia, đã tiếp cận gần với Bắc Băng Dương. Diệp Mặc nhìn miệng núi lửa Popigai to lớn giữa không trung có chút tương tự như đáy sông khô cạn, những vùng đất đóng băng xung quanh có vẻ rắn đến dị thường.

Những công nhân xây dựng xung quanh dường như có chút bận rộn, họ có vẻ như đang xây dựng những ngôi nhà ở hay công trình gì đó, Diệp Mặc đoán chừng mỏ kim cương này sắp đi vào khai thác rồi.

Sau khi Diệp Mặc dùng một bùa độn thổ để đi xuống đất thì cảm giác như bùa bị tiêu hao đi rất nhiều, sự cứng rắn của đất nơi đây còn vượt xa phạm vi mà hắn dự liệu, hơn nữa ở nơi này thần thức của hắn cũng chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi mười mấy mét, điều này khiến Diệp Mặc rất uể oải.

Xem ra chỗ kim cương này cũng không dễ ăn chút nào, ở dưới mặt đất 300 mét, Diệp Mặc đã cảm thấy rất tốn sức, cho dù có bùa độn thổ cũng không có cách nào đi tiếp.

Nhưng trước khi đến đây hắn đã xem xét cẩn thận nơi có kim cương. Biết rằng mặc dù ở khu vực mấy trăm mét cũng có kim cương, nhưng chỗ đó thì rất ít, kim cương thông thường ở dưới mặt đất một nghìn, hàng nghìn hoặc thậm chí hàng chục nghìn mét. Tính chất của loại đất này, trừ phi hắn đã là Kết Đan rồi, nếu không thì không thể nào xuống dưới mặt đất cả chục nghìn mét.

Diệp Mặc ở dưới lòng đất mấy trăm mét tìm kiếm suốt một ngày, dường như đã làm tiêu hao hơn nửa số bùa độn thổ, ở đây mới chỉ tìm thấy chừng gần mười cân kim cương, điều này khiến Diệp Mặc rất thất vọng. Sau khi đã tiêu hao hết hơn một trăm lá bùa thì hắn quyết ra khỏi mỏ kim cương. Nghĩ thông suốt con đường bản thân đi tìm kim cương tuyệt đối không dễ dàng.

Hơn một nghìn lá bùa độn thổ, cho dù là bán lấy tiền mua kim cường cũng không chỉ khoảng mười cân kim cương. Nhưng hắn hao phí nhiều chân nguyên và nhiều bùa như thế, kết quả cũng chỉ thu được không đến hai mươi cân kim cương.

Có lẽ mười mấy cân kim cương đối với người khác là một món tài sản lớn, nhưng đối với Diệp Mặc, ngần này vẫn là quá ít. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy được an ủi chính là hắn tìm được một viên kim cương nặng hơn một cân.

Diệp Mặc tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi trọn một ngày, hắn đã dùng thần thức một ngày ở mỏ kim cương rắn như thế nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hơn nữa còn có cảm giác đau râm ran. Một ngày sau Diệp Mặc mới hoàn toàn khôi phục lại.

Tuy rằng nơi này có mỏ kim cương tương đối lớn, hắn cũng có thể tùy ý thu thập nhưng chuyện này quá khó khăn với Diệp Mặc. Ngày đầu tiên hắn mới chỉ tìm được mười mấy cân, nếu là ngày thứ hai đoán chừng còn ít hơn.

Ngày đầu tiên đã dùng mấy trăm lá bùa độn thổ, đương nhiên có liên quan đến đẳng cấp chế bùa của hắn, nhưng có thể thấy hiện giờ dựa vào việc chế bùa mà tìm kim cương là không thể được. Đừng nói tới một nghìn cân, cho dù là một trăm cân cũng rất khó rồi.

Phải biết rằng việc chế bùa của hắn cũng hao phí đến gần một tháng, hắn không thể lại mất thêm một tháng nữa để lại chế bùa, sau đó chỉ dùng một ngày là hết sạch.

Nơi này thứ nhất là không có máu của linh thú, thứ hai là không có nguyên liệu thật để chế bùa, với trình độ của Diệp Mặc nhiều nhất chỉ có thể tạo ra bùa cấp thấp, nếu có thể nâng cao trình độ thì cũng có thể miễn cưỡng tạo ra bùa cấp hai. Nhưng những điều này không có tác dụng gì.

Diệp Mặc đứng trong cái giá lạnh của Siberia, cảm thấy con đường mình chọn hình như không dễ đi. Của cải ở thế giới bày từ lâu đã bị người khác chiếm lĩnh mất rồi, hơn nữa việc hắn có thể cướp được Lạc Nguyệt đã là chuyện may mắn trong số những chuyện may mắn rồi, hoặc có thể nói rằng đó là người khác tạm thời để hắn chiếm cứ.

Hắn nghĩ về người Mỹ đang âm thầm theo dõi Lạc Nguyệt, trong lòng càng lúc càng thấy khó chịu. Nhưng nếu như không có người Mỹ đứng một bên tranh đoạt thì hắn có thể sống yên ổn ở Lạc Nguyệt hay không?

Diệp Mặc nhanhh chóng đã tự phủ định cách suy nghĩ của mình, thế giới này bên ngoài bình yên ổn định nhưng bên trong thì việc gì cũng có thể xảy ra. Cho dù là nước Mỹ không có cách gì với Lạc Nguyệt thì nước khác cũng có cách. Chẳng qua là nước Mỹ giơ tay ra trước, thậm chí còn thông qua Liên hợp quốc tuyên bố duy trì vũ lực, những kẻ khác cũng tạm thời không dễ dàng ra tay mà thôi.

Nói trắng ra thì đây cũng là một nơi mà cá lớn nuốt cá bé, người Mỹ bao vây Lạc Nguyệt, liếc mắt nói đây là địa bàn của ta, như vậy chẳng có kẻ nào khác dám giơ tay ra nữa. Không có hắn thì nước Mỹ sẽ luôn hống hách thôi.

Hống hách? Diệp Mặc tự nhiên mỉm cười, nước Mỹ chắc hẳn cũng có một lượng vàng dự trữ lớn, tại sao mình không đi Mỹ mang tất cả số dự trữ vàng của chúng về, cũng còn tốt hơn ở đây chịu khổ.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc chỉ muốn cười ha ha, không biết sau khi người Mỹ bị mất số dự trữ vàng sẽ nghĩ gì.

Kim cương không thể phát tài thì ta chuyển sang vàng vậy. Chuyển hết vàng đi rồi lại đi ngân hàng Mỹ lấy đô-la, nếu các người đã đợi tôi xây dựng, tôi không có tiền thì tạm thời đến chỗ các người mượn một tí chút chắc không có vấn đề gì.

Đối với đô-la Mỹ, Diệp Mặc đã từng đọc một số tư liệu trong thư viện của Đại học Ninh Hải, cũng không phải là hoàn toàn mù tịt.

Hoa Hạ là chủ nợ lớn nhất của Mỹ, nhưng đây đều là hư ảo, là một đống con số. Người Mỹ không ngừng in ấn đô la Mỹ, dùng số giấy này đến Hoa Hạ đổi lấy số lượng lớn hiện vật, tạo thành ngoại tệ dự trữ của ngân hàng Hoa Hạ không ngừng gia tăng. Hơn nữa đô la Mỹ ở Hoa Hạ không lưu thông, vì thế xí nghiệp Hoa Hạ liền tới ngân hàng thương nghiệp đổi số đô la Mỹ này thành nhân dân tệ, thế là số đô la này dự trữ càng ngày càng nhiều

Mà số đô la Mỹ dự trữ này đặt ở nơi đó không dùng tới, người Mỹ tiếp tục in tiền, cuối cùng giá trị đô la Mỹ bị giảm mạnh. Mà số lượng lớn đô la Mỹ chảy tới Hoa Hạ hậu quả chính là nhân dân tệ càng ngày càng nhiều, đô la Mỹ dự trữ càng ngày càng nhiều, cuối cùng tạo thành áp lực bành trướng.

Người Mỹ không sao cả, đồ đã được bọn họ mua về, đô la Mỹ bị giảm giá trị đối với nước mắc nợ như bọn họ không có ảnh hưởng gì lớn.

- Nếu đô la Mỹ nhiều như vậy, ta giúp bọn mày xài bớt vậy, cái này gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo

Diệp Mặc động tâm, đối với kinh tế gì đó hắn không hiểu, cho dù là hiểu, hắn cũng biết đây không phải chuyện của hắn. Với hắn mà nói, việc cấp bách bây giờ là là vì Lạc Nguyệt tìm một lượng lớn nguồn tài chính

Diệp Mặc rất nhanh liền từ Hư Nguyệt Hoa có được tin tức, vàng của Mĩ chủ yếu đặt ở hai địa phương, một chính là dưới lòng đất 24m phía nam đảo Manhattan New York, đây là kho vàng dưới lòng đất của ngân hàng dự trữ liên bang Mĩ. 60 quốc gia, ngân hàng trung ương cùng tổ chức quốc tế tồn trữ hơn 8300 tấn vàng ở nơi đây, gia 1tri5 thị trường đạt hơn 165 tỉ đô la Mỹ

Tin tức này khiến Diệp Mặc hết lời để nói, vì sao quốc gia khác trữ vàng dự trữ tại kho của Mỹ chứ, đây chẳng khác nào đem sự hưng tồn của đất nước đặt vào tay kẻ khác

Dứt bỏ những ý nghĩ này, có được tin tức từ Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc lại biết số vàng nơi này lại không phải là nơi để vàng của Mỹ, vàng của Mỹ tổng số nhiều nhất chỉ có 5% mà thôi.

Vàng của Mỹ thật sự được cất trữ về phía tây nam 50 km của Louisville, bang Kentucky, tọa lạc tại căn Fort Knox của lục quân Mĩ thiết giáp bộ tư lệnh. Nơi này cùng chỗ với chuyên cơ Tổng Thống "Không quân số một" Mỹ, được mệnh danh là chỗ an toàn nhất toàn nước Mỹ. Nghe nói nơi này chẳng những là nơi nước Mỹ cất trữ vàng, hơn nữa còn có rất nhiều văn kiện cơ mật và bảo vật quốc gia.

Mỏ vàng Fort Knox do đá hoa cương, thép và bê tông kiến thành, chiếm diện tích 180 m2. Cửa chính mỏ vàng nặng gần 20 tấn, mật mã vào cửa do mấy nhân viên công tác chia nhau giữ, chỉ có cùng lúc đăng nhập mới có thể mở ra. Mặt ngoài mỏ vàng có tấm thép bảo hộ, nóc nhà cũng được gia cố đặc biệt. Bốn phía mỏ vàng được thiết kế phòng cảnh vệ, phụ cận thì trạm gác trải rộng. Trên làn xe phía ngoài kiến trúc có rào chắn thép cảnh giới. Mỏ vàng nghiêm cấm không cho bất cứ người nào tới gần.

Ở xung quanh khu vực Fort Knox, còn đồn trú 23 ngàn lục quân Mỹ cùng với hơn 300 chiếc xe tăng, có thể cung cấp thêm bảo hộ vòng ngoài mỏ vàng. Mỏ vàng tự có thiết bị phát điện, hệ thống cấp nước khẩn cấp đơn độc và phương tiện khẩn cấp khác. Các biện pháp bảo vệ này vô cùng nghiêm ngặt, tự kiến thành nào giờ nghiêm cấm các loại du khách tham quan

- Rất chi tiết Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Diệp Mặc nghe xong lời Hư Nguyệt Hoa, đối với tin tức này cảm thấy rất hài lòng. Hai ba chục ngàn quân Mỹ, rồi có thêm nhiểu xe tăng hơn nữa, đối với Diệp Mặc hắn cũng không có ảnh hưởng gì

Diệp Mặc tin tưởng, cho dù là mỏ vàng Fort Knox của Mỹ có kiên cố vựng chắc hơn nữa, cũng không nghiêm mật bằng mỏ vàng của Đế Quốc Mặt Trời Đen. Đối với Diệp Mặc mà nói, đi mỏ vàng dưới lòng đất đảo Manhattan so với đi mỏ vàng Fort Knox thì đơn giản hơn nhiều, nhưng Diệp Mặc vẫn quyết định đi mỏ vàng Fort Knox

Mỏ vàng Fort Knox chẳng những có vàng, nghe nói còn có một số đồ quan trọng khác của Mỹ, đây đối với Diệp Mặc có chút hấp dẫn, đương nhiên có lẽ chủ yếu hơn chính là, mỏ vàng Fort Knox mới là của Mỹ

Diệp Mặc là một người nói làm là làm, hơn nữa hắn cũng không thích cứ mãi ở ngoài chạy tới chạy lui. Với hắn mà nói, sớm đem chuyện tiền nông xử lý xong mới là quan trọng nhất.

Fort Knox nói xác thực chính là mỏ vàng quốc gia của Mỹ, bởi vì hệ thống ra đa và hệ thống theo dõi phát triển của Mỹ, hành động của Diệp Mặc vô cùng cẩn thận. Có lẽ với hắn mà nói, vận chuyển vàng ở Fort Knox đi không khó khăn lắm, khó khăn chính là làm thế nào đi đến Fort Knox

Bởi vì có vài lần kinh nghiệm, Diệp Mặc lần này rất là cẩn thận. Khi hắn tiến vào hải vực Mĩ thì bắt đầu ẩn thân, hơn nữa hắn đã là luyện khí tầng năm, cho nên khi hắn dừng chân ở xung quanh Fort Knox, cũng không bị phát hiện

Diệp Mặc đứng ở đằng xa, đập vào mắt Fort Knox là một kiến trúc chính phủ, không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào. Một tòa kiến trúc cao khoảng 12m, dài rộng đều khoảng 30m. Tuy nhiên hắn vẫn có thể nhìn thấy trụ sở huấn luyện quân đoàn thiết giáp Mỹ ở phía xa, còn có lính Mỹ canh gác cẩn mật. Có lẽ đây mới là tâm lý an ủi khiến người Mỹ cho rằng Fort Knox an toàn

Tuy rằng cửa sắt phía ngoài sân có vẻ có chút giản dị, nhưng Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không như vậy mà coi thường lâu đài này, hoặc là coi thường cái chỗ cất chứa gần như toàn bộ vàng toàn cầu này.

Có lẽ đối với người khác mà nói tiến vào cửa chính này mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng Diệp Mặc biết rằng cửa chính mới là chỗ tiến vào khó khăn nhất. Diệp Mặc không ngu gì đi khiêu chiến thuật ẩn thân của hắn, từ sau khi tại Đế Quốc Mặt Trời Đen biết được thuật ẩn thân của mình dưới thấu kính đặc biệt vẫn thấy được hình ảnh mờ nhạt, Diệp Mặc liền bắt đầu thận trọng ở khắp mọi nơi.

Hắn lấy tốc độ nhanh nhất từ bên cạnh đường cao tốc xông vào mặt bên Fort Knox, sau đó dưới sự trợ giúp bùa độn thổ lấy tốc độ nhanh nhất chui vào lòng đất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.