Chương trước
Chương sau
Thấy người phụ nữ dường như không thể kiềm chế bản thân chìm đắm trong hồi ức đau thương, Diệp Mặc đành phá vỡ sự tĩnh lặng, chủ động lên tiếng:

-Chiếc vòng tay này lấy từ một tiệm đồ cổ ở San Francisco, để tìm chủ nhân của chiếc vòng tay, tôi đã hỏi đến đây.

-Không đúng, cậu và chiếc vòng tay có liên quan gì? Muốn tìm tôi?

Người phụ nữ hình như nhớ ra chuyện gì, bỗng lên tiếng.

-Vì tôi cũng có một chiếc vòng tay như thế.

Nói xong, Diệp Mặc lấy ra chiếc vòng tay của mình.

Thấy Diệp Mặc lại lấy ra một chiếc vòng tay, trong mắt người phụ nữ lộ vẻ xúc động, cô cầm lấy chiếc vòng trên tay Diệp Mặc, sững sờ nhìn chằm chằm hai chiếc vòng tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Diệp Mặc không ngăn cản người phụ nữ lấy chiếc vòng tay của mình đi mà lẳng lặng đợi cô bình tâm lại.

-Cậu là ai?

Người phụ nữ nhìn một hồi lâu, bỗng run rẩy nói.

Diệp Mặc nói:

-Tôi tên là Diệp Mặc, đến từ Yến Kinh.

-Đúng, cậu tên Diệp Mặc, tôi biết cậu tên Diệp Mặc, cậu đúng là, đúng thật là… cha cậu tên là Diệp Thải, mẹ cậu tên là Ân Khuynh Thành, năm đó cậu mới tập đi, bây giờ đã lớn thế này rồi, thực ra tôi sớm nên nghĩ tới cậu, mắt cậu giống y hệt anh ấy…

Người phụ nữ lẩm bẩm nói, thậm chí còn nắm chặt tay Diệp Mặc, chỉ là tay của cô hơi run.

Diệp Mặc không nói gì, hắn không biết người phụ nữ trước mặt hắn và hắn có quan hệ gì. Nhưng cha của hắn sao lại là Diệp Thải? Còn nữa, đây là lần đầu tiên hắn biết mẹ mình tên là Ân Khuynh Thành.

Trong ánh mắt của người phụ nữ trước mặt nhìn hắn là niềm vui mừng từ trong nội tâm, Diệp Mặc thậm chí hơi run, đây là ánh mắt nhớ nhung với biết bao yêu thương trìu mến.

Người phụ nữ kéo Diệp Mặc ngồi xuống, cẩn thận ngắm nhìn, sự thân thiết trong ánh mắt cô, cho dù Diệp Mặc ngu ngốc cũng có thể nhìn rõ. Trong lòng Diệp Mặc dâng lên một làn hơi ấm, đây là lần đầu tiên hắn nhận được sự quan tâm như thế này. Khinh Tuyết cho hắn là tình yêu, dường như khác với sự quan tâm yêu chiều này.

-Nói cho chị Nhan biết, bao năm nay cậu sống thế nào.

Sau khi Diệp Mặc nói tên của mình, người phụ nữ chưa hề buông tay khỏi Diệp Mặc.

Chị Nhan? Diệp Mặc có chút nghi ngờ, hắn không biết chị Nhan này và hắn có quan hệ như thế nào. Nhưng đối với chị Nhan, hắn không có ý muốn giấu, hắn chỉ đành nói ra chuyện sau khi hắn bị đuổi ra khỏi Diệp gia, vì những chuyện trước đó hắn đều không nhớ.

Nghe đến chuyện Diệp Mặc bị đuổi khỏi Diệp gia, hơn nữa còn bị vất ở Ninh Hải không ai quan tâm, hơi thở của chị Nhan bỗng trầm xuống. Cuối cùng sắc mặt của chị đỏ lên, đột nhiên đứng dậy mắng:

-Diệp Vấn Thiên, ông là kẻ thất phu, đồ ngụy quân tử, đồ đạo đức giả…

Diệp Mặc có phần không hiểu nhìn chị Nhan đang tức giận, trong lòng tự nhủ hình như mấy năm nay chị sống còn không bằng mình sống ở Ninh Hải thì phải. Nhưng Diệp Mặc chưa kịp nói thì chị Nhan đã ôm Diệp Mặc vào lòng.

Chị Nhan tuy gầy, nhưng dường như có dự liệu trước, Diệp Mặc đang ngồi được ôm gọn vào trong lòng chị. Cảm giác mềm mại xoa ngay trên mặt khiến hắn xấu hổ. Nhưng hắn lại không tiện giãy ra, nói thật, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết hắn và chị Nhan có quan hệ gì. Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi chị Nhan, nhưng cho đến lúc này, ngay cả một cơ hội cũng chưa có.

Được một người phụ nữ xinh đẹp ôm vào lòng, dù Diệp Mặc không chịu nổi thì hắn cũng cảm thấy nóng. Vừa lúc hắn muốn đẩy chị Nhan đang ôm mình ra, chị Nhan dường như nhớ ra chuyện gì, chủ động buông Diệp Mặc.

Trên mặt chị có chút ửng hồng, đưa tay vuốt ve gương mặt của Diệp Mặc:

-Đã lớn thế này rồi, còn có bản lĩnh lớn, sau này chị cũng yên tâm rồi.

Diệp Mặc biết bản lĩnh lớn mà cô nói là gì, chính là chuyện mình đã cứu cô, thậm chí trong một thời gian ngắn đã giúp cô hồi phục lại bình thường.

Diệp Mặc vừa muốn mở miệng, hình như chị Nhan biết hắn muốn nói gì, liền giơ tay ngăn lời Diệp Mặc muốn nói. Cô chỉ nhìn Diệp Mặc, trong mắt cô ngời lên ánh lửa, khiến Diệp Mặc lo lắng. Thậm chí Diệp Mặc nghi ngờ người phụ nữ nằm trên chiếc ghế tựa không lâu trước đây có phải là cô hay không, đây là Diệp Mặc, nếu đổi một người khác nói không chừng sẽ bị sụp đổ.

Ánh mắt nồng ấm trong mắt cô không giống như ánh mắt bình thường nhìn một vãn bối, mà giống như ánh mắt rực lửa nhìn người tình. Tuy chị Nhan xinh đẹp vô cùng, nhưng Diệp Mặc biết cô ít nhất cũng bốn mươi tuổi, hơn nữa còn là trưởng bối của hắn, còn về quan hệ gì cho đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ.

Qua một lúc lâu, ánh mắt của chị Nhan hơi kỳ lạ, cô bỗng nói:

-Chị đã hóa trang, chị phải đi rửa mặt để cậu nhìn thấy.

Lời nói này thật ấm áp, trong lòng Diệp Mặc có chút bất an. Nhưng hắn vẫn nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

-Chị Nhan, hóa trang trên mặt chị, tôi đã rửa rồi.

-A…

Chị Nhan a lên một tiếng, vội vàng cầm lấy gương bên cạnh, quả nhiên hóa trang trên mặt cô đã không còn, gương mặt lộ vẻ xinh đẹp lâu rồi chưa thấy. Cô sờ lên mặt theo bản năng, rồi hai hàng nước mắt rơi xuống.

Diệp Mặc không hiểu tâm trạng lúc này của cô, lúc này tốt hơn là đừng kinh động đến cô.

Một lúc lâu sau, chị Nhan đặt gương xuống, bắt đầu hỏi han cuộc sống của Diệp Mặc. Đặc biệt là chuyện của Ninh Khinh Tuyết, điều cô hỏi càng lúc càng tỉ mỉ hơn. Nhưng cô không hề nhắc đến cuộc sống của mình.

Cho đến khi thực sự biết bây giờ Diệp Mặc sống rất tốt, không cần cô lo lắng, dường như cô mới yên tâm.

Lát sau, chị Nhan như quyết định điều gì, cô bỗng nhìn Diệp Mặc rồi cười:

-Cậu ở đây đợi tôi, lát nữa tôi sẽ ra.

Nhìn chị Nhan đi vào một căn phòng, tuy Diệp Mặc dùng thần thức là biết chị đang làm gì, nhưng hắn lại không làm như vậy.

Một lúc sau, chị Nhan cầm ra một bọc nhỏ, trong tay cầm hai thứ giống như hai quyển sách, và hơi cũ. Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện ra dung nhan của cô đã thay đổi, thì ra cô đã đi hóa trang. Quả thật là vẻ đẹp của cô một khi bị người khác nhìn thấy cũng rất phiền phức.

Diệp Mặc đứng dậy, chị Nhan nhìn Diệp Mặc một lần nữa, nhưng ánh mắt rực lửa của cô đã biến thành niềm thương cảm, rồi trở nên mơ hồ.

Diệp Mặc hơi lo lắng, nắm lấy tay cô truyền ít chân khí. Chị Nhan định thần lại, dường như cảm thấy hơi ngạc nhiên đối với việc Diệp Mặc có chân khí, nhưng sự kinh ngạc này chỉ diễn ra trong nháy mắt.

-Cậu hãy ôm chị Nhan một lúc…

Chị Nhan nói một câu mà Diệp Mặc không nghĩ tới.

Thấy Diệp Mặc ngạc nhiên, chị Nhan cười nói:

-Chị Nhan là người thân nhất của cậu, cậu có gì mà ngại, vừa nãy...

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, bỗng nhiên ôm chị Nhan vào lòng, hắn cảm thấy chị Nhan làm thế chắc chắc có ý của cô. Diệp Mặc phát hiện ra chị Nhan hắn đang ôm hơi run, một hồi lâu, chị Nhan đẩy Diệp Mặc ra, mặt chị đỏ hồng, nhưng đã bình thường trở lại, cô cười với Diệp Mặc:

-Hai thứ này cho cậu, tôi phải đi rồi.

-Cái gì? Chị Nhan, chị nói chị phải đi? Ồ, tôi đưa chị đi.

Diệp Mặc phản ứng trở lại, vừa nãy hắn còn nghĩ là chị Nhan muốn đi xa.

Chị Nhan nhoẻn miệng cười:

-Nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là cậu bình an vô sự, cậu không sao, lại còn có bản lĩnh lớn như vậy, tâm nguyện của tôi cũng được rồi, lão thất phu Diệp Vấn Thiên đã chết, coi như hắn may mắn. Hiện giờ tôi muốn một mình đi làm một số việc mình muốn làm, tôi không thể đi cùng cậu.

Diệp Mặc ngây người, Diệp Mặc không ngờ vừa tìm thấy chị Nhan, cô lại sắp đi. Mình còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, huống hồ ngay cả chị Nhan và hắn có quan hệ gì hắn cũng không biết.

-Chị biết cậu muốn hỏi gì. Chị đã đưa đến tận tay cậu rồi, cậu không phải lo lắng, chị có thể tự lo cho mình.

Chị Nhan nhìn vẻ lo lắng của Diệp Mặc, chợt có chút muốn ở lại, nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị cô xóa bỏ.

Diệp Mặc đương nhiên nhìn ra chị Nhan đã tu luyện qua Cổ Võ, chỉ là tu vi của chị không cao lắm, thậm chí ngay cả Hoàng cấp cũng chưa tới. Nhưng Diệp Mặc xem qua kinh mạch của chị, biết công pháp Cổ Võ chị Nhan tu luyện rất giỏi, còn về tại sao tu vi của chị lại thấp như thế, hắn cũng không rõ.

Thấy Diệp Mặc muốn mở miệng nói gì đó, một lần nữa chị Nhan lại ngăn Diệp Mặc lại.

-Cậu không phải khuyên chị, cũng không cần ngăn cản chị, chị thích đi một mình. Sau khi chị đi, nếu cậu có thể chăm sóc Ân Gia và Ân Tư, thì hãy giúp chị chăm sóc chúng, hai chị em chúng là hai đứa trẻ chị nhặt được khi vừa đến đây.

Diệp Mặc thở dài, hắn biết chị Nhan đã quyết định, mình có khuyên cũng không có tác dụng gì, nên ngậm miệng không nói nữa.

-Còn bộ quần áo của vợ cậu chị rất thích, cảm ơn cậu. Chị không có gì tặng cho cậu, chiếc vòng tay kia đã theo chị rất lâu, tuy sau này bị thất lạc, nhưng cậu đã tìm được nó thì hãy giữ lại cho mình đi. Chị đi đây, cậu không phải tiễn.

Chị Nhan nói, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên.

-Đợi đã.

Diệp Mặc vội vã ngăn chị Nhan lại, hắn đưa cho chị Nhan hai chiếc bình ngọc rồi nói:

-Đây là một ít đan dược sư phụ tặng cho tôi, viên này tên là Trú Nhan Đan, có thể giữ gìn dung nhan, còn viên kia tên là Bồi Khí Đan, có thể nâng cao tu vi Cổ Võ.

Sau khi đưa bình ngọc cho chị Nhan, Diệp Mặc còn sợ chị Nhan không tin, còn nói:

-Hai viên đan dược này có công hiệu như Liên Sinh Đan mà tôi đã cho chị uống, tôi đưa chị thêm một viên Liên Sinh Đan nữa.

Chị Nhan nhận lấy chiếc bình của Diệp Mặc, không nói gì, chỉ gật đầu. Chỉ là chị nhìn thấy vẻ lo lắng của Diệp Mặc, liền nói:

-Chị ở bên ngoài nhiều năm như vậy, nếu không phải lúc trước bị bệnh, cũng sẽ không tới mức như hôm nay, cậu không phải lo.

Nghe chị Nhan nói, Diệp Mặc mới nhớ ra, vội vã đưa cho chị Nhan thẻ ngân hàng của mình nói:

-Trong đây còn ít tiền, chị giữ lấy, mật khẩu đều là một, đề phòng có lúc cần.

-Không, cái này chị không cần, chị còn ít tiền. Chị biết cậu có thể tìm tới đây, chắc chắc không thiếu tiền, nhưng chị không cần tiền của cậu.

Chị Nhan vội vàng đưa trả lại cho Diệp Mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.