Diệp Mặc đang đứng ở sau cánh cửa ẩn mình thì nhìn thấy bóng trắng kia chậm rãi nhảy lên, nhìn từ xa trông giống như là đang bay vậy. Dưới ánh trăng có thể trong thấy rất rõ. Hắn bỗng sửng sốt, đúng là có âm hồn thật nhưng lại không hay bắt gặp. Có thể nói có một âm hồn giống như có được một năng lực tấn công nhất định vậy.
Âm hồn, trong dân gian hay gọi là quỷ, thực ra loài này nhìn không thấy nhưng Diệp Mặc lại có thể dùng thần thức quét tới. Loài này bình thường đều xuất hiện trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, ví dụ như lần trước Diệp Mặc gặp hố trời, còn có hầm mộ vân vân, không phải nơi nào cũng có. Mà có thể dùng mắt trần nhìn thấy âm hồn là rất hiếm, ngay cả đến Diệp Mặc lúc trước ở Thuần An trông thấy cô gái áo hồng cũng là do cô ta cố tình làm vậy, vả lại cũng chỉ là trông thấy bóng mờ mờ mà thôi.
Đây không phải âm hồn, Diệp Mặc dùng thần thức quét tới thì liền nhìn ra rõ ràng ngay. Đây là một gã đàn ông trùm một cái chăn màu trắng, chỉ là do cách bước đi của gã ta có chút kỳ quái, cái đầu lại bị che lại nên thoạt nhìn từ xa giống như một âm hồn mà thôi.
Diệp Mặc không biết tại sao gã phải làm như vậy. Đêm hôm khuya khoắt tới một miếu sơn thần tan hoang có nhất thiết phải làm như vậy không? Gã đàn ông này thoạt nhìn tầm chưa tới ba mươi tuổi, bàn tay trái thiếu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3158973/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.