Ngày tháng hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh. Diệp Mặc và Lạc Ảnh ở thôn An Lý đã gần một tháng. Bọn họ kết hôn cũng đã được gần mười ngày.
Nhưng Diệp Mặc lại cảm giác nụ cười của Lạc Ảnh luôn có chút buồn rầu. Nhưng hắn không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên không màng danh lợi mỏng manh như màng nước này. Hắn vẫn cố nén không hỏi Lạc Ảnh có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hôm nay hắn cảm giác được Lạc Ảnh không bình thường. Tâm tư của cô dường như càng ngày càng nặng trĩu.
- Em muốn đi ra ngoài một chuyến, lên núi tìm xem có loại thảo dược nào có thể chữa bệnh được cho anh không...
Dường như Lạc Ảnh cũng cảm giác được Diệp Mặc đã cảm thấy được vài điều. Cô dứt khoát nói ra trước khi Diệp Mặc hỏi.
- Em muốn đi tìm đạo cô Giai Uấn sao? Em cho là cô ấy có thuốc giải?
Diệp Mặc hỏi.
Hiện nay thậm chí bọn họ không cần viết ra, chỉ cần nhìn miệng đối phương đã biết đối phương đang nói gì. Đôi khi thậm chí một ánh mắt, một động tác, cũng có thể biểu đạt được ý của bọn họ.
Lạc Ảnh hơi sửng sốt. Cô lập tức đọc được ánh mắt của Diệp Mặc. Thật giống như Diệp Mặc biết suy nghĩ của cô. Diệp Mặc không đồng ý để cô đi tìm thuốc giải.
- Nhưng, em, anh bị trúng độc, em... Được rồi, em không đi. Từ nay về sau em sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Một câu còn chưa nói xong, Lạc Ảnh đã đi tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3158944/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.