-Bên trong có một viên đá màu sắc rực rỡ, bây giờ nó ở đâu, nói.
Khi Diệp Mặc nói đến chữ cuối cùng liền đập bàn một cái.
-Vâng, tôi nói, rất nhiều thứ bị tôi đánh rơi rồi, viên đá kia thì bị tôi bán đi…
Bảo Sinh nói xong thấy sắc mặt của Diệp Mặc rất khó coi, y lập tức hiểu ra cái mà Diệp Mặc cần tìm chính là viên đá đó, sao còn dám giấu diếm.
Một chữ không che dấu nói:
-Viên đá đó rất rực rỡ, thậm chí có lúc còn có thể biến sắc, tôi đem đến "Bảo thạch hiên", đi giám định, lại bị ông chủ La "Bảo thạch hiên" ra giá tám triệu mua lại…
-Cái gì?
Hùng Thiên thậm chí không tin vào lỗ tai của mình, bản thân là "Ngô kim hội" cũng không có cách nào dễ dàng làm ra được tám triệu, mà thủ hạ trung thành nhất dưới tay mình, không ngờ lại đoạt được vật đó về bán với giá tám triệu.
Sắc mặt Hùng Thiên trở nên khó coi, nhưng gã lại nhanh chóng hiểu được tình cảnh của mình lúc này, lúc này, cái mạng nhỏ của gã sắp không còn nữa rồi, còn nói gì đến thủ hạ trung thành.
Diệp Mặc đứng lên, lạnh lùng nói với Bảo Sinh:
-Bây giờ dẫn tôi đến "Bảo thạch hiên"
Nói xong lặng lẽ nhìn Hùng Thiên.
Tim gan Hùng Thiên lập tức co rúm lại, xong rồi, tên sát thần này muốn đi rồi, trước khi hắn đi còn nhìn gã một cái, chính là muốn giết Hùng Thiên gã.
Nghĩ đến đây mồ hôi trên trán Hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3158921/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.