Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Diệp Mặc, trong mắt người con gái dịu dáng ít nói kia hiện lên một tia đấu tranh, cuối cùng cúi đầu. Không nói gì, tất nhiên chấp nhận rồi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, bước đến bên cạnh cô, còn chưa giơ tay ra ôm lấy cô, tay của cô đã đặt lên trước ngực. Hành động này, người khác có lẽ nghĩ cô đang bảo vệ để mình không bị xâm phạm, nhưng cô và Diệp Mặc trong lòng đều hiểu, ý nghĩa của động tác này, chính là bảo vệ cái thứ đang được cất giấu trong ngực kia.
Diệp Mặc bắt lấy cánh tay cô đang đặt trên ngực, giơ lên một chút, vừa tầm chặn ánh mắt của cô lại, lúc này mới nói:
- Cô sao lại hồi hộp như vậy, chỉ một lúc mà thôi.
Nói thật lòng, đối với chuyện ôm ấp loại con gái này, Diệp Mặc không có chút hứng thú nào. Hắn chỉ làm điệu bộ, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đã lấy được vật trong ngực cô gái kia ra, sau đó bọc một khối vàng đã được đánh dấu bởi thần thức cho vào.
Quả nhiên là đá ngũ hành, Diệp Mặc trong lòng vô cùng kích động, sau khi cho đá ngũ hành vào trong nhẫn trữ vật, Diệp Mặc cũng không còn tâm tư gì mà dông dài với người con gái này. Có dấu hiệu của thần thức, hắn không sợ người con gái này bay mất.
Thấy Diệp Mặc thả lỏng ra một chút, cũng không có ôm mình như những lời hắn đã nói, điều này khiến cho cô rất ngạc nhiên. Cô ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3158896/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.