Chương trước
Chương sau
Từ tận đáy lòng mà nói thì việc Diệp Mặc xuất hiện ở trên thuyền khiến Vu Vũ Yến vô cùng ngạc nhiên, thậm chí là không dám tin, ngày hôm đó sau khi Vân Tử Y và cô ta nói chuyện xong thì có nhắc tới chuyện Mạc Ảnh, Vu Vũ Yến vốn cho rằng Mạc Ảnh và Tử Hoa Tiên Tử có một quan hệ nào đó, nhưng sau đó nghĩ lại thì chuyện này là điều không thể.

Bởi nếu quả thật Mạc Ảnh và Tử Hoa Tiên Tử có quan hệ thì anh ta cũng không sa sút tới mức bị Liêu Uy ức hiếp. Mặc dù không biết giữa Tử Hoa Tiên Tử và Diệp Mặc có quan hệ gì nhưng lúc này Vu Vũ Yến không dám đối xử tệ với Diệp Mặc. Cô ta sợ ngộ nhỡ phán đoán có vấn đề gì thì thảm rồi.

- Anh vẫn còn có thể xuất hiện ở đây, tôi thật không ngờ đấy. Xem ra Liêu Uy là kẻ cũng có lương tâm, đoạt được vợ của anh rồi lại thả anh ra.

Những suy nghĩ hiện lên rất nhanh trong đầu Vu Vũ Yến, sau khi thuận miệng nói ra thì cô ta không còn dám nói thêm với Diệp Mặc nữa.

- Vũ Yến sư muội, tên quái dị này là kẻ nào?

Lúc này mấy người đàn ông xung quanh Vu Vũ Yến lập tức vây lại, khi bọn họ nghe thấy cách nói của Vu Vũ Yến với Diệp Mặc có phần không mấy khách khí thì lập tức muốn khoe tài trước mặt sư muội.

Vu Vũ Yến hừ một tiếng lạnh lùng nói:

- Một tên không biết trời cao đất dày là gì, người phụ nữ của chính mình mà còn để kẻ khác cướp mất, lại còn ở đây mà dương dương tự đắc, nếu tôi mà là hắn thì tôi đã nhảy xuống biển tự vẫn tự lâu rồi, sống như thế thật là mất mặt.

Vốn Vu Vũ Yến không định nói những lời này với Diệp Mặc, hơn nữa cô ta nói vài câu cạnh khóe Diệp Mặc sẽ bỏ đi, nhưng ánh mắt châm chọc của Diệp Mặc lại làm cô ta khó chịu, lại thêm chuyện rất nhiều sư huynh Thượng Thanh Sơn ra mặt dùm mình, cô ta lập tức trở nên cay nghiệt.

Diệp Mặc cười lạnh lùng khẽ nói:

- Người ta bảo rằng một đêm cũng nên duyên vợ chồng, cho dù bại lộ, tôi cũng đã từng ngủ cùng cô, cũng coi như giúp cô phá thai, sao cô lại ăn nói cay nghiệt như vậy?

Nếu như không phải Vu Vũ Yến chọc tức hắn thì Diệp Mặc tuyệt đối không nói những lời này, thậm chí mặc kệ loại phụ nữ như cô ta. Nhưng Vu Vũ Yến lại dám châm chọc hắn, thế thì đừng trách hắn không khách khí.

Đương nhiên Diệp Mặc biết được suy nghĩ thật của Vu Vũ Yến, đó là muốn lưu danh tiếng ở Thượng Thanh Sơn. Theo cô ta thì nếu khống chế được tất cả đàn ông ở Thượng Thanh Sơn thì họ đều sẽ vây lấy cô ta. Nhưng hắn lại không để cho cô ta được toại nguyện, ghê tởm như thế nào thì hắn nói như thế

- Anh, đồ vô liêm sỉ, tôi và anh như thế bao giờ hả… Đồ tiểu nhân hèn hạ…

Vu Vũ Yến lại giận đến phát điên lên.

Trong lòng Diệp Mặc bắt đầu thấy thích thú, hắn nói với tốc độ vừa phải:

- Vậy cô nói xem tên Liêu Uy đấy làm sao mà lại biết tôi? Đó là chồng chưa cưới của cô nhỉ, còn không phải là đã nhìn thấy chúng ta nằm trên cùng một giường sao, lôi chuyện này ra nói hại não thật đấy. Tôi cũng có sĩ diện của mình, cô cứ ép tôi nói ra làm gì…

-Anh… anh…

Sắc mặt Vu Vũ Yến đã tím tái lại, tay cô ta bắt đầu run lên, thậm chí cô ta không thể nói được một câu nào…

Mặc dù cô ta đã đoán được chuẩn xác rằng Tử Hoa Tiên Tử sẽ không đời nào nói ra chuyện này, chỉ cần đến được Ẩn Môn thì sẽ không thể nào có người ra tay điều tra, nhưng không ngờ những lời nói lại được nói ra từ chính miệng của Diệp Mặc.

-Mày muốn chết…, hừ, Vũ Yến sư muội là một trinh nữ còn chưa xuất giá, anh lại dám lại nhục muội ấy như vậy, hôm nay Phiên Thừa ta sẽ dạy cho mày một bài học.

Người đàn ông nước da trắng bệch đứng sau Vu Vũ Yến rút thanh trường kiếm bên hông, muốn ra tay với Diệp Mặc.

Diệp Mặc vừa ngạc nhiên liếc nhìn người có nước da trắng nhợt đó đã lập tức hiểu ra, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:

- Phiên Thừa, không ngờ anh lại có kinh nghiệm với phụ nữ như vậy, quả nhiên là tình trường phong phú. Có điều, tôi thấy anh có thể tìm hiểu chuyện này với sư muội Vũ Yến của anh đấy!

Phiên Thừa đương nhiên có thể nhìn ra tình hình của Vu Vũ Yến, trước đây chính y muốn cướp được Vu Vũ Yến về tay mình, bây giờ lại bị Diệp Mặc gọi là một tên cao thủ tình trường, trong lòng rất khó chịu, thậm chí không để ý đến chuyện vẫn đang ở trên thuyền, cầm trường kiếm lao về phía Diệp Mặc.

Lưu Lỗi vẫn đứng bên cạnh Diệp Mặc, cuộc đấu khẩu này Diệp Mặc đang chiếm thế thượng phong, anh ta cũng không chen vào, bây giờ Phiên Thừa muốn động thủ, anh ta còn chưa nghĩ gì đã rút đao ra.

Keng!

Chiếc đao của anh ta chắn ngang trường kiếm ngay bên cổ Diệp Mặc, ánh chớp lửa lóe sáng.

Vì cả thanh đao và kiếm đều ở ngay bên cạnh người Diệp Mặc nên những tia lửa còn bắn cả lên người Diệp Mặc.

Đứng từ đằng xa quan sát, Vân Tử Y cau mày, Mạc Ảnh nhìn thì có vẻ không có chút bản lĩnh nào, nhưng đường kiếm vừa rồi của Phiên Thừa hình như đã sắp đâm rách da thịt của hắn rồi, vậy mà thậm chí mắt hắn còn không chớp một cái, chưa cần nói đến biểu hiện không có chút thay đổi nào.

Có thể nói nếu không phải người đàn ông phía sau hắn ra tay ngăn trường kiếm của Phiên Thừa lại thì tên Mạc Ảnh đó đã bị thương rồi. Hắn ta thực sự là chưa kịp phản ứng lại hay vốn là không sợ? Vân Tử Y nghĩ đến đây liền trách Lữ Lôi nhiều chuyện.

-Người bạn Thục Sơn, đây là chuyện của Thượng Thanh Sơn chúng tôi, vì lẽ gì mà anh lại can dự vào?

Sắc mặt Phiên Thừa vô cùng khó coi, mặc dù tu vi của y là hoàng cấp, nhưng khi giao đấu liền phát hiện ra tu vi của mình còn thấp hơn đối phương, đương nhiên chủ yếu là do kiếm phái Thục Sơn ở hạng cao hơn so với Thượng Thanh Sơn.

Trong lòng Lưu Lôi lại thấy vô cùng thoải mái, nếu hiện giờ không phải là đệ tử của phái Thục Sơn thì anh ta nào dám đối đầu với đối phương, nghĩ đến chuyện này thấy rất hài lòng.

-Không được làm loạn trên thuyền, nếu như còn đánh đấm náo loạn thì lập tức đuổi khỏi thuyền.

Không đợi đến khi Lưu Lôi lên tiếng đáp lời thì một người chấp pháp đã đi đến nghiêm khắc nói.

Khi người chấp pháp bước đến, tất cả những người xung quanh đều tản ra, chuyện đuổi ra khỏi thuyền chẳng phải chuyện đùa, mà chính xác là bị ném xuống biển, cho dù là có bản lĩnh đến đâu mà bị rơi xuống biển thì cũng chỉ có nước chết mà thôi.

-Anh Mạc, chi bằng đến chỗ của tôi một chuyến.

Lưu Lôi kéo tay Diệp Mặc, muốn đến khu Thục Sơn để thăm thú.

Diệp Mặc ôm quyền nói:

- Sau này mọi người đều là Ẩn Môn, còn có cơ hội, hơn nữa còn một tháng trên thuyền này nữa. Hôm nay tôi còn có việc, đợi khi làm xong thì tôi sẽ lại đến.

Diệp Mặc đúng thật là đang có việc, hiện giờ đạo cô Giai Uấn không có ở đó, hắn bây giờ không dám luyện Bồi Khí Đan nhưng lại rất muốn thử cảm giác của luyện khí cấp sáu. Theo hắn, ở nơi này, sức mạnh lớn một chút thì có nghĩa là tỉ lệ thành công cũng cao hơn.

Bước đến cửa thì Diệp Mặc nhận ra Kỷ Ỷ Lan cũng đang đứng ở cửa, hắn vừa định hỏi Kỷ Ỷ Lan ở đây làm gì thì Mục Tiểu Vận liền mở cửa ra. Thấy Diệp Mặc quay lại, Mục Tiểu Vận lập tức vui mừng kéo hắn lại, dường như không phải Diệp Mặc xa cô mới một thời gian mà đã rất lâu rất lâu rồi.

- Tướng công, anh quay về rồi.

Vẻ vui mừng hiện lên trong mắt Mục Tiểu Vận vô cùng rõ ràng, nhưng Kỷ Ỷ Lan lại nhíu mày.

Nhưng Kỷ Y Lan cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, cô khách khí nói với Diệp Mặc:

- Anh Mạc, tôi muốn nói chuyện với sư muội Tiểu Vận một lát, không biết có tiện không?

Kỷ Ỷ Lan biết cô muốn hẹn Mục Tiểu Vận, nhưng người đồng ý đầu tiên không phải là Mục Tiểu Vận mà là tướng công của cô ấy Mạc Ảnh.

Diệp Mặc khẽ cười, hắn nhìn Kỷ Ỷ Lan rồi nói với Mục Tiểu Vận:

- Tiểu Vận, em đi đi, anh ở phòng đợi. Hơn nữa, cả ngày từ sáng đến tối ở cùng anh cũng thấy chán.

- Vâng, Nhưng ở cùng với tướng công, em không chán tí nào đâu.

Mặc dù không nhất định phải học công pháp Băng Hồ nhưng Mục Tiểu Vận biết muốn cùng tướng công ở lại Băng Hồ thì không thể tùy tiện đắc tội với Kỷ Ỷ Lan.

Kỷ Ỷ Lan không biết nói gì nhìn Mục Tiểu Vận, cô không hiểu tại sao một cô gái ưu tú như thế lại ngoan ngoãn phục tùng một tướng công tướng mạo xấu xí như vậy.

Sau khi Mục Tiểu Vận và Kỷ Ỷ Lan đi rồi, Diệp Mặc đóng cửa phòng lại rồi ngồi khoanh chân, dồn toàn bộ tinh thần vào điểm tròn màu vàng trong đan điền.

Nhưng cho dù Diệp Mặc có cố gắng như thế nào thì tâm thần của hắn vẫn bị ngăn ở bên ngoài, từ đầu đến cuối không thể nào tiến nhập được vào điểm vàng, hơn nữa hắn không có cách nào đưa điểm vàng ra.

- Chắc vì tu vi quá thấp.

Diệp Mặc tự nhủ, lấy ra một viên đá linh thạch bắt đầu tu luyện.

Mặc dù không có bồi khí đan nhưng tốc độ luyện tinh thạch thì khá nhanh, vào thời điểm này, Diệp Mặc không thể vì sợ lãng phí mà tiết kiệm linh thạch được, vì thứ này vốn tìm về là để tu luyện. Chỉ một lát sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn trút hết tạp niệm trong đầu.

- Ỷ Lan sư tỷ, chị gọi em có chuyện gì không?

Sau khi ngồi xuống Mục Tiểu Vận liền khách khí hỏi.

Kỷ Ỷ Lan chần chừ một lát rồi nói:

- Tiểu Vận sư muội, mặc dù Băng Hồ chỉ là Ẩn Môn bậc ba, nhưng nội tình lại hêt sức thâm hậu, mấy mươi năm trước, Băng Hồ của ta là một trong tam đại Ẩn Môn. Sở dĩ bị mai một đi, không phải là vì công pháp của Băng Hồ không tốt mà vì không có người tu luyện thích hợp. Hoặc nói cách khác là không có nhân tài ưu tú, Tiểu Vận sư muội, em có tư chất bậc nhất, ta nghĩ nhất định em sẽ trở thành một người nổi tiếng trong Băng Hồ của chúng ta.

- Đa tạ Ỷ Lan sư tỷ.

Mục Tiểu Vận vẫn giữ vẻ bình tĩnh cảm ơn Kỷ Ỷ Lan.

Kỷ Ỷ Lan nhìn vẻ bình tĩnh như thường của Mục Tiểu Vận thì không biết nói gì, lẽ ra những người tu luyện cổ võ bình thường nếu biết được tiền đồ của mình thì sẽ không kiềm chế nổi bản thân, nhưng Mục Tiểu Vận trước mắt cô lại vô cùng bình thản, dường như không mấy để tâm đến chuyện này.

- Tiểu Vận, em có biết về Tiên Thiên Chi Thượng không? Sau khi lên được đến Tiên Thiên Chi Thượng thì người tu luyện cổ võ có thể thọ tới trăm tuổi, hơn nữa có thể bay được một đoạn trong không trung. Nghe nói sau khi lên đến Tiên Thiên Chi Thượng thì thăng cấp cao hơn, hiện tại Thần Châu còn chưa tu luyện được đến cấp Tiên Thiên Chi Thượng, lên tới đỉnh cao của Tiên Thiên cũng đã là một thành tựu rất vĩ đại rồi. Nghe nói Tiên Thiên Chi Thượng còn có thể bay xa hơn, thậm chí có thể dùng một sợi hồng mao mà bay được hàng dặm.

Để khơi dậy cảm hứng tu luyện cho Mục Tiểu Vận mà Kỷ Ỷ Lan ra sức khuyên nhủ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Vẻ mặt Mục Tiểu Vận vẫn bình tĩnh như lúc trước, nhưng thực ra trong lòng cô không sao bình tĩnh được. Thì ra tu luyện đến Tiên Thiên Chi Thượng lại có thể bay trong không trung, mà cả Thần Châu không có được một người, trong khi đó tướng công của cô lại có thể dẫn cô bay hàng nghìn dặm. Bay trong không trung và di chuyển trong không trung một đoạn, sự khác biệt này hoàn toàn không thể nào so sánh được.

Nghĩ đến chuyện mình tựa sát vào tướng công bay lượn trên không trung, ánh mắt Mục Tiểu Vận cuối cùng cũng long lanh khác thường.

Thấy ánh mắt Mục Tiểu Vận hiện lên vẻ khác thường, Kỷ Ỷ Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà cũng làm Mục Tiểu Vận có hứng thú với chuyện tu luyện cổ võ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.