Mặc dù Diệp Mặc phải cấp thiết trở về Băng Hồ, nhưng khi hắn bay lên không trung, mới nhớ ra hắn vốn dĩ không biết Băng Hồ ở đâu.
Đúng lúc Diệp Mặc đang tìm một nơi có người để hỏi phương hướng, thần thức lại quét lên một ngọn núi, trên đỉnh núi có hai khối nham thạch nhô cao lên, đây chẳng lẽ lại là "Song thạch nhai"?
Diệp Mặc lập tức đáp xuống, quả nhiên phát hiện ra trên hai khối đá này có chữ viết, trong đó có một khối mặt trên có viết "Song thạch nhai", khối còn lại viết "Thạch thủy môn". Thần thức của Diệp Mặc quét ra, nơi đây rõ ràng không có dấu tích của con người, đương nhiên cũng không thể tồn tại môn phái nào cả. Ngay sau đó nghĩ đến Lạc Huyên liền nhảy xuống dưới, Diệp Mặc trong lòng có chút khó chịu.
- Diệp đại ca, cảm ơn anh, để cho em tròn giấc mộng, mặc dù chỉ là một đêm, nhưng em đã rất mãn nguyện rồi.
- Không sao, bởi vì tôi vừa lúc làm được, bởi vì cô bằng lòng tin tưởng tôi.
- …Em chỉ là không muốn Diệp đại ca thất vọng thêm lần nữa mà thôi. Hoặc là nói lúc đó em không có nghĩ nhiều như vậy…
Những lời Lạc Huyên đã từng nói dường như vang vọng bên tai, nhưng đã không thấy cô nữa rồi.
Trong lòng Diệp Mặc có chút đau xót, hắn không muốn nghĩ lại những chuyện đó, nhảy thẳng vào trong "Song thạch nhai". Lạc Nguyệt nói nếu có thể thì đi tìm Lạc Huyên, chính hắn cũng muốn tìm cho ra Lạc Huyên. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3158675/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.