Khi Tống Ánh Trúc tỉnh lại, cô liền cảm thấy mình không hề mặc gì hết, trong lòng cả kinh. Là một người phụ nữ không chồng trong nhiều năm sống cùng với cô con gái Ức Mặc, khiến cô có một tính cách hết sức dè dặt.
Cô chưa quen với việc ngủ cùng với Diệp Mặc. Nhưng cô liền nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, hôm qua Diệp Mặc trở về rồi còn giúp cô trị thương nữa. Cô quay đầu nhìn Diệp Mặc đang ngủ bên cạnh mình liền thở phào nhẹ nhõm. Tối qua Diệp Mặc tiêu hao rất nhiều chân nguyên, không ngờ lần đầu tiên ngủ say như vậy.
Nhưng ngay lập tức cô cảm thấy có gì đó không đúng, thân thể cô trở nên rất thoải mái hơn nữa tu vi cũng đã tăng lên tới hậu kỳ hoàng cấp, thậm chí cô chỉ cần cố gắng một chút là có thể thăng cấp đến huyền cấp. Thương thế năm đó đã sớm biến mất hơn nữa cô còn phát hiện tay của mình biến đổi giống như mười mấy năm trước, thiên thiên thanh tú.
Trong lúc kinh hoàng, Tống Ánh Trúc nắm lấy mái tóc dài của mình, đập ngay vào mắt cô là một mái tóc đen nhánh đến nửa sợi bạc cũng không còn.
Cô nhớ lại tối qua Diệp Mặc nói giúp cô trị thương, lẽ nào hắn nói trị thương lại nghịch thiên như thế này? Cô liền nghĩ tới lời nói mà Diệp Mặc nói tối qua.
- Những gì mấy năm nay em mất đi anh sẽ lấy lại cho em
Chăng lẽ hắn lại có thể lấy lại tuổi thanh xuân cho mình?
Tống Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3158610/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.