Chương trước
Chương sau
Tiếng nói vừa dứt, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi đã đứng cạnh bồn hoa mà Trịnh Triều vừa té lúc nãy. Không ai biết được sao ông ta lại ở đây, ngoại trừ Diệp Mặc.

Tối qua thần thức của Diệp Mặc chỉ thoáng quét qua, hôm nay đã xem được rất cẩn thận. Lông mày người trung niên dựng ngược, mái tóc đen thẫm, dáng người to cao hơn Diệp Mặc nhiều, xấp xỉ một mét chín. Khuôn mặt rất điển trai, không ngờ lại là một người tuấn tú thật sự.

Tuy Diệp Mặc biết tuổi tác của Vương môn chủ này nhất định còn lớn hơn Phong Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta, không thể không thừa nhận là ông ta bảo dưỡng rất tốt. Vì Diệp Mặc biết, ông ta nhất định không có "Trú Nhan Đan" để ăn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Vương môn chủ…

- Viện trưởng Vương…

- Sư huynh…

Trong một lúc rất nhiều âm thanh chào hỏi vang lên tới tấp, Vương Kỳ Kiếm rõ ràng rất có phong độ, tất cả những người chào hỏi ông ta, ông ta đều chắp tay chào hỏi lại, hơn nữa không ngừng nói hoan nghênh đến "thư viện Cửu Minh". Không hề độc đoán, bất chấp tất cả như lời đồn.

Rất nhiều người đã so sánh Vương môn chủ và Diệp Mặc, vừa so sánh thì đã thấy Diệp Mặc có chút không phóng khoáng. Còn phải để choVương môn chủ đích thân đến thăm hỏi hắn ta, nhìn khí phách của người ta mà xem.

Vương Kỳ Kiếm chào hỏi với tất cả mọi người xong mới chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Nghe nói Diệp thành chủ phong lưu phóng khoáng, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ mong Diệp thành chủ đừng phụ lòng Thái Cơ sư muội.

Thái Cơ nghe Vương Kỳ Kiếm nói mặt đỏ bừng liền bước lên nói một câu:

- Vương sư huynh, chuyện không phải như anh nghĩ đâu.

- Ha ha.

Vương Kỳ Kiếm cười lớn, đáp lại lời của Thải Cơ:

- Thái Cơ, em có thể thăng cấp lên Tiên Thiên, cũng coi như là một cơ duyên lớn, lát nữa anh sẽ nói chuyện với em. Còn bây giờ anh có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Diệp thành chủ.

Không thể không nói phong độ của Vương Kỳ Kiếm quả thật rất tốt, dù là Diệp Mặc cũng cảm thấy được sự chân thành của ông ta, không hề có bất cứ sự giả tạo nào.

Diệp Mặc chắp tay đáp lễ, cười nhẹ nói:

- Thỉnh giáo thì không dám nhận đâu, có vấn đề gì, Vương môn chủ cứ hỏi, chỉ cần tôi biết, đồng thời muốn nói thì nhất định sẽ cho ông hay.

Vương Kỳ Kiếm dường như không hề nghe ra giọng điệu trong lời nói của Diệp Mặc, vẫn nói:

- Nghe nói ngày trước khi Hồ Lô cốc vẫn còn, Diệp thành chủ từng đến Hồ Lô cốc. Không biết có nhìn thấy Nhâm huynh Nhâm Bình Xuyên không?

Tuy Vương Kỳ Kiếm nói một cách khéo léo, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe ra, ý của Vương Kỳ Kiếm chính là nói Diệp Mặc đã tiêu diệt Hồ Lô cốc.

Diệp Mặc thầm nghĩ lẽ nào tên Vương Kỳ Kiếm này còn muốn giúp Nhâm Bình Xuyên báo thù hay sao? Nhưng vẫn trả lời một cách tự nhiên:

- Đúng vậy, tôi từng gặp qua Nhâm Bình Xuyên, nhưng ông ta đã bị tôi chém chết rồi.

Biết là một chuyện, nhưng nghe Diệp Mặc chính miệng nói ra lại là một chuyện khác. Khi Diệp Mặc nói chính tay giết chết Nhâm Bình Xuyên, tất cả các tu giả Cổ Võ càng kinh ngạc.

Năm xưa Nhâm Bình Xuyên ở Hồ Lô cốc và Vương Kỳ Kiếm ở "thư viện Cửu Minh", được xưng là tuyệt đại song kiều, tu vi của hai người đều là cao thủ đỉnh cao, không phân cao thấp, không ngờ Diệp Mặc lại có thể chém chết Nhâm Bình Xuyên. Vậy chẳng khác nào nói hắn ta cũng có thể chém chết Vương Kỳ Kiếm sao?

Quả nhiên khi Vương Kỳ Kiếm nghe Nhâm Bình Xuyên bị Diệp Mặc chém chết, mắt liền tối sầm lại, nói:

- Xin hỏi Diệp thành chủ, khi cậu giết Nhâm huynh, anh ấy đã đột phá Tiên Thiên hay chưa?

Diệp Mặc gật đầu, nói mà không hề giấu diếm:

- Đúng vậy. Lúc đó ông ấy đã đột phá Tiên Thiên rồi, chỉ là vừa mới đột phá mà thôi. Nhưng hai chân ông ấy đã không còn, hơn nữa nội thương chưa khỏi. Có thể nói cuộc chiến đó đối với ông ta là không công bằng, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, tôi không giết ông ta, ông ta nhất định sẽ giết tôi.

Vương Kỳ Kiếm nghe xong lời này của Diệp Mặc liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta lại hỏi:

- Vậy nếu bây giờ cậu và Nhâm Bình Xuyên gặp mặt, trong tình trạng nội thương anh ấy đã lành, anh ấy có phải là đối thủ của cậu không?

- Không phải.

Diệp Mặc thậm chí không cần suy nghĩ, nói một cách thản nhiên.

Vương Khỉ Kiếm sầm mặt lại, ông ta nhìn Diệp Mặc một lúc mới nói:

- Cậu cho rằng tôi có phải là đối thủ của cậu không?

Diệp Mặc lại mỉm cười nói:

- Ông cũng không phải.

Diệp Mặc vừa dứt lời, đệ tử "thư viện Cửu Minh" đã bắt đầu bất mãn, không ngờ lại ở "thư viện Cửu Minh" nói Vương môn chủ không phải là đối thủ của hắn, tên Diệp thành chủ này cũng quá ngông rồi.

Vương Kỳ Kiếm lại không hề ấm ức phản bác, mà chau mày trầm tư hồi lâu, mới chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Tuy tôi biết Diệp thành chủ sẽ không nói dối, nhưng cả đời Vương Kỳ Kiếm chỉ sống vì võ đạo, dù biết rõ không phải là đối thủ của Diệp thành chủ, cũng muốn thỉnh giáo Diệp thành chủ một phen.

Lời của Vương Kỳ Kiếm vừa nói ra, tất cả những người tu luyện cổ võ ở đây đều bắt đầu kích động, đây thật là cuộc so tài đỉnh cao. Vương môn chủ của "thư viện Cửu Minh" được ẩn môn Hoa Hạ công nhận là người giỏi nhất, còn Diệp thành chủ lại có chiến tích huy hoàng.

Tuy hắn ta nói lúc Nhâm Bình Xuyên đấu với hắn đã bị trọng thương, nhưng dù sao thì cuối cùng Diệp Mặc cũng đã giết chết Nhâm Bình Xuyên.

Nên cuộc so tài của hai người này nhất định là tinh cầu va chạm, sẽ xẹt ra hoa lửa mạnh mẽ.

Không ai cho rằng Vương Kỳ Kiếm thật sự không phải là đối thủ của Diệp Mặc, bọn họ đều chỉ cho rằng Vương môn chủ chỉ là đang khiêm tốn mà thôi. Có thể nói đây là trận quyết đấu đỉnh cao, cũng không quá đáng.

- Diệp thành chủ, xin mời, chúng ta đến võ trường đi.

Phong độ của Vương Kỳ Kiếm quả thật không lời nào để nói, Diệp Mặc nói rõ ông ta không phải là đối thủ, nhưng ông ta không hề biến đổi sắc mặt hay không vui, vẫn rất khách khí với Diệp Mặc.

Diệp Mặc sắp tỷ thí với người đệ nhất ẩn môn - Vương Kỳ Kiếm, gần như tất cả mọi người đều đến hội trường luyện võ.

Cả hội trường luyện võ to lớn nhanh chóng đầy ấp người, đa số những người này đều là người của "thư viện Cửu Minh", còn có rất nhiều người là người đến "thư viện Cửu Minh" tham gia hội nghị. Không ai muốn bỏ lỡ trận quyết đấu đỉnh cao này

Vương Kỳ Kiếm đeo một thanh trường kiếm, gần như bay lên mấy trượng, đáp xuống giữa võ trường.

Mái tóc đen thẫm của ông ta cùng với thân hình một mét chín, từ trong không trung bay xuống giữa võ trường, phóng khoáng tự nhiên như thiên ngoại lai khách, liền dẫn đến tiếng kêu hét của các nữ đệ tử cổ võ, lúc này đã không còn ai để tâm đến tuổi tác thật sự của Vương Kỳ Kiếm rốt cuộc là bao nhiêu rồi. Còn những người đàn ông kia, càng âm thầm hạ quyết tâm, phải tăng tu vi của mình lên đến Tiên Thiên.

Vừa nghĩ đến thăng cấp lên Tiên Thiên thì có thể bay lên cao mấy trượng oai phong lẫm liệt như Vương môn chủ, đây là chuyện hưng phấn biết bao.

Diệp Mặc dẫn Thái Cơ đến võ trường, hắn ta đã nhìn thấy tên Bàng Húy dáng người thấp bé kia. Có thể thấy gã ta cũng biết Diệp Mặc và Vương môn chủ so tài, nên cũng đến đây.

Diệp Mặc âm thầm bái phục lòng dạ của Bàng Húy, hắn biết rõ Vương Kỳ Kiếm không phải là đối thủ của hắn, vẫn đến xem trận đấu, mục đích hẳn là muốn xem thử bản lĩnh của mình.

Diệp Mặc thấy Thái Cơ chỉ nhìn Bàng Húy một cái liền quay mặt đi, thậm chí trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì.

Nhưng thần thức của Diệp Mặc đã quét qua ánh mắt của Thái Cơ gần như muốn nổi lửa, có thể thấy sự phẫn nộ trong lòng cô ta. Thái Cơ biết sự căm phẫn của mình hơi quá, liền vô thức cúi đầu xuống.

Diệp Mặc thầm thở dài, phải hận đến mức nào mới có thể giả vờ như không hận đây.

Hắn không nghĩ đến chuyện của Thái Cơ nữa, mà để Thái Cơ chờ bên cạnh, một mình đến giữa võ trường nói với Vương Kỳ Kiếm:

- Vương môn chủ, mời ra tay.

Vương Kỳ Kiếm bình tĩnh nhìn Diệp Mặc nói:

- Sinh mạng của tôi toàn bộ đều dâng hiến cho võ đạo, nên sau khi động thủ, chính là quyết đấu sinh tử. Trước khi tranh tài, tôi muốn hỏi Diệp thành chủ một chuyện, tôi nghĩ Diệp thành chủ hẳn sẽ không vô duyên vô cớ đến "thư viện Cửu Minh" của tôi đâu nhỉ.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, hắn đương nhiên nghe hiểu ý của Vương Kỳ Kiếm, Vương Kỳ Kiếm là một người dâng hiến cho cổ võ, trong mắt ông ta chỉ có cổ võ, không có gì khác. Nên một khi ra tay, ông ta nhất định sẽ dốc hết tâm sức, đến lúc sinh tử.

Cũng chính là nói ông ta cho rằng trong tình trạng ông ta toàn lực xuất kiếm, Diệp Mặc rất có khả năng bị ông ta chém chết. Ông ta hỏi câu này ý muốn nói, cậu còn tâm nguyện nào chưa hòan thành, có thể nói ra. Nếu cậu chết, tôi có thể giúp cậu thực hiện.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Tôi đến "thư viện Cửu Minh" quả thật là có chuyện, tôi muốn giết một người. Chính xác mà nói là muốn giết một người trong "thư viện Cửu Minh" của các ông, nhưng tôi rất lấy làm tiếc để nói với ông, nếu tôi chết rồi, ông cũng không thể hoàn thành di nguyện của tôi. Không phải ông không muốn, mà là ông không làm được.

Diệp Mặc tin rằng khi Vương Kỳ Kiếm nói những lời đó với hắn, là thật lòng thật dạ, tuy hắn không muốn đả kích Vương Kỳ Kiếm, nhưng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật.

Ánh mắt Vương Kỳ Kiếm toát lên sự giận dữ, ông ta tưởng rằng Diệp Mặc không tin vào lời hứa của một người luyện võ như ông ta, cho rằng bản thân ông ta nhất định sẽ không giết chết đệ tử của "thư viện Cửu Minh".

Nhưng hắn đã nghĩ sai rồi, lời hứa của ông ta đáng giá ngàn vàng, sao lại không làm được chứ, dù là hắn muốn ông ta tự sát, Vương Kỳ Kiếm cũng làm mà không do dự.

Vì Diệp Mặc có thể giết chết Nhâm Bình Xuyên, thì có tư cách để quyết đấu với ông ta, đồng thời cũng có tư cách nhờ ông ta hoàn thành một di nguyện.

Nhưng ông ta không hỏi tiếp, nếu đối phương đã không tín nhiệm mình, ông ta cũng không cần phải nói nữa.

- Kiếm của cậu đâu?

Vương Kỳ Kiếm là một võ sĩ chân chính, dù Diệp Mặc không tin ông ta, ông ta cũng không muốn Diệp Mặc chịu thiệt, liền hỏi kiếm của Diệp Mặc.

Diệp Mặc lắc đầu nhưng không lên tiếng.

Dù tu dưỡng của Vương Kỳ Kiếm có cao đến mấy, cũng không nhịn được.

Ông ta không để tâm đến cái lắc đầu của Diệp Mặc nữa, thanh kiếm trong tay vung lên mấy đường kiếm, mỗi đường kiếm đều xen lẫn kiếm quang ở trong đó, những đường kiếm này và kiếm quang đan xen vào nhau như một chùm pháo hoa rực rỡ bao trùm lên người Diệp Mặc. Những chùm pháo hoa kiếm quang phủ xuống, lại bùng nổ ngay trước mặt Diệp Mặc, bao phủ lấy Diệp Mặc trong chớp mắt.

Ông ta quyết định đem bản lĩnh thật sự của mình ra ngay từ đầu, ép cho Diệp Mặc phải rút kiếm. Nếu Diệp Mặc không rút kiếm, thì sẽ bị chém chết.

Kiếm của Vương Kỳ Kiếm không hề quét ra gió, nhưng người ở đó lại cảm thấy một luồng sát khí tràn trề.

Có thể nói đây là sát chiêu thật sự của Vương Kỳ Kiếm, không hề có bất kì thành phần thi đấu ở bên trong, đây là quyết đấu sinh tử, thua rồi chỉ có chết.

Tăng Chấn Hiệp liền đứng lên, anh ta đã là Thiên Cấp, lần đầu tiên cảm thấy sát ý từ Vương Kỳ Kiếm.

Sát ý của ông ta không phải có thù với Diệp Mặc, hoặc do nguyên nhân khác, hoàn toàn là vì giây phút này, trong mắt ông ta chỉ có kiếm, bất cứ người và vật nào chặn trước kiếm của ông ta đều sẽ bị ông ta nghiền nát.

Người bên võ trường đều kinh ngạc nhìn đường kiếm và kiếm quang của Vương Kỳ Kiếm, bọn họ không ngờ rằng lại còn có chiêu kiếm có sát ý sôi trào như thế này.

Diệp Mặc bị thứ pháo hoa kiếm quang đáng sợ kia bao vây, sao mà giữ được mạng chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.