Năm tên đệ tử Vạn Cổ môn ngồi xuống giữa động phủ, Diệp Mặc cũng tìm một góc mà ngồi xuống, giống như hắn đúng thật là người của Vạn Cổ môn vậy.
Người khác không biết lai lịch của Diệp Mặc, nhưng Phong Yên Kỳ lại rất rõ ràng. Thấy mình đưa Diệp Mặc đến đây, hắn gặp Ôn Cô và Kế Lệ mà lại không chút sợ hãi, ngay cả sắc mặt cũng chẳng thay đổi chút nào. Ả nhất thời nhíu mày, trong lòng nảy sinh chút hoài nghi với Diệp Mặc.
Không những thế, ngay cả đến bây giờ hắn vẫn không hề hỏi đến chuyện về di tích kia, cũng không kinh ngạc về những sư huynh, sư tỷ của ả.
Nhưng chỉ hoài nghi một chút rồi ả cũng không quá để ý nữa, cho dù Diệp Mặc có gì đó cổ quái thì đã sao. Đầu tiên, tuổi của Diệp Mặc vẫn rành rành ra đấy, tu luyện cổ võ không giống với những thứ khác, cho dù có thiên tài đi chăng nữa thì đến Địa cấp cũng phải bốn năm mươi tuổi. Tuy rằng trường hợp hơn ba mươi tuổi Địa cấp cũng không phải không có, nhưng nghe nói là rất ít. Huống hồ, cho dù Diệp Mặc có là Địa cấp thì đã sao?
Sau khi ngồi xuống, thần thức của Diệp Mặc trước sau vẫn ở trong trạng thái phóng ra ngoài. Hắn muốn biết rốt cuộc thần cổ Hoàng Kim này xuất hiện như thế nào, và bằng cách nào.
Nhưng hắn không thấy thần cổ Hoàng Kim, thay vào đó, lại thấy được năm đệ tử của Vạn Cổ môn đều tự có động tác. Nhâm Hi Cường, mặt ngoài biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3158550/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.