Chương trước
Chương sau
Đối với 90% người mà nói, hoặc không có linh căn hoặc linh căn nào đó gần với mãn linh căn. Nhưng nếu người nhiều linh căn nhiều nhất chỉ là một loại linh căn gần với mãn linh căn mà thôi, tuyệt đối không thể tất cả đều là mãn linh căn được. Hơn nữa phần lớn có linh căn gần với mãn linh căn đều là đơn linh căn, người có nhiều linh căn rất ít gần với mãn linh căn.

Cho nên bình thường linh căn càng nhiều thì tư chất càng kém, nhưng nếu đa linh căn đều đầy thì lại là một chuyện khác. Có rất nhiều linh căn tam hệ, nhưng mãn linh căn tam hệ lại cực kì ít, hoặc ít hơn cả so với đơn linh căn.

- Thế cũng không phải là không thể được, lúc trước tôi nghe nói Thượng Vân Tông đã từng xuất hiện tu sĩ mãn linh căn tứ hệ. Lúc đầu hắn tu luyện là mộc hệ, sau cùng tốc độ tu luyện của hắn lại nhanh hơn so với mộc linh căn đơn thuần. Nếu cô bé này thật sự là mãn linh căn tam hệ thì đích thực là đệ tử thiên tài rồi.

Tên đàn ông đứng bên cạnh nói chen một câu vào.

Người nữ này vừa nghe xong tên kia nói thì lập tức lấy ra một dụng cụ thử nghiệm linh căn nói với Diệp Lăng:

- Đưa tay của cô vào đi.

Lúc này Diệp Mặc cũng không cản lại, hắn biết dù có ngăn lại thì cũng không có cách nào mà ngăn được. Tu vi của hắn trong mắt của tu sĩ Kim Đan chỉ là tùy tay là có thể giết được. Tuy Diệp Mặc biết người nữ này không có ác ý gì, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái. Thực lực, nếu thực lực của hắn mạnh tới một trình độ nhất định thì bất kể đối phương có ý định gì đi nữa hắn cũng có thể đưa Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc rời đi.

Diệp Lăng cho tay vào dụng cụ thử linh căn, quả nhiên trên nó cho thấy tam hệ linh căn thủy, hỏa, mộc; hơn nữa đều là mãn linh căn.

Dụng cụ thử linh căn này tốt hơn nhiều so với cái mà Vân Tử Y tặng Diệp Mặc.

- Quả nhiên là mãn linh căn tam hệ.

Người nữ kia vui mừng nói, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn thấy Tống Ánh Trúc thì ngây người ra. Lại lấy dụng cụ thử linh căn nói với Tống Ánh Trúc:

- Cô cũng thử đi.

- Không ngờ lại là một song linh căn kim thủy, hơn nữa kim linh căn gần đầy...

Người nữ này lại càng trở lên hưng phấn. Cô không ngờ vừa ra đã phát hiện hai đệ tử tu chân ưu tú này, điều này khiến cô khó mà tin được.

- Hai ngươi có bằng lòng làm đệ tử của ta không?

Người nữ này xúc động đến giọng nói cũng có chút không bình thường. Tuy cô là trưởng lão Kim Đan của Chính Nguyên Kiếm Phái, nhưng vì hiện nay những đệ tử có tư chất tốt một chút đều bị các môn phái khác chọn trước rồi.

Mà tu sĩ Kim Đan phải bế quan nhiều năm, nên khó để mà gặp được đệ tử giỏi. Đừng nói đệ tử thuần linh căn ngay cả đệ tử song linh căn cũng rất khó gặp. Huống hồ trong song linh căn có một loại linh căn gần với mãn linh căn, còn một là mãn linh căn tam hệ. Nếu hai đệ tử này được cô thu nhận thì xem như cô có được hai đệ tử tương đương với đơn linh căn rồi.

Tuy người nữ này quá đỗi kích động, nhưng cô vẫn biết mình một tu sĩ Kim Đan thu nhận tu sĩ luyện khí làm đệ tử, họ có mơ cũng không được.

Nghe xong câu nói của người này, mọi người xung quanh đêu nhao nhao thể hiện sự ngưỡng mộ. Chỉ cần không phải là đồ ngốc thì biết ngay một nam một nữ này đều là tu sĩ Kim Đan.

Nhưng vượt quá với dự liệu của cô và mọi người xung quanh là Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng cùng lúc lắc đầu.

- Ta là trưởng lão của Chính Nguyên Kiếm phái, Ngu Vũ Thiên, làm đệ tử của ta thì có thể cùng ta chuyển tới Yến Viên Phong tu luyện, vì sao hai người lại không đồng ý chứ?

Thấy Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng cùng lúc lắc đầu thì Ngu Vũ Lăng liền nóng nảy.

Tên đàn ông kia thấy hai người Tống Ánh Trúc lắc đầu vội nói:

- Tu vi của ta còn cao hơn so với Ngu trưởng lão, là phong chủ của Điệp Chướng Phong, hay hai người làm đệ tử của ta, cùng ta Tới Điệp Chướng Phong đi.

- Hàn trưởng lão, sao ông có thể nói như vậy chứ?

Nghe thấy sư huynh đi cùng mình không những không nói giúp mình thì thôi ngược lại lại có ý đinh với Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, thì lập tức cảm thấy không thoải mái.

Tống Ánh Trúc kịp thời phản ứng, cô nhận ra người nữ này vô cùng lợi hại, chồng mình tuyệt đối không đánh thắng được, cô lập thức bước lên hành lễ nói:

- Xĩn lỗi trưởng bối, tôi muốn ở cùng với chồng tôi. Diệp Lăng cũng muốn ở bên cạnh anh trai cô ấy, chúng tôi không muốn xa nhau.

- Chồng của cô?

Ngu Vũ Thiên liền nhìm chằm chằm Diệp Mặc, lập tức nắm lấy cổ tay của Diệp Mặc, nhưng cô thất vọng buông tay ra,

- Tạp linh căn, hơn nữa không tinh khiết.

Diệp Mặc nghe xong lời này thật ra hơi sửng sốt, trong lòng tự nhủ mình là tạp linh căn không sai, nhưng linh căn của mình không phải là không tinh khiết. Hơn nữa khiến Diệp Mặc kỳ quái là, Diệp Lăng ăn 'Ngũ nguyên đan" nên, tam hệ mãn linh căn là có khả năng, nhưng về Tống Ánh Trúc mình đã khảo nghiệm qua, song linh căn không giả, nhưng cũng đâu phải mãn linh căn đâu ta

- Tên này mặc dù không có tư cách vào nội môn Chính Nguyên Kiếm Phái, nhưng ta có thể nể mặt hai người để hắn vào Chính Nguyên Kiếm Phái làm một đệ tử ngoại môn. Linh căn của hắn rất kém cỏi, dù muốn đạt Trúc Cơ cũng đã rất khó, không cần nói đến Kim Đan, hai người…

Nói tới đây Ngu Vũ Thiên bỏ qua câu nói ba người không phù hợp bên nhau, mà vòng vo nói:

- Chân tu nếu ngày ngày cứ tình tình ái ái sẽ làm đứt con đường của chính mình. Cô còn trẻ sao có nhiều tạp niệm như vậy? Ta tu luyện hơn một giáp rồi mà chưa từng có tạp niệm này.

Diệp Mặc thấy Tống Ánh Trúc còn muốn nói thêm thì ngăn lại nói:

- Ánh Trúc, dù sao anh cũng muốn vào Chính Nguyên Kiếm Phái mà, em và Diệp Lăng có thể làm đệ tử của Ngu tiền bối cũng là may mắn, anh có thời gian còn phải đi tìm Mặc nhi, các em chuyên tâm tu luyện là tốt rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Mặc suy nghĩ một chút, Diệp Lặng và Tống Ánh Trúc bái một sư phụ cũng tốt, mình ở Chính Nguyên Kiếm phái cũng chỉ là một nơi đặt chân tạm thời mà thôi, hắn vẫn còn phải đi tìm con gái và mấy người Khinh Tuyết. Nếu cứ mỗi lần ra ngoài đều mang theo Ánh Trúc và Diệp Lăng thì thật bất tiện.

Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng sau khi nghe Diệp Mặc nói thì hiểu ngay. Ý của Diệp Mặc là hắn phải không ngừng ra ngoài tìm người cứ phải mang theo bọn họ bên người thì không tiện, dù sao tu vi của các nàng cũng quá thấp mà ở nơi hiểm ác này chỉ cần không cẩn thận là mất mạng ngay.

Hơn nữa cho dù không nói thế này, với tình hình trước mắt nếu không có vị sư phụ Kim Đan này thì hai tên quản sự Trúc Cơ kia cũng không dễ dàng bỏ qua cho họ.

Nghĩ tới đây Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng vội bước tới trước Ngu Vũ Thiên cúi bái nói:

- Vãn bối Tống Ánh Trúc, Diệp Lăng đồng ý bái tiền bối làm thầy.

Thấy chỉ với một câu nói của Diệp Mặc mà khiến hai cô gái này cùng bái mình làm thầy, Ngu Vũ Cơ liền cảm thấy kỳ quái. Tên này xem ra tu vi cũng rất bình thường, mới là luyện khí tầng 8 nhưng cách xử lý với phụ nữ thật không tồi, lại có thể khiến hai người một mực đi theo hắn, thậm chí đến một sư phụ Kim Đan cũng có thể từ chối.

Tuy cô ta đối với tư cách của Diệp Mặc rất coi thường cũng không thể không thán phục khả năng đối xử với phụ nữ của hắn. Không ngờ lại khiến hai người phụ nữ vừa đẹp người lại đẹp nết một mực đi theo.

Nhưng những ý niệm này Ngu Vũ Thiên rất nhanh đã dẹp sang một bên, cô rất vui vẻ nhìn Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng nói:

- Tốt lắm, đã vậy thì giờ hai con đi theo ta.

Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng cùng nhìn về phía Diệp Mặc, Ngu Vũ Thiên nhíu mày. Cô thấy Diệp Mặc thật đáng ghét, tư chất đã kém thì không nói làm gì lại còn khiến hai cô gái tư chất ưu tú do dự lấy hắn làm chủ. Nhưng vì không muốn gây phản cảm cho Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, cô không cần miễn cưỡng. Trong tâm cô đã coi Diệp Mặc là một loại đệ tử rác rưởi, đợi sau khi đưa Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đi rồi thì tuyệt đối không cho phép họ gặp mặt Diệp Mặc.

Diệp Mặc biết Ngu Vũ Thiên đã không kiên nhẫn được nữa, nhưng dù cô ta có không kiên nhẫn đi nữa, có những điều Diệp Mặc nhất định phải dặn dò rõ ràng Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng.

- Tiền bối, ba người vãn bối ở tại một quán rượu phía trước cách đây không xa, đợi ba người vãn bối sau khi trả phòng thì sẽ cùng tiền bối tới Chính Nguyên Kiếm Phái.

Diệp Mặc chủ động bước lên nói.

Ngu Vũ Thiên đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Diệp Mặc, ba người bọn họ đến quán rượu đơn giản chỉ là muốn nói những lời thân mật mà thôi. Nếu như về sau không cho Tống Ánh Trú và Diệp Lăng gặp lại Diệp Mặc nữa thì chút thời gian và kiên nhẫn này cô có. Diệp Mặc vừa nói xong cô liền phất tay nói:

- Các con đi đi, ta ở đây đợi các con.

Ngu Vũ Thiên nói xong lạnh giọng quát hai tên quản sự Trúc cơ kia:

- Bọn mày cút ngay, lần nay bọn mày may mắn đấy, nếu ta còn phát hiện bọn mày bất kính với đệ tử của ta thì đừng trách ta không khách khí.

- Vâng, vâng.

Hai tên tu sĩ Trúc cơ cúi đầu rút đi. Tuy trong lòng chửi hai đứa con gái vừa nãy vẫn chưa phải là đệ tử của bà cơ mà, nhưng không dám nói ra.

Hạ Trọng Phỉ giống như đang nằm mơ vậy, bọn họ đến tham gia tuyển đệ tử của Chính Nguyên Kiếm Phái, không ngờ trong phường thị lại gặp được tiền bối Kim Đan, đây vẫn không thấm gì, sau cùng còn có một tiền bối Kim Đan thu nhận Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng làm đồ đệ.

Thấy Diệp Mặc ba người rời khỏi, y cũng lập tức bám theo sau. Y nếu như muốn ở lại Chính Nguyên Kiếm Phái thì lần này nhất định phải kết giao bằng hữu với bọn Diệp Mặc. Hơn nữa hắn cảm thấy Diệp Mặc là người đáng để kết giao bằng hữu, bất luận là vì bản thân hay vì em gái Hạ Bình Nhi y đều không cảm thấy đây là việc mất mặt.

- Cậu chờ chút...

Hạ Trọng Phỉ vừa định đi thì bị Hàn trưởng lão gọi lại, đồng thời ông ta cũng lấy ra một vật thử linh căn đưa cho Hạ Trọng Phỉ nói:

- Còn trẻ mà đã luyện tới hậu kỳ luyện khí tầng 9, để ta xem cậu là linh căn gì?



Diệp Mặc đưa Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng về quán rượu, hắn thật sự có đôi lời phải nói với hai người họ.

Sau khi về tới phòng, Diệp Mặc bố trí một trận pháp cách âm xong mới nói với hai người:

- Hai em lần này vào Yến Viên Phong của Chính Nguyên Kiếm phái trong một thời gian ngắn rất khó gặp lại anh, nên hai người phải cố gắng luyện tập.

- Hả? Anh, anh không phải cũng đi Chính Nguyên Kiếm Phái sao? Nếu anh không đi thì em cũng không đi đâu.

Diệp Lăng liền nói.

- Phải đấy, Diệp Mặc nếu anh không đi thì em và Diệp Lăng ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Tống Ánh Trúc hiển nhiên cũng không muốn xa Diệp Mặc.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Ngu Vũ Thiên kia vì không muốn anh làm chậm trễ việc tu luyện của các em nhất định sẽ không cho các em ra ngoài đâu, nhất định sẽ bắt các em cố gắng tu luyện, một khi phát hiện anh làm lỡ việc tu luyện của cácem về sau chúng ta gặp nhau càng khó hơn. Biện pháp duy nhất là chúng ta phải cố găng tu luyện sớm trở thành Kim Đan là được rồi. Ở đây linh khí nhiều hơn so với Lạc Nguyệt thành, anh nghĩ với tốc độ tu luyện Hồng Mông Tạo Hóa Quyết của hai em, nhất định sẽ rất nhanh lên được Trúc cơ.

Thấy bộ dạng không hài lòng của Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, Diệp Mặc đành nói:

- Anh không ở Chính Nguyên Kiếm Phái lâu được, anh còn phải đi tìm Ức Mặc và mấy người Khinh Tuyết nữa. Hai em chỉ cần chú tâm tu luyện là được rồi, hai người yên tâm đi, sẽ có một ngày tại mảnh đất này chúng ta sẽ có địa bàn của riêng mình, giống như Lạc Nguyệt thành vậy. Nên, hai em không cần tìm anh, anh sẽ tới đưa hai em đi. Hai em chỉ cần cố găng tu luyện là tốt rồi, chỉ có tu luyện tới trình độ cao hơn mới có thể không cần nhìn sắc mặt người khác...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.