Mặc dù biết trên người Trương Thừa Phong nhất định có một lượng lớn linh thạch, nhưng Diệp Mặc căn bản không có ý mượn linh thạch của gã, nếu như gã muốn giúp đỡ, gã nhất định sẽ lấy linh thạch ra, nếu như gã không chủ động giúp, hắn lại hỏi mượn, vậy thì lại đắc tội với tên tiểu nhân này.
Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết, suy nghĩ và diện mạo của con người này hoàn toàn trái ngược. Gã tuyệt đối không muốn Ngu Vũ Thiên kết anh thành công.
Nhan Tranh trái lại sẽ mượn, nhưng Diệp Mặc cũng không hỏi mượn Nhan Tranh. Nhan Tranh chỉ là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù anh ta có linh thạch, cũng sẽ chẳng có là bao. Nhưng Nhan Tranh lại bước đến trước mặt Diệp Mặc lấy túi trữ vật đưa cho Diệp Mặc nói:
- Chỗ linh thạch này anh lấy dùng trước đi, nếu không đủ tôi sẽ lập tức quay về lấy một ít nữa mang đến.
Diệp Mặc nhận lấy túi trữ vật kiểm tra một chút, phát hiện bên trong thậm chí có năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm. Diệp Mặc trong lòng cực kỳ kinh ngạc, Nhan Tranh chỉ là một quản gia, sao anh ta lại có nhiều linh thạch như vậy? Phải biết rằng năm mươi nghìn linh thạch thượng phẩm giúp được Ngu Vũ Thiên rất nhiều so với năm trăm nghìn linh thạch trung phẩm.
- Anh Nhan, cám ơn anh, Diệp Mặc sau này tất hậu tạ.
Diệp Mặc biết lúc này không phải là lúc khách sáo, hắn trực tiếp nhận lấy linh thạch. Có linh thạch rồi trong lòng Diệp Mặc rất yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3158421/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.