Chương trước
Chương sau
Tô Tĩnh Văn thấy bộ dạng khẩn trương lo lắng của Diệp Mặc, vội vàng nói:

- Anh không cần lo lắng, Ức Mặc hẳn là không có chuyện gì đâu. Lúc trước em cùng Ức Mặc còn có chị Nguyệt Hoa, Uyển Thanh bốn người sau khi tới Tiểu Thế Giới, liền hỏi những người xung quanh về anh. Có rất nhiều người biết anh, bởi vì anh nên không ai dám vô lễ với chúng em. Tuy nhiên rất nhiều người đều đoán anh đã tới Truyền Tống Trận ở Tinh Gia Sơn, cho nên bốn người chúng em đã lên Truyền Tống Trận, cùng tới nơi này.

Thấy Diệp Mặc tỉnh táo lại, Tô Tĩnh Văn mới thở phào một cái tiếp tục nói:

- Lúc lên Truyền Tống Trận, em có chút sợ hãi, em cũng lo lắng Ức Mặc sợ hãi, lúc ấy em liền nắm lấy tay Ức Mặc. Nhưng sau khi Truyền Tống Trận ngừng hẳn, em cùng Ức Mặc mới phát hiện chị Nguyệt Hoa, Uyển Thanh lại không chuyển tới cùng nơi với bọn em, bốn người bọn em cứ thế bị chia rẽ

Diệp Mặc gật đầu, hắn biết Truyền Tống Trận kia là Truyền Tống Trận ngẫu nhiên, lúc trước hắn vì biết như vậy nên mới mới giữ tay Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng lại, ba người không tách nhau ra. Mà Tô Tĩnh Văn chỉ giữ chặt tay của Ức Mặc, hiển nhiên đã tách khỏi hai người còn lại rồi.

- Ức Mặc thế nào?

Diệp Mặc lo lắng hỏi

- Em cùng Ức Mặc bị truyền tống tới một trấn nhỏ bên ngoài, trấn đó cách thành Giang Xuyên chừng năm sáu trăm dặm. Em cùng Ức Mặc hai người đi vào trấn nhỏ kia, lúc ấy trong nhẫn của Ức Mặc mang theo rất nhiều thứ, cuộc sống của chúng em cũng không phải lo lắng gì.

Tô Tĩnh Văn dường như đang nhớ lại tình cảnh lúc đó:

- Vốn em cùng Ức Mặc tính qua một thời gian, chờ sau khi em đạt tới Luyện Khí trung kỳ sẽ đi tìm anh và chị Nguyệt Hoa, nhưng em vẫn luôn luôn dừng lại ở Luyện Khí tầng hai. Có một ngày, em cùng Ức Mặc đang tu luyện ngoài trấn nhỏ, Ức Mặc tu luyện được Lôi Hồ, khi chúng em đang cao hứng thì có một gã tu sĩ đi ngang qua phát hiện hai người chúng em

- Khi đó thế nào?

Diệp Mặc trở nên khẩn trương hơn, Ức Mặc chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ, mà Tô Tĩnh Văn nói cô đang dừng lại ở Luyện Khí tầng hai nhưng cô rõ ràng không có chút chân khí nào. Nói cách khác ngay cả Luyện Khí Kỳ cũng chưa tới, nếu như vô tình gặp được tên tu sĩ nào có ý không tốt, như vậy sẽ có kết quả không tốt.

Tô Tĩnh Văn nắm chặt tay Diệp Mặc, nói:

- Lúc ấy tên tu sĩ kia dừng lại và nói một câu là "không ngờ là Lôi Linh Căn, tốt, tốt …" Sau đó y liền hỏi Ức Mặc có nguyện ý làm đệ tử của y không. Ức Mặc đương nhiên không muốn, con bé nói phải đi tìm ba, ba là lợi hại nhất. Người nọ thấy Ức Mặc không muốn, y cũng không ép buộc, mà đưa tay đánh ra một chưởng vào ngọn núi ở phía xa, ngọn núi đó cách chúng em tới mấy ngàn mét nhưng lại bị một chưởng của y đập nát. Sau đó người nọ liền hỏi Ức Mặc rằng "Ba của con có lợi hại được như ta không?"

- Vậy Ức Mặc trả lời thế nào?

Diệp Mặc biết rằng đối phương có thể đập nát được ngọn núi cách đó vài ngàn mét hẳn là phải có tu vi thấp nhất là trên Ngưng Thể. Không phải mình có thể so sánh được, nếu người này muốn giết Tô Tĩnh Văn và Ức Mặc căn bản không hề khó, cho nên Diệp Mặc mới dứt khoát hỏi Ức Mặc đã trả lời thế nào.

Tô Tĩnh Văn dường như hiểu được tâm tư của Diệp Mặc, cô tới gần Diệp Mặc hơn, dùng giọng điệu hòa hoãn nói:

- Lúc ấy em cùng Ức Mặc đều vô cùng khiếp sợ, bởi vì người như vậy giống như tiên nhân vậy. Ức Mặc tuy rằng trong lòng đã thừa nhận sự lợi hại của người kia, nhưng ngoài miệng vẫn nói rằng ba của nó lợi hại. Người nọ khẽ mỉm cười, không hề giải thích, nói thẳng "Con hiện tại không tìm thấy ba của mình, mặc dù con có được Lôi Linh Căn, nhưng lại không có pháp thuật lôi hệ, cho dù tu luyện mấy trăm năm cũng không có cách nào để thành chính quả.

- Sau đó y còn nói chúng em đang ở Bắc Vọng Châu không biết bao nhiêu tỷ dặm, cho dù là chúng em tu luyện tới trình độ của y, cũng không nhất định có thể tìm được một người, không cần nói là bây giờ. Nếu Ức Mặc muốn tìm được anh, nhất định phải làm đệ tử của y, cố gắng đề cao tu vi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong lòng của Diệp Mặc dù biết rằng Ức Mặc khẳng định đã đồng ý, nhưng vẫn hỏi tiếp:

- Ức Mặc đồng ý chứ?

Tô Tĩnh Văn gật đầu, nói:

- Ức Mặc nghe rằng chỉ cần làm đệ tử của y liền tìm được anh, nghĩ ngợi một lát liền đồng ý, nhưng Ức Mặc nói nhất định cũng phải thu nhận em làm đệ tử. Trong lòng em lúc ấy cũng vô cùng cao hứng, đi theo một vị sư phụ, em có thể tu luyện. Nhưng người nọ sau khi khảo nghiệm Linh Căn của em cùng Ức Mặc, càng thêm vừa lòng với Ức Mặc.

- Nhưng sau khi nhìn em hồi lâu, liền thở dài, rồi nói cho em biết, em không có Linh Căn, vĩnh viễn không có cách nào tu luyện. Y cũng nói, em vĩnh viễn đừng để người khác khảo nghiệm Linh Căn, nếu không sẽ gặp họa sát thân.

Thanh âm của Tô Tĩnh Văn hạ xuống:

- Tuy rằng Ức Mặc yêu cầu em đi cùng con bé, nhưng người kia đã khuyên can, người đó nói ít nhất phải đi cùng y tu luyện mười năm mới có thể ra ngoài, Ức Mặc vừa nghe vậy liền không đồng ý, nhưng người nọ còn nói, nếu không làm đệ tử của y, cho dù tu luyện một trăm năm cũng không thể tìm được anh. Nên Ức Mặc đành phải đồng ý, nhưng em lại không muốn cô đơn một mình trong mười năm, Ức Mặc có thể tu luyện, còn em ở nơi nào? Nên em đã thử vận may, xem có thể tìm được anh hay không...

Nói tới đây, Diệp Mặc cảm giác lòng bàn tay của Tô Tĩnh Văn hơi nóng lên, trong lòng càng thêm áy náy.

Tô Tĩnh Văn lại run giọng nói:

- Người nọ mang Ức Mặc đi rồi, em mới học được một vài phương pháp dịch dung ở trấn nhỏ đó. Em phiêu bạt khắp nơi, nửa năm sau thì tới thành Vu Ma. Nhưng em dừng lại ở thành Vu Ma không lâu thì có hai tu sĩ lợi hại tới đây đánh nhau khiến tòa thành bị hủy diệt. Em theo dân chúng chạy nạn tới thành Giang Xuyên, trên đường đi đã bị người khác cướp mất vòng tay, bây giờ nghĩ lại em còn muốn cảm ơn người đã cướp đi vòng tay của mình, nếu không cả đời này em không có cơ hội gặp lại anh rồi.

Nói tới chuyện thương cảm, Tô Tĩnh Văn lại không không ngừng khóc.

Diệp Mặc nắm chặt tay cô, biết cô cần phải phát tiết chút ủy khuất đó ra ngoài.

Tô Tĩnh Văn khóc lóc một hồi, lại tiếp tục nói:

- Sau đó em biết được rằng, hóa ra tu sĩ sống lâu hơn người bình thường nhiều, nên trong lòng em trở nên mê mang hơn. Sau khi tới thành Giang Xuyên, em không dám đi làm thuê trong nhà người khác, sợ bị người ta nhận ra là mình dịch dung nên đành phải lang thang bên ngoài. Ngày đó khí trời ở thành Giang Xuyên chợt trở lạnh, tuyết bay tán loạn, em đã cho rằng em không có sau này, em đã nghĩ rằng đi lòng vòng trong thành một chút sau đó ra khỏi thành tìm một chỗ an tĩnh cứ như vậy rời khỏi thế giới này, nhưng ông trời đã tội nghiệp em, để em gặp được anh.

Diệp Mặc nghĩ tới bộ dáng lúc đó của Tô Tĩnh Văn, liền biết được Ức Mặc không để lại nhẫn trữ vật cho Tô Tĩnh Văn. Phỏng chừng Ức Mặc không nghĩ tới chuyện đó, dù sao nó vẫn là một đứa bé.

Tuy nhiên nếu như Ức Mặc được một vị tiền bối nhìn trúng tư chất mang đi, Diệp Mặc tuy rằng vẫn hơi bận tâm nhưng cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Dù sao một cô bé như Ức Mặc ở cái nơi như Bắc Vọng Châu, chính là nguy cơ trùng trùng.

- Em… sau này thật sự có thể tu luyện sao?

Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc trầm ngâm liền hỏi một câu.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Khẳng định có thể tu luyện. Em yên tâm đi.

Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ ra cái gì, liền nhìn Tô Tĩnh Văn nói:

- Đúng rồi, em vừa nói em luôn luôn dừng lại ở Luyện Khí tầng hai, nhưng tại sao anh lại không phát hiện ra chân khí ở trên người em?

Tô Tĩnh Văn buồn bã nói:

- Em ngay từ khi bắt đầu tu luyện tốc độ cũng rất nhanh, thậm chí so với Uyển Thanh còn nhanh hơn. Nhưng sau khi tới Luyện Khí tầng hai liền không cách nào thăng cấp. Sau khi gặp được sư phụ của Ức Mặc, y nói em không có Linh Căn, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể tu luyện. Em liền nản lòng thoái chí, không muốn lãng phí thời gian để tu luyện nữa, mà lựa chọn đi tìm kiếm anh cùng chị Nguyệt Hoa. Sau khi em không tu luyện nữa thì chân khí vốn có cũng tự động tiêu tan.

Nghĩ tới sư phụ của Ức Mặc nói rằng không để Tô Tĩnh Văn khảo nghiệm Linh Căn, Diệp Mặc có chút nghi hoặc, lấy ra dụng cụ khảo nghiệm Linh Căn, nói với Tô Tĩnh Văn:

- Đặt tay em vào đây. Anh kiểm tra một chút.

Diệp Mặc đợi Tô Tĩnh Văn đặt tay lên vật khảo nghiệm, sau đó rót chân nguyên vào, lại phát hiện viên châu khảo nghiệm Linh Căn không hề sáng lên. Thật sự là không có Linh Căn, Diệp Mặc có điều không hiểu, hắn vừa định cất vật khảo nghiệm đi, lại thấy Tô Tĩnh Văn nói:

- Lần trước sư phụ của Ức Mặc cũng đã giúp em khảo nghiệm, thế nhưng khi y khảo nghiệm có một hạt châu màu trắng ngà sáng lên, chỉ có điều sáng lên một lúc lại thôi, lát sau lại sáng lên một lần.

- Chẳng lẽ em là Ẩn Linh Căn?

Diệp Mặc thốt lên. Cấp bậc dụng cụ khảo nghiệm của hắn quá thấp, không phát hiện được Ẩn Linh Căn cũng là chuyện thường.

Nhưng biểu hiện của Ẩn Linh Căn khi khảo nghiệm chính là sáng một hồi, sau đó lại tắt, sau đó lại sáng lên. Người có Ẩn Linh Căn khi tu luyện giống với việc khảo nghiệm Linh Căn của cô, nếu một thời gian ngắn không tu luyện, chân khí trong cơ thể sẽ tự tiêu tan.

Đây căn bản là một thân thể bị rò rỉ, cho nên Ẩn Linh Căn cũng được gọi là Lậu Linh Căn. Tô Tĩnh Văn nếu như có Ẩn Linh Căn, cô có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng hai cũng đã là lợi hại rồi, Luyện Khí tầng ba cần nhiều linh khí, linh khí tích lũy để cô tu luyện còn chưa đủ đã bị tiêu hao hết. Nếu như vậy, chân khí của cô tiêu tán cũng là chuyện thường.

Nhưng nếu như có thể kích phát Ẩn Linh Căn, thì sẽ là tư chất Linh Căn của tu vi nhanh nhất. Sư phụ của Ức Mặc nói rằng Tô Tĩnh Văn không có Linh Căn là vì y biết Ẩn Linh Căn căn bản không có biện pháp kích phát.

Bởi vì để kích phát Ẩn Linh Căn cần có Cửu Thải Liên, mà Cửu Thải Liên căn bản là đồ vật trong truyền thuyết, ai có được Cửu Thải Liên chứ? Nếu có Cửu Thải Liên cũng sẽ không dùng để kích phát Ẩn Linh Căn mà dùng để tinh lọc Linh Căn của bản thân rồi

Đương nhiên y khẳng định biết còn một biện pháp có thể kích phát Ẩn Linh Căn đó chính là Đoạt Xá, nếu không y cũng sẽ không nhắc nhở Tô Tĩnh Văn đừng để người khác khảo nghiệm Linh Căn.

Lúc này Diệp Mặc hoàn toàn yên tâm về Ức Mặc, Ẩn Linh Căn là Linh Căn Đoạt Xá tốt nhất, một khi bị người khác Đoạt Xá, Ẩn Linh Căn lập tức được kích phát. Sư phụ Ức Mặc chỉ nói Tô Tĩnh Văn không có Linh Căn, cũng không nói rằng cô có Ẩn Linh Căn, hơn nữa lại nhắc nhở cô đừng cho người khác khảo nghiệm Linh Căn, đã nói lên được y chính là một tiền bối cao nhân.

Diệp Mặc cũng không có Cửu Thải Liên để kích phát Ẩn Linh Căn nhưng Diệp Mặc thông qua quyển sách Vật này lại biết được một biện pháp kích phát Ẩn Linh Căn chính là sử dụng Thải Liên ngũ sắc trở lên và Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy để luyện chế Thái Linh Đan.

Hắn vừa có được Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy, thậm chí còn có hai gốc Ngũ Thải Liên. Tuy rằng sử dụng Ngũ Thải Liên để luyện chế Thái Linh Đan có chút lãng phí, nhưng Diệp Mặc cũng không để ý.

Nếu Tô Tĩnh Văn thật sự có Ẩn Linh Căn, hạt châu kia lại có màu trắng ngà, đã nói lên việc sau khi cô kích phát Linh Căn rất có thể là Dị Băng Linh Căn, hơn nữa còn là tinh thuần. Một Linh Căn là băng tinh thuần lại được kích phát từ Ẩn Linh Căn là Linh Căn tốt nhất mà Diệp Mặc từng thấy. Đương nhiên là không tính tới Linh Căn của hắn, nếu như hắn không có Thế Giới trang vàng, thì Bát Hệ Linh Căn căn bản chỉ là rác rưởi. Cho dù có Thế Giới trang vàng, sử dụng nhiều linh vật như vậy, tốc độ tu luyện của hắn so với người khác cũng không tính là gì.

- Tĩnh Văn, em cùng anh vào phòng, anh giúp em luyện chế Thái Linh Đan, em có thể là người có được tư chất tốt nhất trong số chúng ta.

Diệp Mặc dưới sự hưng phấn lôi kéo Tô Tĩnh Văn đi, giúp cô luyện đan. Hắn thậm chí rất muốn biết một khi Tô Tĩnh Văn kích phát Ẩn Băng Linh Căn, tốc độ tu luyện sẽ nhanh tới mức nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.