Chương trước
Chương sau
- Đây không chỉ là thiên hỏa, còn là thiên hỏa thăng cấp đến màu đỏ, là ai có thiên hỏa màu đỏ?

Tên tu sĩ đầu tiên càng khẳng định nói.

So với mồi lửa kỳ dị khác, thiên hỏa không chỉ khó có được, nó càng khó thăng cấp. Có một số người chiếm được thiên hỏa, thậm chí cả đời cũng không có cách nào khiến thiên hỏa thăng một cấp, mà thiên hỏa màu đỏ càng rất hiếm. Nếu là địa hỏa, có người thậm chí có thể thăng cấp đến màu xanh.

Diệp Mặc không biết thiên hỏa của hắn đã bị người khác đoán ra được rồi, sau khi hắn trở lại nơi ở, chuyện thứ nhất hắn muốn làm là luyện hóa 'Cửu vận'. Vẫn Chân Điện đã mở ra, sau khi gặp tên Ma Tu Nguyên Anh tầng bảy, Diệp Mặc càng không dám sơ suất. Hắn biết so với những tu sĩ cùng cấp bậc với hắn thì hắn là người nổi bật, thế nhưng thế giới này thiên tài nhiều lắm, đôi khi cũng không phải mình không bằng đối phương, nhưng đột nhiên đối phương dùng thủ đoạn cổ quái, nói không chừng người bị giết chính là hắn.

Lúc này thành Vẫn Chân lại truyền ra một tin tức, Ma Tu Lô Kiếm Cường người đứng thứ hai trăm mười chín trên bia đề danh Nguyên Anh, đã bị người giết ở bên ngoài thành.

Tin tức này vừa được truyền ra, rất nhiều người đều bắt đầu suy đoán rốt cuộc là ai giết Lô Kiếm Cường. Bởi vì Lô Kiếm Cường tuy là một Ma Tu, hơn nữa thủ đoạn độc ác, thế nhưng y có một đặc điểm, chính là y chưa bao giờ đối nghịch với những tu sĩ có tu vi cao hơn y, hơn nữa thủ đoạn chạy trốn của y cũng rất cao.

Thế nhưng từ lúc tin tức truyền ra có thể biết, Lô Kiếm Cường bị giết trong lúc đánh nhau với người khác. Tin tức này hiển nhiên chứng tỏ, Lô Kiếm Cường cũng là chết trong tay tu sĩ Nguyên Anh, cho nên những người mới thăng cấp Tu sĩ Nguyên Anh, và một số cao thủ Nguyên Anh trong thành Vẫn Chân đều trở thành đối tượng bị nghi ngờ.

- Cái gì? Hắn đã giết Lô Kiếm Cường?

Văn Thái Y nghe được tin tức này, đều không thể tin được. Cô tuy rằng lúc đó suy đoán ra tán tu đuổi theo Diệp Mặc chín là Lô Kiếm Cường, nhưng cũng không dám khẳng định. Hiện tại Lô Kiếm Cường bị người giết bên ngoài thành Vẫn Chân, rõ ràng chính cái tên tu sĩ Nguyên Anh tầng ba đã giết Lô Kiếm Cường.

Văn Thái Y xuất thân trong một tông môn chín sao, hơn nữa cô vừa là đệ tử nòng cốt vừa là người đứng đầu trong mười người đẹp An Nam. Tuy rằng cô không rộng lòng, hơn nữa tính cách lại cao cao tại thượng, không có nghĩa cô là đồ ngốc. Ngược lại, cô càng hiểu rõ đệ tử thiên tài chân chính kinh khủng, lợi hại đến cỡ nào, những người giỏi hơn cô chỗ nào cũng có.

Cho dù là cường hãn đi nữa, cũng không có cách nào dùng tu vi của một Nguyên Anh tầng ba mà giết chết Lô Kiếm Cường Nguyên Anh tầng bảy. Nếu là bị giết bởi tu sĩ Nguyên Anh tầng bảy, cô còn có thể chấp nhận, thế nhưng Lô Kiếm Cường là người như thế nào, cô rõ hơn ai hết. Tuy rằng Lô Kiếm Cường lá gan không lớn, nhưng y quả thật rất lợi hại. Tu sĩ Nguyên Anh viên mãn cũng không dễ dàng đối mặt với 'Vô sinh ma yên' của y.

Cho dù sư huynh Viên Quan Nam của cô cũng không có cách nào dùng tu vi của một Nguyên Anh tầng ba để giết Nguyên Anh tầng bảy như Lô Kiếm Cường, mà tên tu sĩ Nguyên Anh tầng ba này lại có thể giết Lô Kiếm Cường, quả thật là vô lý đến mức nào?

Trước kia cảm giác bị Diệp Mặc dùng linh thạch làm mất mặt đã hoàn toàn không còn, nay đã thay thế vào sự kiêng kỵ sợ sệt. Nếu như ở một nơi hẻo lánh gặp phải loại tu sĩ này, hiển nhiên đối phương sẽ không nể tình mà giết cô. Hơn nữa từ lúc hắn câu dẫn Lô Kiếm Cường ra khỏi thành, sau đó vô thanh vô tức giết chết Lô Kiếm Cường, Văn Thái Y chỉ biết, tên này tuyệt đối là một người có mưu mô. Mà cho tới bây giờ, cô đối với tên tu sĩ Nguyên Anh tầng ba này lại không có một chút ảnh hưởng.

Diệp Mặc sau khi luyện hóa hộ giáp, lại tu luyện thêm mấy ngày, cảm thấy thời gian đã ổn, lúc này mới rời khỏi nơi ở của Hứa Xương Cát, lần thứ hai đi tới quán rượu Tư Uyển, Diệp Mặc lại không biết Cát Liên và Vưu Phiên Bình lúc này đang lo lắng như kiến bò trên chảo lửa. Diệp Mặc chỉ nói chuyện với bọn họ vài câu liền rời đi, bọn họ căn bản không biết Diệp Mặc hiện tại ở chỗ nào.

Cho nên mắt thấy Vẫn Chân Điện sẽ mở ra, mà còn không thấy hình bóng Diệp Mặc, bọn họ có thể không lo sao được? Diệp Mặc có quan hệ đến tiền đồ sau này của hai người bọn họ. Không chỉ thành Vẫn Chân có cấm chế, cho dù không có cấm chế, bọn họ chỉ là Tu sĩ Nguyên Anh, cũng không dám dùng thần thức tùy ý quét tới quét lui trong thành.

Cho nên vừa nhìn thấy Diệp Mặc, Vưu Phiên Bình giống như nhìn thấy người thân, nhanh xông lên thăm hỏi ân cần, thậm chí không dám hỏi Diệp Mặc mấy ngày hôm nay đã đi chỗ nào.

- Anh Diệp, ngày mai hai người bọn anh lên thuyền cùng Bích Đan Tông, chúng ta dựa vào Bích Đan Tông, cho nên anh không nên nói nhiều, thậm chí cũng không nên nhìn lung tung. Bởi vì trên thuyền đều là đệ tử của một số môn phái, nếu đắc tội họ, chúng ta căn bản không gánh nổi trách nhiệm.

Vưu Phiên Bình biểu thị thân thiết, thậm chí không gọi Diệp Mặc là thành chủ nữa, mà gọi anh Diệp.

- Còn phải lên thuyền?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu, hắn cho rằng cũng giống như ở 'Sa Nguyên dược cốc', chỉ cần đi qua Truyền Tống Trận tiến vào Vẫn Chân Điện là được rồi.

Cát Liên gật đầu nói:

- Đúng vậy, cần ngồi thuyền mới có thể vào Vẫn Chân Điện. Vưu đạo hữu nói mặc dù hơi đơn giản, nhưng thực tế là như vậy.

Cát Liên đã biết được tính tình của Diệp Mặc, cho nên gã cũng rất sợ Diệp Mặc đến lúc đó không biết nhường nhịn, sợ xảy ra chuyện xấu.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Tôi biết rồi, anh Cát và anh Vưu yên tâm.

Không cần hai người này nói, Diệp Mặc cũng biết hắn sẽ không lắm lời. Lúc này hắn cẩn thận hơn ai hết, chỉ sợ bị người khác nhận ra, cũng không phải người không có đầu óc, làm sao lại khiến người khác chú ý.

Thấy Diệp Mặc đồng ý, Vưu Phiên Bình khẽ thở ra, sau đó nhỏ giọng nói thầm bên tai Diệp Mặc:

- Hiện tại thành Vẫn Chân ngọa hổ tàng long, anh biết không? Mấy ngày trước một Ma Tu cực kỳ lợi hại tên là Lô Kiếm Cường, y bị giết ở ngoài thành rồi, thậm chí không có ai biết là ai giết, phải biết rằng, y được xếp hạng thứ hai trăm mười chín trên bia đề danh Nguyên Anh đấy. Cho nên chúng ta nên cẩn thận một chút không thừa đâu.

Diệp Mặc ngực cả kinh, hắn chỉ biết Ma Tu kia rất lợi hại, nhưng thật không ngờ Ma Tu kia lại đứng thứ hai trăm mười chín trong bia đề danh Nguyên Anh.

Thế nhưng lúc này Diệp Mặc cũng biết được tu vi của mình rốt cuộc là như thế nào, nếu như hiện tại bảo hắn đi đề tên Bia đề danh Nguyên Anh, hắn tự tin mình có thể là một trong số một trăm người xếp hạng đầu trong bia đề danh. Chờ hắn tu luyện đến Nguyên Anh trung kỳ, Diệp Mặc tin tưởng hắn có thể chen vào danh sách mười người đứng đầu, nếu như hắn có thể thăng cấp Nguyên Anh hậu kỳ, ba người đứng đầu phỏng chừng là chạy không thoát rồi.

Thế nhưng đối với bia đề danh Nguyên Anh, Diệp Mặc không có hứng thú. Thậm chí nghĩ cũng không nghĩ tới, hắn lúc này đã biết, cho dù Lạc Ảnh và Khinh Tuyết tìm đến hắn thì làm sao? Với danh tiếng của Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, hắn lúc này đi ra gặp các nàng, căn bản là không hợp với thực tế.

Nói không chừng tu sĩ mỗi ngày tới cửa khiêu chiến đều đủ cho hắn ăn một bụng rồi.

Buổi sáng ngày thứ hai, Cát Liên và Vưu Phiên Bình dẫn theo Diệp Mặc và tên tu sĩ Kim Đan kia đi tới địa bàn của Bích Đan Tông.

Người dẫn đầu Bích Đan Tông là một gã tu sĩ Ngưng Thể trung kỳ, Diệp Mặc lúc này đã là Nguyên Anh tầng ba, tuy rằng không nhìn thấy rõ, thế nhưng hắn cũng có thể nhìn ra tên tu sĩ kia hẳn là Ngưng Thể trung kỳ.

Bích Đan Tông là tông môn bảy sao, có một tu sĩ Ngưng Thể trung kỳ cầm đầu thì cũng quá bình thường.

Tên tu sĩ Ngưng Thể nhìn lướt qua Diệp Mặc và tên tu sĩ Kim Đan kia, thấy hơi thở của hai người đều bình thường không có lạ kỳ, trong mắt hiện lên một tia thất vọng. Thế nhưng lại gật đầu nói với Cát Liên:

- Các anh trở về đi, hai tu sĩ này đi theo Bích Đan Tông chúng tôi đến Vẫn Chân Điện là được rồi.

- Dạ, Dương tiền bối, vãn bối xin cáo lui.

Cát Liên và Vưu Phiên Bình cúi đầu, thậm chí một câu cũng không dám nói, liền lui ra ngoài.

Diệp Mặc tùy ý nhìn một chút, phát hiện tu sĩ Bích Đan Tông tham gia Vẫn Chân Điện có mười sáu người, bởi vậy có thể thấy được nếu như là tông môn tám sao thậm chí là tông môn chín sao, người tham gia hẳn là càng nhiều.

Sau khi nhìn xung quanh một chút, Diệp Mặc phát hiện ra một người quen, chính là Khâu Tuyết người hắn đã gặp lúc ở 'Sa nguyên dược cốc'. Nhưng lúc này tu vi của cô đã là Kim Đan viên mãn, thời gian ngắn như vậy mà đã thăng cấp Kim Đan viên mãn, hẳn là có liên quan tới 'Thanh uẩn đan' lúc trước hắn cho cô.

Thế nhưng lúc này tu sĩ Bích Đan Tông tham gia Vẫn Chân Điện đều vây quanh trước mặt Khâu Tuyết, căn bản không nhìn thấy Diệp Mặc và tu sĩ Kim Đan đi cùng hắn. Cho dù thấy, cũng sẽ không có người để ý.

Khâu Tuyết cũng không ngờ, Diệp Mặc lúc trước cô gặp ở 'Sa Nguyên dược cốc' bây giờ lại nằm trong đội ngũ Bích Đan Tông của bọn họ.

Khi đội ngũ của Bích Đan Tông đến quảng trường Vẫn Chân, đội ngũ của rất nhiều môn phái đều đã tới, cho dù cái quảng trường này rộng đến mức không gì có thể so sánh được, cũng có vẻ có chút ồn ào.

Ở giữa quảng trường có một con thuyền thật lớn, Diệp Mặc thấy qua rất nhiều hàng không mẫu hạm, thế nhưng hàng không mẫu hạm so với cái thuyền hạm này, thật sự là quá nhỏ. Cái này có lẽ là thuyền đưa người đến Vẫn Chân Điện, Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ.

Lúc này hắn không chỉ đem tu vi của mình ép đến Nguyên Anh tầng một, thậm chí còn có chút bất an, càng thu hồi thần thức của hắn lại. Lúc này thần thức trên quảng trường ngang dọc rất nhiều, hắn cũng không muốn gây sự.

Diệp Mặc cẩn thận không phải không có lý, rất nhanh hắn đã cảm giác được mấy luồng thần thức quét qua trên người hắn, hắn thậm chí hoài nghi trong đó có Văn Thái Y. Cũng may hắn không cảm nhận được thần thức của Lăng Hiểu Sương, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Các tu sĩ dần tiến lên thuyền lớn, người trên quảng trường dần dần ít đi. Diệp Mặc và tu sĩ Kim Đan tên là Cố Vị được xếp cuối cùng tại Bích Đan Tông.

Bích Đan Tông là tông môn bảy sao, đãi ngộ không tệ, thế nhưng bởi vì Bích Đan Tông nhường ra hai chỗ, nên thừa hai phòng. Mà hai phòng này Bích Đan Tông cũng không cấp cho hai người bọn Diệp Mặc, mà dành cho hai gã Hư Thần của môn phái.

Cho nên Diệp Mặc và Cố Vị tuy rằng đi cùng Bích Đan Tông đến đây, nhưng không có cơ hội ở trong địa bàn của Bích Đan Tông, chỉ có thể nhập hội cùng một số tán tu khác.

Số lượng tán tu tham gia Vẫn Chân Điện rất ít, những tán tu này được liên minh tán tu Nam An Châu đề cử tới. Liên minh tán tu Nam An Châu và Bắc Vọng Châu không giống nhau, địa vị cũng không bằng Bắc Vọng Châu. Bắc Vọng Châu là bởi vì xuất hiện một người Lăng Trung Thiên, cho nên số lượng tán tu cũng nước lên thì thuyền lên.

Thế nhưng Diệp Mặc không thèm để ý, hắn không muốn bị người khác phát hiện, đối với hắn chỗ càng hẻo lánh càng tốt.

Diệp Mặc đến chỗ ở của liên minh tán tu mới biết được cái gì được gọi là bị xem thường. Toàn bộ gần hai trăm tán tu đều tập trung trong đại sảnh, mỗi người cũng chỉ một vị trí mà thôi, căn bản không có phòng riêng.

Đối với tu sĩ mà nói, quan trọng nhất là phải có không gian riêng, nhiều tu sĩ cùng ở trong đại sảnh như vậy, hiển nhiên đám tán tu là do những vị lãnh đạo cao cấp của Nam An Châu tránh bị gièm pha nên mới tùy ý dẫn tới đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.