Chương trước
Chương sau
Nếu hai người tổ đội, mỗi người đều cố gắng sử dụng chân nguyên, khi đó có thể hình thành một màng khí chân nguyên, khi có "Không gian đao gió", mảng khí chân nguyên liền có biến động, từ đó có thể sớm tránh né. Cùng lúc đó khi đi lại trong cấm địa Vẫn Chân phải dùng thần thức khống chế phạm vi ba mươi dặm, không thể nhiều cũng không được ít hơn.

Thần thức của phạm vi này rất mẫn cảm, một khi gặp phải tình hình thần thức bị cắn nuốt hoặc thần thức đột nhiên biến mất, tức là nói nơi thần thức bị biến mất có "Không gian loạn lưu", phải lập tức thay đổi phương hướng.

Diệp Mặc đến đây mới hiểu được vì sao những người đó có thể di chuyển nhanh như vậy rồi, đây quả thực có thể không cần chú ý tới "Không gian đao gió" và "Không gian loạn lưu". Phỏng chừng là người từng tiến vào cấm địa Vẫn Chân nhiều lần đã tổng kết ra kinh nghiệm. Những kinh nghiệm này chỉ được truyền lưu trong các đại môn phái, mà Quách Kỳ Phàm của môn phái năm sao nhỏ hiển nhiên là sẽ không rõ.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, tiến nhập cấm địa Vẫn Chân xác thực là tìm chết không thể nghi ngờ.

Mà phía sau ngọc giản của Duẫn Phán Điệp để lại một câu nói, nơi bọn họ đến có thứ gì đó cực kỳ trân quý.

Diệp Mặc thu hồi ngọc giản, nhìn một chút phương hướng mà nhóm người Duẫn Phán Điệp rời đi, nhưng không đi theo, coi như là Duẫn Phán Điệp không nói, hắn rành mạch từng câu của bọn họ đều nói đến một phương hướng, hơn nữa đều là rất cấp thiết, khẳng định là bên kia có thứ tốt, thế nhưng Diệp Mặc đã có chuyện chính yếu cần làm, hắn muốn đến Thế giới sơn, mà Thế giới sơn tuy rằng không hoàn toàn ngược với hướng đi của những người kia, nhưng cũng không phải là cùng một phương hướng.

Duẫn Phán Điệp trước đó hiểu lầm Diệp Mặc, xác thực là có chút áy này, cô thấy Diệp Mặc đi lại như ốc sên, hơn nữa lại cẩn thận từng chút một, lập tức xác thực đối phương là một tán tu, hơn nữa cũng không có biện pháp tránh né "Không gian loạn lưu" trong cấm địa Vẫn Chân. Thực lòng mà nói, một người không có chút hiểu biết nào về quy luật "Không gian loạn lưu" vẫn đi lại trong này nhiều ngày như vậy còn chưa chết, coi như là Duẫn Phán Điệp đối với Diệp Mặc có chút kính phục.

Bởi vì không mặt mũi nào đứng trước mọi người nói xin lỗi với Diệp Mặc, cho nên cô liền để lại cho Diệp Mặc một chút chỉ điểm cách đi lại bên trong cấm địa Vẫn Chân cho Diệp Mặc, cũng nói cho Diệp Mặc biết bên này có thứ tốt.

Cô nghĩ những thứ này đã đủ để hóa giải hiểu lầm với Diệp Mặc rồi, bởi vì những cái cô đưa cho có thể cứu Diệp Mặc một mạng. Cô là một người có vành tai mềm mỏng, hơn nữa dễ tin tưởng lời người khác nói. Lúc trước Lăng Hiểu Sương và sư muội Quý Du của nàng nói Diệp Mặc thế nào, cô thậm chí không có chút hoài nghi, lập tức cho rằng Diệp Mặc là kẻ chẳng ra gì.

Sau đó mấy cô gái nhóm Thanh Hàn phản bác, Quý du lại tự nhận lỗi chứng thực lời đám Thanh Hàn nói là đúng, cô lập tức cho rằng đám người Thanh Hàn nói đúng, bản thân thực sự hiểu lầm tán tu này rồi, vì vậy liền nghĩ lời Lăng Hiểu Sương nói cũng không phải hoàn toàn đúng. Nhưng không dám trước mặt mọi người hạ mình xin lỗi, khi không có người thì cô mới lưu lại cho Diệp Mặc một ngọc giản.

Thế nhưng khi thần thức của cô quét đến Diệp Mặc, thấy hắn cũng không đi theo các cô mà chọn một hướng khác rời đi, cô nhất thời hừ lạnh một tiếng, cảm giác Diệp Mặc không hiểu được ý tốt của mình. MÌnh đã có lòng tốt nhắc nhở hắn bên này có đồ tốt, thế nhưng hắn lại hoài nghi mình mà thay đổi một phương hướng khác. Có chết cũng đáng đời.

Có được sự hướng dẫn của ngọc giản, Diệp Mặc đem thần thức khống chế ở phạm vi ba mươi dặm, hắn cẩn thận từng chút một tiến tới mấy trăm dặm đường, quả nhiên phát hiện biện pháp này dùng để tránh né "Không gian loạn lưu" quả thực là 100% có hiệu quả. Diệp Mặc trong lòng bội phục kinh nghiệm của các tiền nhân, nhưng theo đó để đổi lấy những kinh nghiệm này cũng là vô số máu huyết của các tiền nhân. Tốc độ đi lại của Diệp Mặc cũng dần được đẩy nhanh.

Về phần "Không gian đao gió", Diệp Mặc cũng có thể cảm ứng được một chút, huống chi "Không gian đao gió" đối với hắn mà nói thì coi như là gặp phải, hắn cũng không phải không có cách nào né tránh.

Chỉ một lát sau, tốc độ của Diệp Mặc so với nhóm của Lăng Hiểu Sương thậm chí còn nhanh gấp đôi, quả thực giống như đi lại ở nơi bình thường.

Chỉ là vài ngày sau, tuy rằng đã không có sự quấy nhiễu của "Không gian đao gió" và "Không gian loạn lưu" nữa, thế nhưng tia sét đen càng ngày càng nhiều, tuy rằng Diệp Mặc có linh căn Lôi hệ, lại có thể hấp thu Lôi linh nguyên, còn có bán chân khí hộ giáp, thế nhưng sau vài ngày hắn cũng bị tia sét đen đánh cho thương tích đầy mình.

Về sau, Diệp Mặc lại phải giảm tốc độ, hắn biết rằng may mắn đây là hắn, chứ loại tia sét đen này thì bất luận một người nào khác gặp phải cũng không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi, dù là tu sĩ Hư Thần thậm chí là tu sĩ Ngưng Thể cũng không có cách nào tránh né. Xem ra cấm địa Vẫn Chân kia dù là đã không còn sự uy hiếp của "Không gian loạn lưu" nữa, chỉ cần không cẩn thận thì đây vẫn sẽ là nơi chôn thây.

Tới ngày thứ mười một, Diệp Mặc đã thấy Thế giới sơn phía trước, đó thật là một ngọn núi lớn màu đen rộng lớn không gì sánh được, tuy bề ngoài không có chút sự sống nào, thế nhưng cẩn thận cảm thụ thì sẽ phát hiện tất cả sự sống ở cấm địa này đều tập trung ở ngọn núi lớn này.

Mà lúc này ở trên đỉnh núi không ngừng phát ra tia sét đen, tia sét đen chắc chắn là phát ra từ Thế giới sơn này.

Diệp Mặc trong lòng thầm hoảng sợ, cấm địa Vẫn Chân này rộng lớn bao nhiêu hắn không biết, nhưng tuyệt đối là vô biên vô hạn, vậy mà Thế giới sơn lại có thể phóng ra tia sét đen đến toàn bộ cấm địa, hiển nhiên Thế giới sơn này có chỗ khác biệt.

Mà lúc này hắn càng lúc càng tới gần Thế giới sơn, thì tia sét đen này càng lúc càng nhiều, Diệp Mặc thậm chí hoài nghi hắn còn chưa đi tới được Thế giới sơn, hắn đã bị tia sét đen của Thế giới sơn đánh cho bay trở về rồi. Nơi này căn bản không nên gọi là Thế giới sơn mà nên gọi là Lôi sơn.

Thần thức của hắn cũng không quét lên được đỉnh núi của Thế giới sơn, hắn cũng không biết "Khổ Trúc" có đúng là ở trên Thế giới sơn hay không? Thế nhưng nếu đã đến, hắn cũng không có ý định rời khỏi.

Chỉ là nhưng tia sét đen trước mắt thật quá nhiều, hơn nữa càng tới gần Thế giới sơn, tia sét đen lại càng dày đặc, như vậy thì đi như thế nào? Coi như là hắn có Lôi linh căn, có thể hấp thu Lôi linh nguyên, cũng không có cách nào để đi lên Thế giới sơn cả.

Liệu có thể dùng Dẫn lôi trận không nhỉ? Diệp Mặc âm thầm nghĩ đến Dẫn lôi trận hắn đã nghiên cứu ra, vốn hắn muốn dùng trận pháp này chỉ để giúp việc độ kiếp, không nghĩ tới đến nơi này cũng có chỗ dùng được.

Ngoại trừ biện pháp dùng Dẫn lôi trận, Diệp Mặc thực sự nghĩ không ra hắn có thể có biện pháp nào khác để có thể đi lên Thế giới sơn. Thế giới sơn bên ngoài toàn là phóng ra tia sét, mà tia sét đen dày đặc, không chỉ riêng hắn, cho dù là tu sĩ tu vi Ngưng Thể cũng không nhất định có khả năng đi tới.

Coi như là dùng Dẫn lôi trận, Diệp Mặc cũng không dám khẳng định có hiệu quả hay không, dù sao tia sét này cũng quá nhiều, hơn nữa cũng rất lợi hại.

Diệp Mặc lấy tất tài liệu trong nhẫn trữ vật ra không ngừng luyện chế trận kỳ, ngoại trừ những thứ tài liệu cực phẩm giữ lại để luyện chế pháp bảo phi hành, những tài liệu khác hầu như hắn đều dùng toàn bộ.

Ở trong Thế giới trang vàng, không ngừng nghỉ luyện chế hết năm ngày, Diệp Mặc mới đi ra khỏi Thế giới trang vàng bắt đầu bố trí trận pháp. Diệp Mặc thiết kế trận pháp chính là muốn đem tia sét đen dẫn dắt tập đến một nơi xa rồi nổ tung, để bản thân có thể dễ dàng xông lên Thế giới sơn.

Bởi vì không quan tâm đến việc phung phí tài liệu, vài ngày sau, Diệp Mặc tại một nơi cách Thế giới sơn khá xa bố trí một Dẫn lôi trận thật lớn. Diệp Mặc cải biến một chút trận pháp để không cho tia sét đen nổ tung trong trong trận pháp. Bằng không, không chỉ nói đến Dẫn lôi trận cấp năm cho dù là Dẫn lôi trận cấp bảy, cấp tám đều sẽ bị sự nổ tung của lượng lớn tia sét đen đó phá tan.

Từ lúc tiến nhập cấm địa Vẫn Chân đến nay đã hơn một tháng mà Diệp Mặc đến lúc này thậm thí còn chưa đụng đến Thế giới sơn, chỉ là bố trí một Dẫn lội trận ở gần đó mà thôi. Mà khi hắn bố trí trận pháp, cũng không phải chỉ bị thương một hai lần.

Thế nhưng cũng may là cuối cùng hắn đã thành công bố trí trận pháp, Diệp Mặc hít vào một hơi, nhìn một chút Dẫn lôi trận cấp năm vừa bố trí, lại nhìn một chút xấp trận kỳ dày cộp trong tay, trong lòng thầm nghĩ, nếu như thực sự có thể đem toàn bộ tia sét đen tới trận pháp, vậy thì bản thân chính là người tiên phong khai sáng ra cách thức này rồi. Nếu như ở địa cầu, nói không chừng loại biện pháp này của hắn có thể làm một nhà máy phát điện với trữ lượng điện là vô cùng tận.

Hơn một thàng, trừ việc bỏ ra lượng lớn tài liệu ra, hắn không có thu hoạch được gì, càng không cần nói đến thiên tài địa bảo. Cho nên hắn biết sau khi bố trí Dẫn lôi trận, thành hay bại cũng chỉ có một lần này. Nếu như thất bại, vậy tất cả nỗ lực cùng tài liệu của hắn chẳng khác nào trôi theo dòng nước.

Diệp Mặc phóng ra một trận kỳ đầu tiên, một tia sét đen hóa thành một tia màu đen chui vào Dẫn lôi trận phía xa, trong nháy máy phát sinh một trận nổ vang ngay bên ngoài Dẫn lôi trận.

Diệp Mặc cẩn thận quan sát Dẫn lôi trận, thấy nó vẫn bình yên vô sự, trong lòng nhất thời vui mừng. Trong tay của hắn không ngừng phóng trận kỳ ra, từng tia sét đen bị dẫn đi, Dẫn lôi trận ở phía xa không ngừng phát ra những tiếng nổ kịch liệt.

Chỉ là sét ở Thế giới sơn nhiều lắm, cho dù Diệp Mặc chuẩn bị đầy đủ, hắn vẫn bị rất nhiều tia sét đen đánh lên người. Thế nhưng bởi vì một lượng lớn tia sét đen đã bị hắn dẫn đi nên hiện tại đã không còn uy hiếp đến cái mạng nhỏ của hắn nữa.

Diệp Mặc lúc này kiểm tra lại Dẫn lôi trận, phát hiện Dẫn lôi trận đã không còn vững chắc như trước, trong lòng hiểu rõ, dù là Dẫn lôi trận cũng không có cách nào chứ đựng nhiều lôi điện như vậy mà không bị tổn hại, hắn cần phải đẩy nhanh tốc độ đi tới đỉnh núi, bằng không khi Dẫn lôi trận bị phá hủy hoàn toàn thì hắn thực không còn cơ hội nữa rồi.

Nghĩ tới đây Diệp Mặc một mặt phóng ra toàn bộ trận kỳ, một mặt liều mạng vận chuyển "Tam Sinh quyết" hấp thu Lôi nguyên, lao nhanh về phía đỉnh núi.

Bên cạnh Dẫn lôi trận không ngừng phát ra những tiếng nổ lớn đó là vì Diệp Mặc dẫn động ngày càng nhiều lôi điện. Mà tu vi của bản thân hắn cũng tăng dần theo việc hấp thu Lôi nguyên, song hắn cũng cảm giác được việc hấp thu Lôi nguyên cũng rất nhiều rồi.

Tuy rằng Diệp Mặc hấp thu Lôi nguyên rất nhiều, hơn nữa đả kích phải thừa nhận cũng rất lớn, thế nhưng lôi điện bị dẫn tới Dẫn lôi trận ở phía xa kia cũng không yếu bớt. Vì khi Diệp Mặc không ngừng tiến lên núi, lôi điện phía trước cũng càng ngày càng mạnh. Truyện Sắc Hiệp - https://thegioitruyen.com

Cuối cùng, Diệp Mặc sợ chính mình bị tia sét đen đánh thành tro bụi, càng lúc càng phóng nhanh các trận kỳ trong tay ra, tia sét đen bị hắn dẫn đi ngày càng nhiều.

Uỳnh...

Một tiếng nổ kịch liệt phát ra, dù Diệp Mặc ở gần trên đỉnh núi cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Hắn vô thức nhìn lại, phát hiện nơi phát nổ chính là Dẫn lôi trận của hắn.

Bản thân dẫn động quá nhiều lôi điện, Dẫn lôi trận đã không thể chịu nổi mà phát nổi trước rồi. Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã có thêm mấy tia sét đen đánh về phía hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.