Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc có chút hổ thẹn:

- Sau này gọi tôi là Diệp sư huynh đi, dù sao chúng ta là bạn bè đã lâu rồi, lần này tôi lại làm liên lụy tới các cô nữa.

Sau đó hắn dừng lại một chút rồi lại hỏi tiếp:

- Vân Tử Y đã đi đâu rồi, cô có biết không?

Lạc Phi xoa xoa mắt rồi nói:

- Lúc đó trong môn phái đã hoàn toàn náo loạn, bọn em đều không phải là đối thủ của Vô Cực Tông, cho nên để đệ tử môn phái lần lượt chạy trốn trước, Vân Tử Y cũng đã lạc mất rồi, hiện tại không biết đã đi đâu.

Diệp Mặc dù không có mặt ở đó cũng đoán được tình cảnh khi đó hỗn loạn thế nào, căn bản là không thể chú ý đến Vân Tử Y đã chạy trốn được hay chưa, thậm chí cũng có thể bị giết rồi cũng nên, cho nên hắn cũng không hỏi Lạc Phi nữa, Vân Tử Y bất luận là có bị giết hay chưa, thì cô và hắn coi như cũng là bạn bè, hiện tại xảy ra chuyện cũng là do mình liên lụy, cho nên mối thù này chắc chắn phải tính lên đầu Vô Cực Tông rồi. Hắn cũng đã có suy nghĩ rằng nhất định phải diệt Vô Cực Tông.

Lạc Phi giới thiệu cho Diệp Mặc những người còn lại, tên tu sĩ Hư Thần tầng hai là trưởng lão của Kiếm Côc cũng là một luyện khí sư, tên là Nỉ Chân Kiệt, thanh niên tu sĩ Kim Đan tầng sáu tên là Miêu Vũ Nhân, cô gái Kim Đan tầng ba là Hoàng Lan Lan, đều là đệ tử của Kiếm Cốc. Đồng thời cũng nói cho Diệp Mặc biết bản thân hiện đã tiếp nhận chức chưởng môn của Kiếm Cốc.

Diệp Mặc biết ý tứ của tiền nhiệm chưởng môn Kiếm Cốc là gì khi truyền lại vị trí cho Lạc Phi, nhưng hắn cũng vẫn quyết định phải trợ giúp cho Lạc Phi một lần nữa vực lại Kiếm Cốc.

Sau khi Diệp Mặc đem phi thuyền của mấy tên Vô Cực Tông luyện hóa, giao lại cho Nỉ Chân Kiệt điều khiển, trực tiếp đổi phương hướng nhắm đến Đan thành. Sau đó hắn cùng Lạc Phi nói chuyện với nhau về những gì đã xảy ra kể từ khi đến đại lục Lạc Nguyệt.

Sau khi hai người đàm luận được một lúc, khi cả hai còn đang cảm thán về những sự việc đã trải qua, thì Diệp Mặc giống như là vừa nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên sắc mặt đại biến rồi đứng bật dậy.

- Chuyện gì thế anh Diệp.

Sau khi cô cùng Diệp Mặc nói chuyện một lúc, tâm tình cũng đã tốt lên nhiều, dù sao sau này cùng đi Mặc Nguyệt Chi Thành với Diệp Mặc, còn có mấy người Ninh Khinh Tuyết sống cùng nhau, cô sẽ không còn cảm giác cô đơn như trước nữa rồi. Hiện tại lại thấy sắc mặt của Diệp Mặc đại biến, khiến cô cũng khẩn trương lên, vì vận mệnh của cô đã gắn chặt vào với Diệp Mặc, cho nên nếu hắn xảy ra chuyện gì, thì không chỉ bản thân mình, mà ngay cả Kiếm Cốc cũng khó có được kết cục tốt đẹp.

- Vô Cực Tông nếu đã dám đi Kiếm Cốc tìm kiếm em và Tử Y, vậy thì chắc chắn cũng sẽ đi Huyền Băng Phái để tìm Bắc Vi cùng với Tố Tố.

Diệp Mặc trầm giọng.

Lúc trước là vì trong tiềm thức của hắn vẫn luôn nghĩ rằng Huyền Băng Phái là tông môn chín sao, người bình thường căn bản là sẽ không dám tới cửa khiêu khích, vì thế hắn không nghĩ tới khả năng này. Nhưng lúc này sau khi đã hàn huyên cùng với Lạc Phi, đầu óc của hắn cũng dần trở nên tỉnh táo, lập tức đã nghĩ đến khả năng này.

- A...

Lạc Phi hiển nhiên cũng hiểu được, nên nhất thời cũng có chút lo lắng. Địa vị của chị Tố Tố ở trong lòng của Diệp Mặc có sức nặng ra sao, cô cũng là một trong những người biết rõ, vạn nhất Tố Tố xảy ra chuyện gì, vậy thì phải làm sao?

Thế nhưng cô cũng biết hiện tại có lo lắng thì cũng không có chút tác dụng nào, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi:

- Huyền Băng Phái của chị Tố Tố dù sao cũng là một tông môn chín sao, cho dù là Vô Cực Tông có kiêu ngạo đến đâu, thì chắc cũng sẽ không dám dùng thủ đoạn này để đi đối phó với Huyền Băng Phái đâu.

Sau khi Diệp Mặc nghe được lời nói của Lạc Phi, cũng nhẹ nhõm đi một chút, lập tức nói:

- Anh muốn đi Huyền Băng Phái xem một chút, Tố Tố và Bắc Vi ở Huyền Băng Phái cũng không có ai đứng sau lưng giúp đỡ, vạn nhất Vô Cực Tông dùng thủ đoạn dụ dỗ hoặc bức bách Huyền Băng Phái, thì cũng không biết là hậu quả sẽ ra sao. Hơn nữa nghe nói Huyền Băng Phái hiện tại cũng không được như trước kia, ngoại trừ còn một tu sĩ Hóa Chân trong môn phái ra thì cũng chỉ mạnh mẽ hơn tông môn tám sao một chút mà thôi.

Hắn nói lời này không phải là không có lý do gì, lần đại hội Đan Vương này, hoàn toàn không thấy sự có mặt của Huyền Băng Phái, hơn nữa lúc luyện đan miễn phí sau đại hội cũng không có người của Huyền Băng Phái đi tìm hắn. Tuy rằng Huyền Băng Phái khiếm tốn, thế nhưng loại khiếm tốn này đã hơi quá rồi.

Diệp Mặc nói với vị Kiệt sư thúc chuyển hướng phi thuyền đến Huyền Băng Phái. Mới đi được hơn nửa đường thì hắn chợt nghe được một tiếng cười ha ha vang lên bên tai.

Diệp Mặc kinh hãi, đây là ai? Rõ ràng chủ nhân tiếng cười còn ở rất xa, thế nhưng hiện giờ hắn lại nghe được rõ ràng ngay bên tai mình.

Tu sĩ Hóa Chân, Diệp Mặc lập tức hiểu rõ chủ nhân của tiếng cười vừa rồi ít nhất là của một tu sĩ Hóa Chân. Hiểu được điểm này, nhất thời phía sau lưng Diệp Mặc tràn đầy mồ hôi lạnh. Dù là hắn rất trâu, thế nhưng đối mặt với với một tu sĩ Hóa Chân thì hắn cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

- Thằng nhóc con, lão già ta chỉ mới đi ra ngoài một chuyến, thế mà cậu đã bỏ chạy không thấy đâu nữa rồi. Không nghĩ tới giờ lại thấy cậu ở chỗ này cùng với người đẹp, quả nhiên là phong lưu mà.

Khi giọng nói này vang lên bên tai Diệp Mặc, thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này có một lão già đã hiện ra trước mặt hắn, rõ ràng đó chính là 'Lục địa khí thần' Lục Vô Hổ.

Nghe được lời nói của Lục Vô Hổ, trong lòng Diệp Mặc cũng cảm thấy buồn cười, mình đã đi tìm lão ta vài lần rồi, nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy, bây giờ lại quay ra trách mình. Thế nhưng đối mặt với loại tiền bối cao nhân này, trong lòng Diệp Mặc cũng rất là tôn kính, không nói đến tu vi và bản lĩnh luyện khí của lão, chỉ nghĩ đến cái ân tình lão tặng cho mình, cũng phải cảm tạ rồi.

- Diệp Mặc xin bái kiến Lục tiền bối.

Diệp Mặc vội vàng đứng lên ôm quyền thi lễ.

- Ha ha, lão Lục ta chưa vào giờ có chuyện làm ăn lỗ vốn, ta biết suy nghĩ hiện giờ trong lòng của cậu, đừng lo lắng, ngày hôm nay ta để cho cậu trả nợ là được rồi.

Lục Vô Hổ nói xong lại hướng đến Lạc Phi bên cạnh Diệp Mặc nói:

- Cô bé ra ngoài trước đi, đợi lát nữa trở lại thân thiết với hắn sau, hiện tại không phải là thời gian để thân thiết rồi.

Mặt của Lạc Phi đỏ lên, vội vàng kính cẩn giải thích:

- Tiền bối nói đùa rồi, Diệp Mặc giống như anh trai của vãn bối vậy.

Nói xong cũng không đợi Lục Vô Hổ nói gì mà cô xin cáo lui luôn:

- Vãn bối xin cáo lui.

Người mà Diệp Mặc tôn kính, lai lịch nhất định không tầm thường, sau khi Lạc Phi giải thích quan hệ của mình và Diệp Mặc, cũng không dám nói nhiều, liền nhanh chóng cáo từ.

Lục Vô Hổ cũng không để lời nói của Lạc Phi ở trong lòng, mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc nói:

- Người mà cậu đắc tội cũng thật là nhiều đấy, lão già ta chưa đi tìm cậu, thì đã phát hiện có rất nhiều kẻ không có ý tốt nhìn chằm chằm vào cậu rồi.

Diệp Mặc thản nhiên cười:

- Tiền bối nói không sai, vãn bối xác thực là đã đắc tội với một số người. Tiền bối là từ Đan thành đến, không biết...

Lục Vô Hổ khoát tay:

- Cậu không cần hỏi, cô vợ nhỏ của cậu rất tốt, hiện đã là Kim Đan đỉnh rồi, xem ra tiểu tử cậu có rất nhiều thứ tốt. Chính cậu cũng không khác gì, đi ra ngoài vòng vo một vòng, nay đã là tu vi Hư Thần rồi. Ta hiện nhận được lời mời của Huyền Băng Phái nên đi đến đó, lẽ nào cậu cũng muốn đi Huyền Băng Phái? Hay là cậu cũng nhận được lời mời?

Hiện tại Diệp Mặc là một Đan Vương thất phẩm, lại chính là người đạt danh hiệu đệ nhất đại hội Đan Vương. Nếu như Huyền Băng Phái đưa thư mời Diệp Mặc, thì Lục Vô Hổ cũng không cảm thấy có gì lạ cả.

Trong lòng Diệp Mặc đại hỉ, hắn đang muốn đến Huyền Băng Phái, không nghĩ tới đang buồn ngủ lại có người đưa cho mội cái gối đầu. Lục Vô Hổ muốn mình nợ một ân tình của lão, hiện nhiễn là cần hắn hỗ trợ điều gì đó, vậy lúc này mà không nhờ lão ta hỗ trợ thì Diệp Mặc cũng quá ngu ngốc rồi.

Diệp Mặc cười ha hả:

- Đúng thế, vãn bối chính là đang đi tới Huyền Băng Phái, thế nhưng cũng không phải là do nhận được thư mời.

Lục Vô Hổ cũng không để ý đến việc này, liền nói:

- Huyền Băng Phái và Vô Cực Tông liên hôn, mời rất nhiều người, lão già ta cũng bị liệt vào trong đó. Thế nhưng nghe nói ngoại trừ chuyện này, còn có một chuyện khác trọng yếu, thế nên lão già ta mới muốn tới xem.

Nói xong lão lại lấy ra bầu rượu của mình uống một ngụm, biểu tình giống như là việc lão được mời đến là rất quang vinh. Mà Diệp Mặc không được mời thì chính là một chuyện rất mất mặt.

Tuy rằng Diệp Mặc biết Lục Vô Hổ sẽ không vì loại chuyện như thế này mà cảm thấy quang vinh, thế nhưng trong lòng hắn đã không có tâm tư để tiếp tục suy nghĩ những chuyện này nữa. Sau khi nghe lời Lục Vô Hổ nói, trong lòng hiện đang rối tung lên rồi. Không ngờ là lại liên hôn. Hắn căn bản là không cần tưởng tượng cũng đoán nhất định là Tố Tố bị đưa ra rồi, cũng có thể là Bắc Vi, nhưng khả năng là Tố Tố lớn hơn nhiều.

Thấy Diệp Mặc không nói lời nào, Lục Vô Hổ liền nói tiếp:

- Làm sao vậy, có phải vì tân nương lần này là người đứng đầu trong Thập mỹ Nam An, nên cậu thấy động tâm rồi phải không? Thế nhưng cậu cũng đừng có lo lắng, chỉ cần cậu tới thì cũng sẽ có cơ hội.

Quả nhiên là Tố Tố, Diệp Mặc lúc này hận không thể lập tức bay đến Huyền Băng Phái, thế nhưng hắn nhất định phải cố gắng giữ bình tĩnh. Liền kính cẩn dò hỏi Lục Vô Hổ:

- Tiền bối, không biết cơ hội của vãn bối ở nơi nào?

- Nhóc con, cậu đúng là động tâm với cô bé kia rồi. Không sai, cô bé kia đúng là đẹp vô cùng, cậu là một Đan Vương, xem ra cũng rất là xứng đôi.

Nói đến đây, Lục Vô Hổ bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Diệp Mặc cười gian xảo:

- Cậu có phải muốn nợ lão già này một ân tình nữa hay không?

Nếu như là bình thường, Diệp Mặc đã bắt đầu khinh bỉ cái lão già này rồi, ân tình trước lão vẫn liên tục nhắc đến, hôm nay lại mượn cơ hội này đòi thêm một ân tình nữa... Thế nhưng lúc này chuyện Vô Cực Tông liên hôn với Huyền Băng Phái khiến hắn chẳng còn tâm trí đâu nữa.

Lục Vô Hổ thấy biểu tình Diệp Mặc có chút không vui, liền cố ý chuyển đề tài:

- Chuyện đó đợi lát hãy nói, ta sẽ giúp cậu một lần. Vốn việc liên hôn này cô bé kia không đồng ý, nhưng sau cùng lại đồng ý, thế nhưng tuyên bố ra ngoài, là cần phải tỷ võ chiêu thân. Chỉ có người đạt được hạng nhất trên lôi đài thì mới có thể trở thành vị hôn phu của cô. Tiểu tử cậu chạy ra ngoài lòng vòng một hồi, hiện tại đã tấn cấp Hư Thần rồi, đúng là rất có… tiền đồ.

Diệp Mặc nhíu mày, bỗng nhiên lên tiếng:

- Tuyệt đối không có khả năng.

- Cái gì không có khả năng?

Lục Vô Hổ liền thấy kỳ quái.

- Cô gái kia không có khả năng đồng ý phương thức tuyển chọn vị hôn phu này, khẳng định là có nội tình.

Giọng nói của Diệp Mặc có chút kích động.

Lục Vô Hổ vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Mặc:

- Lẽ nào cậu quen biết với cô bé kia? Lần trước ở Đan Thành, ta cũng không có thấy các người thân mật với nhau mà? Ta chỉ nhìn thấy cậu thân mật cùng với cô vợ nhỏ của cậu tên là Tuyết gì đó thôi mà.

Tố Tố lần trước có đến Đan Thành? Diệp Mặc nhất thời ngây ngẩn cả người. Lẽ nào không phải là Tố Tố? Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Lục Vô Hổ hỏi lại:

- Cái cô gái của Huyền Băng Phái kia tên gọi là gì?

Lục Vô Hổ trừng mắt liếc nhìn Diệp Mặc:

- Lão già ta lúc nào nói rằng cô bé kia là đệ tử Huyền Băng Phái? Người ta chính là Văn Thái Y của Vô Cực Tông. Là vì Vô Cực Tông và Huyền Băng Phái muốn liên hôn, kết quả là muốn Văn Thái Y kia phải chọn ra một vị hôn phu lợi hại nhất. Vì thế toàn bộ thiên tài đệ tử của Huyền Băng Phái đều phải lên đài tỷ thí, nếu lọt được vào mắt xanh của người ta thì người ta mới chấp nhận. Tiểu tử cậu nếu như cũng muốn tham gia tỷ võ, ta cũng có thể giúp cậu có được một cái suất dự thi của Huyền Băng Phái. Lần này cũng giống như lần trước, chính là cậu lại nợ lão già ta thêm một ân tình.

Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng là Tố Tố, hóa ra lại là Văn Thái Y. Về phần Văn Thái Y gả cho ai, vậy thì nửa phần cũng không có quan hệ với hắn. Nhưng Văn Thái Y không phải là cùng xếp vị trí đệ nhất với Tố Tố trong bảng xếp hạng thập mỹ Nam An sao? Vậy thì Vô Cực Tông lần này bỏ ra số vốn thật là lớn, loại thiên tài đệ tử thế này mà cũng có thể dễ dàng cho ra ngoài.

Diệp Mặc vẫn nghĩ là khẳng định chuyện này có liên quan đến Tố Tố, nói không chừng bọn họ đã bị Tố Tố cự tuyệt trước rồi, nên mới xuất ra một đệ tử thiên tài tặng cho người khác, sau đó mới quay đầu lại để đưa Tố Tố đi. Nếu là như vậy, thì chính mình phải nhanh lên một chút mới được. Với lại hiện tại bản thân mình cũng đã không còn là một tên vô danh nữa rồi, coi như là tông môn chín sao như Huyền Băng Phái cũng không dám tùy ý với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.