Chương trước
Chương sau
- Diệp Mặc, cậu đã trở về.

Khi Đan Vương Nghiễn Điền nhìn thấy Diệp Mặc, thì sự lo lắng trong mắt dường như đã buông lỏng rất nhiều rồi. Diệp Mặc cảm nhận được sự lo lắng của Đan Vương Nghiễn Điền dành cho hắn, trong lòng dấy lên một chút cảm giác ấm áp. Khi bị Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông ám toán, ngoại trừ một số người là bằng hữu thực sự, thì hầu hết mọi người đều cố gắng phân rõ giới hạn với hắn để tránh bị liên lụy.

Thẩm Nghiễn Thanh chỉ nói được một câu như vậy, liền kinh ngạc nhìn chắm chằm vào Diệp Mặc:

- Tu vi của cậu đã là Ngưng Thể tầng ba? Điều này sao có thể?

- A…

Không chỉ riêng Thẩm Nghiễn Thanh, cho dù là Hứa Xương Cát thấy được tu vi của Diệp Mặc cũng sợ ngây người, lần cuối cùng y thấy Diệp Mặc thì hắn vẫn là tu vi Nguyên Anh, mà hiện tại không ngờ đã là Ngưng Thể, còn bản thân y thì mới chỉ là Hư Thần tầng bốn. Với Hứa Xương Cát mà nói thì lúc này tu luyện đến được Hư Thần tầng bốn đã là tốc độ rất nhanh rồi, nhưng y không ngờ tốc độ của Diệp Mặc so với mình thì phải nói là nhanh đến biến thái.

- Đúng thế, Nghiễn Điền tiền bối, vãn bối chỉ là chiếm được một ít kỳ ngộ, vì thế tu vi thăng tiến có chút nhanh.

Diệp Mặc chỉ nói nửa câu, ngay lập tức đã chuyển đổi đề tài:

- Thẩm tiền bối, sao tôi lại không thấy Đan Vương Ngân Nguyệt đâu?

Diệp Mặc không muốn nói nhiều về vấn đề tu vi của mình, chuyện thứ hai hắn thực sự lo lắng chính là Đan Vương Ngân Nguyệt.

Trong mắt Thẩm Nghiễn Thanh hiện lên một tia buồn bã:

- Việc này chúng ta đi vào rồi nói sau.

Diệp Mặc gật đầu, hắn biết ở bên trong đã được bố trí cấm chế cho nên việc nói chuyện sẽ an toàn hơn. Hắn lại lần nữa quay sang hỏi Hứa Xương Cát:

- Sư huynh, sao tôi lại không thấy Diệp Vô Tài đâu? Khi nãy tôi tiến vào Mặc Nguyệt Chi Thành cũng không thấy có ai ở cửa thành cả?

Hứa Xương Cát hoàn toàn không nói gì, Thẩm Nghiễn Thanh đã tiếp lời:

- Diệp Mặc, cậu không cần lo lắng, bên ngoài Mặc Nguyệt Chi Thành tuy rằng không có hộ vệ, nhưng kỳ thực vẫn có hai tu sĩ Hóa Chân âm thầm giám sát. Sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

- Đúng thế, có hai vị tiền bối Hóa Chân theo Nghiễn Điền thành chủ đến đây, có hai vị tiền bối này âm thầm bảo hộ Mặc Nguyệt Chi Thành sẽ không có vấn đề gì đâu, sư đệ cứ yên tâm. Diệp Vô Tài hiện tại đang bế quan tấn cấp Trúc Cơ, sư đệ cũng không cần lo lắng.

Hứa Xương Cát vội vàng nói.

Diệp Mặc nhất thời yên lòng, nhưng hắn không muốn Mặc Nguyệt Chi Thành cũng phải có cao thủ âm thầm bảo hộ như Đan Thành. Hắn cần chính là một chế độ riêng của Mặc Nguyệt Chi Thành, tuyệt đối không phải là cái loại ngoài lỏng lẻo trong chặt trẽ này, mà là cả trong và ngoài đều phải như nhau, phải là một thành thị mà không một kẻ nào có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chí ít thì phải là không kẻ nào muốn tới thì tới.

Ninh Khinh Tuyết dường như biết được cách suy nghĩ của Diệp Mặc, lập tức nói:

- Ông xã, sau này em sẽ giúp anh. Chúng ta sẽ thành lập một Mặc Nguyệt Chi Thành hoàn chỉnh cả về chế độ và hệ thống hộ tịch, sau đó khiến cho Mặc Nguyệt Chi Thành giống như Lạc Nguyệt của chúng ta trước đây.

Hứa Xương Cát nghi hoặc nhìn Ninh Khinh Tuyết, y biết chuyện tình của Diệp Mặc. Nhưng không nhận ra Ninh Khinh Tuyết, nhưng Ninh Khinh Tuyết dám nói ra lời như vậy thì hiển nhiên là có quan hệ rất thân mật với Diệp Mặc, bằng không sẽ không mở miệng ra là muốn quản lý Mặc Nguyệt Chi Thành.

Diệp Mặc vội vã giới thiệu mấy người Lạc Ảnh và Lâm Dị Bán cho mọi người, sau đó bảo Hứa Xương Cát an bài chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, lúc này mới cùng đi với Thẩm Nghiễn Thanh.

Thẩm Nghiễn Thanh mang theo Diệp Mặc đi vào trong mật thất. Sau khi cấm chế được mở ra thì Diệp Mặc mới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Kỳ Siêu, trong lòng nhất thời cả kinh:

- Ngân Nguyệt thành chủ làm sao vậy?

Hắn chỉ sợ Nguyệt Kỳ Siêu xảy ra chuyện, và lúc này thì y thực sự là có chuyện rồi.

Sau khi Thẩm Nghiễn Thanh phục hồi lại cấm chế rồi mới nói với Diệp Mặc:

- Trước đó, tôi và Nguyệt thành chủ đúng là bị người khác dụ ra khỏi Đan Thành, tiện thể thực hiện mục đích đối phó với cậu mà thôi.

Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, quả nhiên là hắn không đoán sai. Đan Vương Ngân Nguyệt và Đan Vương Nghiễn Điền thực sự là bị người khác dụ ra khỏi Đan Thành. Lá gan của những người này thật lớn, không ngờ lại dám ám hại cả Đan Vương Ngân Nguyệt. Ngay cả Đan Vương Ngân Nguyệt bọn họ cũng dám đối phó, thì sao có thể e ngại một tên phó thành chủ danh dự của Đan Thành - Đan Vương thất phẩm vừa mới tấn cấp lên như mình được?

Thần thức của Diệp Mặc quét qua người của Đan Vương Ngân Nguyệt một chút, nhưng không thấy tình trạng bất thường nào, hắn cũng không vội vã hỏi, mà chờ đợi Thẩm Nghiễn Thanh tự giải thích.

- Hơn một năm trước, Đan Vương Ngân Nguyệt nói với tôi rằng anh ấy có cảm ngộ, chuẩn bị bế quan để tấn cấp Đan Vương bát phẩm. Nhưng ngay trước khi anh ấy bế quan, thì lại nhận được tin tức 'Đan tuyền' xuất hiện.

- 'Đan tuyền'?

Diệp Mặc vô thức cắt đứt lời của Thẩm Nghiễn Thanh, hắn chưa nghe nói đến 'Đan tuyền', nhưng hắn cũng có một chút kiến thức.

Thẩm Nghiễn Thanh không hề để ý, mà gật đầu nói:

- 'Đan tuyền' chỉ có tại thời thượng cổ, cậu không nghe nói đến là bình thường, bởi vì đã rất lâu rồi 'Đan tuyền' chưa từng xuất hiện lại. Nghe nói thời thượng cổ có một quả tiên đan rơi xuống đại lục Lạc Nguyệt, cuối cùng hình thành một cái 'Uông thanh tuyền', hay còn gọi là 'Đan tuyền'. Nước của 'Đan tuyền' đối với người bình thường thì có thể chữa được bách bệnh, thế nhưng các tu sĩ lại không thể dùng để luyện đan.

Dừng lại một chút, sắc mặt Thẩm Nghiễn Thanh dần dần trở nên ngưng trọng:

- Thế nhưng đối với những luyện đan sư thì 'Đan tuyền' có tác dụng cực kỳ quan trọng. Tương truyền rằng thời thượng cổ, các Đan Vương của đại lục Lạc Nguyệt muốn cảnh giới tiến thêm một bước, thì nhất định phải đi 'Đan tuyền', ngồi ở bên cạnh 'Đan tuyền' để lĩnh ngộ ‘Đan đạo’. Đó cũng là vì sao đại lục Lạc Nguyệt thời thượng cổ có nhiều Đan Vương cửu phẩm, thậm chí còn có cả Đan Vương có thể luyện chế ra được tiên đan. Nhưng về sau số lần 'Đan tuyền' xuất hiện ngày càng ít dần, lần cuối cùng 'Đan tuyền' xuất hiện cách đây cũng đã một ngàn năm rồi.

Diệp Mặc có chút hiểu ra:

- Tiền bối và Ngân Nguyệt tiền bối sau khi biệt được tin 'Đan tuyền' xuất hiện, thì muốn đến đó để lĩnh ngộ ‘Đan đạo’ phải không.

Thẩm Nghiễn Thanh gật đầu:

- Đúng thế, lúc đó tôi và Đan Vương Ngân Nguyệt biết được tin tức này, đều phấn chấn dị thường, cùng nhau nhanh chóng đi tới 'Đan tuyền'.

Diệp Mặc thậm chí khẳng định chuyện tình của 'Đan tuyền' là giả, hiện tại hắn chỉ muốn biết là ai đã báo tin cho hai vị chuyện 'Đan tuyền' xuất hiện thôi.

- Khẳng định là cậu nghĩ chuyện 'Đan tuyền' xuất hiện là giả.

Thẩm Nghiễn Thanh dường như biết được suy nghĩ của Diệp Mặc, lền lên tiếng.

Diệp Mặc gật đầu:

- Đúng vậy, tôi nghĩ rằng có người cố ý dụ hai vị tiền bối rời khỏi Đan thành', sau đó mới dám ra tay với tôi.

Thẩm Nghiễn Thanh lại lắc đầu:

- Chuyện 'Đan tuyền' xuất hiện là thật, quả thật 'Đan tuyền' đã xuất hiện rồi, người báo tin cũng không có lừa chúng tôi…

Nói đến đay, Thẩm Nghiễn Thanh bỗng thở dài một tiếng, y cũng không nói tiếp nữa mà lại quay sang hỏi Diệp Mặc:

- Cậu có biết hiện tại phẩm cấp Đan Vương cao nhất Nam An Châu là bao nhiêu không?

Diệp Mặc cũng không rõ Thẩm Nghiễn Thanh vì sao đột nhiên lại đổi đề tài, chuyển qua một vấn đề chẳng mấy liên quan cả, nhưng hắn cũng không do dự mà trả lời:

- Tôi cũng không rõ ràng, nhưng nghe nói ở Đan Thành còn có một Đan Vương bát phẩm và một Đan Vương cửu phẩm lánh đời. Bọn họ không màng đến thế sự, chỉ chuyên tâm vào việc nghiên cứu luyện chế tiên đan, hoặc là tìm kiếm tiên đạo đan đạo.

Thẩm Nghiễn Thanh nghe Diệp Mặc nói xong, bỗng cười lạnh một tiếng:

- Cậu tin không?

Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, một lòng tìm kiếm tiên đạo thì hắn đương nhiên tin? Người tu đạo không phải là vì tìm kiếm tiên đạo sao? Đan Vương cũng là tu sĩ, cũng sẽ tìm kiếm tiên đaọ của riêng Đan Vương.

Thẩm Nghiễn Thanh thấy Diệp Mặc có chút sững sờ, liền lạnh lùng nói:

- Một lòng tìm kiếm tiên đạo và đan đạo thì thật sự là có, nhưng mà hoàn toàn không màng thế sự thì cậu có tin không?

Không đợi Diệp Mặc nói, Thẩm Nghiễn Thanh lại lần nữa lên tiếng:

- Kỳ thực Đan Thành hoàn toàn không có Đan Vương bát phẩm với Đan Vương cửu phẩm lánh đời nào, ngoại trừ tôi và Ngân Nguyệt sư huynh ra, xác thực là còn một người Đan Vương lánh đời nữa, nhưng y cũng chỉ là một Đan Vương thất phẩm mà thôi. Vị Đan Vương thất phẩm lánh đời này xác thực là chưa từng hỏi qua thế sự, thế nhưng tài liệu và linh thảo cấp tám trở lên mà Đan Thành thu thập hàng năm đều bị y lấy đi bẩy phần. Đan Thành có nhiều Đan Vương và tu sĩ Hóa Chân như vậy, hơn nữa linh thảo các nơi Nam An Châu chuyển tớiđược, một năm có thể tìm kiếm được bao nhiêu linh thảo cấp tám, cấp chín? Một người không màng thế sự, lại có thể lấy đi nhiều linh thảo cao cấp như vậy sao?

Bỗng nhiên Thẩm Nghiễn Thanh đứng lên, xiết chặt nắm tay nói với giọng căm hận:

- Hầu hết tài nguyên Đan Thành hàng năm đều tập trung hết vào một mình y, bởi vì tôn kính y là tiền bối, tôi và Ngân Nguyệt sư huynh chưa bao giờ nói gì cả, thậm chí còn chủ động hỗ trợ y thu thập các loại linh thảo cao cấp. Nhưng thật không ngờ, hắn lại ám toán Ngân Nguyệt sư huynh, tôi thật không thể nhịn được nữa.

Diệp Mặc không nói gì, hắn cảm giác chuyện này có chút phức tạp, hắn căn bản là không thể làm rõ ràng. Nhưng hắn nhớ tới Khổng Diệp trưởng lão đã từng nói với hắn, Đan Vương lợi hại nhất của Nam An Châu cũng chỉ là Đan Vương thất phẩm, hóa ra thật sự là vậy.

Sau khi Thẩm Nghiễn Thanh đã bớt kích động, cũng đã bình tĩnh trở lại, nói với giọng điệu có chút mất hứng:

- Người có quyền lợi lớn nhất ở Đan Thành cũng không phải là đệ nhất thành chủ, mà là thái thượng thành chủ. Ở Đan Thành có một quy định thép, đó là ai có tu vi đan đạo tối cao, thì người đó là thái thượng thành chủ, không có lý do nào khác. Vốn vị tiền bối kia tiến vào cảnh giới Đan Vương thất phẩm sớm hơn tôi và Ngân Nguyệt sư huynh, cho nên y liền trở thành thái thượng thành chủ. Chỉ khi nào Đan Thành có người có thể vượt qua Đan vương thất phẩm, thì có thể lập tức thay thế y trở thành thái thượng thành chủ.

Diệp Mặc bỗng nhiên có một chút hiểu ra, Thẩm Nghiễn Thanh tuy rằng cũng không nói ra tên vị thái thượng thành chủ kia, nhưng hiển nhiên là đã xác định được ai ám hại Ngân Nguyệt Đan Vương rồi. Có lẽ tên thái thượng thành chủ kia sợ Ngân Nguyệt Đan Vương tấn cấp Đan Vương bát phẩm thì sẽ khiến y phải thoái vị.

Có lẽ y cũng không quá để tâm đến chức vị thái thượng thành chủ đó, nhưng một khi thoái vị, vậy thì lượng tài nguyên cực phẩm mà Đan Thành cung cấp cho y hàng năm cũng sẽ không cánh mà bay. Nếu đã không có tài nguyên, vậy thì sao có thể tiến đến đẳng cấp Đan Vương cao hơn? Sao có thể tìm hiểu tiên đạo?

Nói đi nói lại thì cũng chỉ là vì con đường tu luyện của bản thân mà thôi. Như vậy thì việc mình bị hại mà Đan Thành lại không có ai xuất đầu cũng là chuyện bình thường rồi. Vị thái thượng thành chủ kia liệu có phải là sợ mình tấn cấp quá nhanh, cuối cùng có thể nhanh chóng trở thành Đan Vương bát phẩm, đoạt đi địa vị thái thượng thành chủ của y. Nếu như y thật sự nghĩ như vậy thì y đúng là bị mù rồi, chính mình đâu có ý nghĩ ở lại Đan Thành đâu.

Thái độ làm người của Đan Vương Ngân Nguyệt và Đan Vương Nghiễn Điền luôn quang minh lỗi lạc, hơn nữa không có tư tâm. Cho dù là có tấn cấp Đan Vương bát phẩm, chắc cũng sẽ không có thêm gì đặc biệt, chỉ có sự vui vẻ vì Tu Chân giới đã có thêm một Đan Vương bát phẩm.

- Ngân Nguyệt tiền bối đã là tu vi Hóa Chân, vị thái thượng thành chủ kia cho dù muốn ám toán, thì sao có thể ám toán được Ngân Nguyệt tiền bối được chứ?

Diệp Mặc tin tưởng, Thẩm Nghiễn Thanh sẽ không gạt hắn, nhưng một tu sĩ Hóa Chân nếu như không bị vây công, thì thực sự khó có thể bị ám toán được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.