Chương trước
Chương sau
- Diệp Mặc cậu có cách hủy dấu tích thần thức trên người sao?

Biên Phượng Tháp lập tức hỏi, hủy dấu tích thần thức của tu sĩ Hóa Chân trên người đối với tu sĩ Thừa Đỉnh khác mà nói thật vô cùng khó, nhưng Diệp Mặc trong lòng Biên Phượng Tháp căn bản không phải là tu sĩ Thừa Đỉnh bình thường.

Đằng Dịch cũng căng thẳng nhìn Diệp Mặc, rõ ràng hi vọng Diệp Mặc có một câu trả lời khẳng định. Diệp Mặc không lừa bọn họ, gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi có cách hủy nó, nhưng bây giờ tôi không thể hủy đi được.

- Tại sao?

Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp đồng thanh hỏi.

- Bây giờ tôi đi rồi, tôi chỉ có thể lập tức đi ngay, căn bản không thể đến Lạc Hồn Khư được.

Diệp Mặc trả lời, một khi hắn hủy đi dấu tích thần thức đánh dấu, Đằng Hùng và một tu sĩ Hóa Chân khác chắc chắn sẽ biết, nói không chừng sẽ đến Lạc Hồn Khư đợi hắn, hắn sao có thể làm chuyện sơ suất như vậy được?

Nếu như Lạc Hồn Khư quả thực không thể vào được, Diệp Mặc định hủy dấu tích thần thức, sau đó chạy trốn, nếu như Lạc Hồn Khư có thể vào được, hắn sẽ đem dấu tích thần thức đặt vào trong Lạc Hồn Khư. Hai tên tu sĩ Hóa Chân vẫn cho rằng mình đã mất mạng trong Lạc Hồn Khư rồi.

Vì trên người Diệp Mặc có dấu tích thần thức, mặc dù Diệp Mặc không để ý lắm, nhưng Đằng Dịch và Biên Phượng Tháp cũng không hăng hái nói chuyện.

Thanh Nguyệt được Diệp Mặc khảm lên tám viên linh thạch cực phẩm, dưới sự vận động chân nguyên của Diệp Mặc, trong bầu không khí của Vô Tâm Hải, lại càng giống như một tàn ảnh màu xanh xoẹt qua.

Mấy ngày sau, Thanh Nguyệt dừng lại.

Diệp Mặc lần này là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Hồn Khư, hắn vừa nhìn thấy Lạc Hồn Khư liền biết được, nơi này tuyệt đối không phải là nơi mà người bình thường có thể vào được.

Cả Lạc Hồn Khư nhìn từ xa giống như chìm vào trong làn sương mù trắng xám mông lung, cũng giống như một thành phố bị chiến tranh phá hoại vậy, một số kiến trúc không chịu nổi sức tàn phá lờ mờ hiện ra, giống như ẩn trong làn sương mù vậy. Ngay cả những đảo thuộc về Lạc Hồn Khư cũng giống như đang lay động vậy.

- Đừng dùng thần thức quét vào…

Đằng Dịch nói ra quá muộn rồi, thần thức của Diệp Mặc đã quét vào bên trong Lạc Hồn Khư, thần thức của Diệp Mặc vừa mới quét vào, liền cảm thấy thức hải đau nhói, dường như trong chính thời khắc đó có một tiếng hô hoán muốn hắn vào Lạc Hồn Khư vậy. Biểu cảm của hắn nhất thời ngây dại, thậm chí theo bản năng muốn đi về phía trước.

Nhưng ngay sau đó Tam Sinh quyết của hắn liền tự động khởi động, Diệp Mặc đúng lúc này làm cảm giác không đúng, lập tức một đạo Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát phóng ra, tiếng hô hoán mời gọi hắn lập tức bị cắt đứt, còn hắn thì giống như được tỉnh lại.

Mà lúc này Đằng Dịch lại đã giơ tay ra lôi hắn lại, rõ ràng biết thần thức của Diệp Mặc đã quét vào bên trong.

- Tôi quên không nói với anh, thần thức không thể quét vào trong được. Vừa nãy thần thức của anh quét vào rồi à?

Đằng Dịch có chút sững sờ nhìn Diệp Mặc hỏi.

Diệp Mặc gật đầu:

- Đúng vậy, quả thực rất lợi hại, trong này có chút quỷ dị.

- Thần thức của anh quét vào, có thể chủ động bị cắt đứt?

Đằng Dịch lại lần nữa kinh dị nói, gã biết thần thức của những người bình thường quét vào nếu như không có sự giúp đỡ của người khác, thì chỉ có con đường chết, còn Diệp Mặc không ngờ lại có thể chủ động cắt đứt được thần thức, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Mặc nuốt một viên Phục Thần đan gật đầu nói:

- Thần thức của tôi có chút đặc biệt, cho nên có thể tự cắt đứt. Nhưng, Lạc Hồn Khư này quả thực quá khác biệt. Nơi như này làm sao có thể có linh thảo cấp chín được? Điều này hoàn toàn là không thể nào.

Lạc Hồn Khư trước mắt căn bản chính là một thành phố bị bỏ hoang, phải nói những thành phố bỏ hoang như này có chút khoáng thạch, Diệp Mặc còn có thể tin được. Nhưng ở đây có linh thảo cấp chín, hắn thực không dám tin.

Đằng Dịch lần này lại ngưng trọng nói:

- Trong này có linh thảo cấp chín là sự thật. Tuyệt đối không có chút giả dối nào, đã từng có người nhìn thấy một tu sĩ Kiếp Biến hậu kì tay cầm ba gốc linh thảo cấp chín từ trong đó đi ra. Đáng tiếc là thần hồn của anh ta đã bị biến mất, hoàn toàn thành một cái xác không hồn. Sau đó có rất nhiều người đều tiến vào trong đó, nhưng không có ai ra ngoài được. Đến cuối cùng mặc dù mọi người đều biết trong này có linh thảo cấp chín, nhưng người đi vào trong đó thì lại rất ít ỏi. Nhưng cho dù như vậy, mỗi năm đều có một vài tu sĩ đi vào đó.

- Anh biết Lạc Hồn Khư sao lại tồn tại sao? Sao tôi lại nhìn đó giống như một thành phố vậy?

Diệp Mặc lại nghi ngờ hỏi.

Biên Phượng Tháp cũng nhìn về phía Đằng Dịch, y cũng không biết Lạc Hồn Khư sao lại có, y có thể biết Lạc Hồn Khư cũng là vì do Đằng Dịch dẫn y đến.

Đằng Dịch gật đầu, nói:

- Tôi có biết chút ít, nhưng cũng là nghe người khác kể lại. Nghe nói ở thời đại thượng cổ, Lạc Hồn Khư cũng là một thành phố đẹp đẽ rộng lớn tên Minh Nguyệt thành, còn là thành phố của loài người, thành chủ tên Phong Thuần. Phong Thuần có một người bạn cực tốt tên Kế Hòa, hai người bọn họ có thể nói là bạn chí cốt. Vì tình cảm giữa hai người Phong Thuần và Kế Hòa cực tốt, Kế Hòa liền dẫn con gái mình là Kế Hôn gả cho con trai độc nhất của Phong Thuần là Phong Hi.

Lúc này xung quanh Lạc Hồn Khư hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ ba người Diệp Mặc, chỉ có thể nhìn kiến trúc bên trong Lạc Hồn Khư giống như đang lắc lư, thậm chí đến yêu thú cũng không thể tiếp cận được. Giọng nói của Đằng Dịch lại càng vì Lạc Hồn Khư vốn dĩ đã quỷ dị lại càng thêm phần thần bí.

Đằng Dịch không chút cảm thấy cảm giác này, tiếp tục nói:

- Phong Hi cùng Kế Hôn vì sự quan tâm của bậc cha chú, cảm tình của hai người càng ngày càng tăng, cuối cùng thậm chí trở thành đôi uyên ương không thể chia lìa. Đáng tiếc ngày mưa ngày gió thất thường, Phong Thuận và Kế Hòa lại gặp kẻ thù vô cũng mạnh ở Vô Tâm Hải, cuối cùng hai người liên thủ lại cũng không là đối thủ của đối phương. Lúc này, Phong Thuần dứt khoát đuổi Kế Hòa đi, một mình ngăn đối thủ lại. Ông muốn Kế Hòa chăm sóc con trai Phong Hi của ông, Kế Hòa vốn dĩ không muốn rời đi, nhưng bị Phong Thuận dứt khoát đuổi về, còn Phong Thuận thì lại đốt tinh huyết ôm lấy đối thủ rồi tự vẫn.

Biên Phượng Tháp nghe đến đó thở dài nói:

- Ông Phong Thuận này quả thực là một hảo hán.

Đằng Dịch khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy, Kế Hòa nghe thấy tiếng nổ cực lớn, biết mình có quay lại cũng không làm được gì, ông lập tức quay trở về Minh Nguyệt thành, sợ đối thủ đến Minh Nguyệt thành báo thù. Nhưng ông đợi đến vài tháng sau, cũng không có bóng dáng của đối thủ, Kế Hòa đoán rằng đối thủ chắc cũng bị ông bạn già của mình cho nổ mà trọng thương chạy trốn xa rồi. Ông rời khỏi Minh Nguyệt thành, quay về chỗ ở của mình, ông muốn tổ chức đám cưới cho con mình và Phong Hi xong, rồi sau đó tự mình tìm chỗ dựng đài tưởng niệm cho ông bạn già. Đáng tiếc là, lúc này lại xảy ra một chuyện.

- Chuyện gì?

Biên Phượng Tháp vội vàng hỏi, rõ ràng là rất muốn biết ngay lập tức.

Ngay cả Diệp Mặc cũng rất muốn biết rốt cục là xảy ra chuyện gì.

Đằng Dịch tiếp tục nói:

- Kế Hòa sau khi trở về nơi ở của mình, phát hiện ra con gái của mình xảy ra chuyện, con gái trong quá trình tu luyện đột nhiên bị hôn mê, cuối cùng thần hồn biến mất, trở thành một người vô hồn. Cho dù Kế Hòa tìm đan vương cao minh của cả Vô Tâm Hải, cũng không có cách nào chữa cho con gái hồi phục lại như cũ được. Kế Hòa nản lòng thoái chí, cùng con gái mình ở lại đảo của mình, cũng không muốn ra ngoài nữa.

- Ông Kế Hòa này đúng là số khổ.

Biên Phượng Tháp nghe nói đến đây thổn thức không thôi, rõ ràng nhớ đến chuyện của mình, Kế Hòa vô cùng thương yêu con gái của mình, còn cha của mình thì lại đem vợ sắp cưới của mình gả cho người khác, cái này khác biệt quá lớn.

Diệp Mặc nhíu mày, hắn là một đan vương, không phải chuyện gì cũng không hiểu. Trong quá trình tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma là có, nhưng tu luyện đến mức thần hồn bị mất thì thật hiếm gặp. Cho dù một số ma tu cực đoan, cũng rất khó tu luyện đến mức mất thần hồn, trừ phi có ngoại giới tác động vào. Nhưng nghĩ lại, Diệp Mặc cũng có chút thư thái. Vì Đằng Dịch nói chỉ là truyền thuyết mà thôi, cũng không chắc là sự thật, truyền thuyết sở dĩ là truyền thuyết, vì trong đó chắc chắn là có chỗ sai lệch.

Đằng Dịch đương nhiên không biết tu luyện rất ít có trường hợp thần hồn bị mất, thở dài một hơi tiếp tục nói:

- Phong Hi sau khi biết cha mình bị mất mạng, vô cùng đau xót. Nhưng một năm sau, anh ta cũng không đợi Kế Hòa dẫn Kế Hôn đến Minh Nguyệt thành, vì nhớ nhung Kế Hôn, đã chủ động tìm đến nơi ở của Kế Hòa. Sau khi anh ta biết được chuyện của Kế Hôn, lại càng đau thương tuyệt vọng. Cuối cùng anh ta yêu cầu Kế Hòa để anh ta dẫn Kế Hôn đang hôn mê bất tỉnh đi, anh ta bằng lòng chăm sóc cho Kế Hôn cả đời. Kế Hòa mỗi ngày đều vô cùng đau xót cho đứa con gái hôn mê bất tỉnh của mình, nghĩ tình cảm của con gái của mình và Phong Hi vốn rất tốt, liền đồng ý yêu cầu của Phong Hi, để Phong Hi dẫn Kế Hôn đi.

Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp biết chuyện này chắc chắn không có kết thúc, nếu không, sẽ không có Lạc Hồn Khư.

Quả nhiên Đằng Dịch nói tiếp:

- Phong Hi sau khi dẫn Kế Hôn trở về, một lòng muốn cứu sống Kế Hôn, cho nên anh ta lật xem tất cả sách quý của cha mình cất giữ, cuối cùng tìm được một cách có thể phục hồi được thần hồn cho Kế Hôn, đó chính là bố trí một Dưỡng Hồn trận, đem người bị mất thần hồn đặt vào bên trong Dưỡng Hồn trận, sau đó dùng thần hồn của mình để ôn dưỡng thần hồn của đối phương. Theo cách này, chỉ cần sau chín mươi chín ngày sau, người bị mất đi thần hồn sẽ có khả năng dần dần khôi phục được một phần thần hồn, sau đó tự mình tu luyện lớn mạnh. Nhưng Dưỡng Hồn trận có một khuyết điểm cực lớn, đó chính là nếu như dùng thần hồn của mình để ôn dưỡng thần hồn của người bị mất đi, lâu dần thần hồn của mình cũng có nguy hại cực lớn, kẻ nhẹ thì giảm đi 80% tuổi thọ, kẻ nặng thì cũng bị mất đi thần hồn, thành một người ngu ngốc.

Biên Phượng Tháp lại thở dài nói:

- Tên Phong Hi này cũng là người trọng tình cảm, haizz…

Diệp Mặc không nói gì, Dưỡng Hồn trận này hắn cũng biet1 một chút ít, nhưng thần hồn của người bị thương cần giữ lại một chút mới có thể ôn dưỡng được, nếu không không có tác dụng gì. Nhưng Diệp Mặc cho rằng người bị mất đi thần hồn cách tốt nhất không phải là Dưỡng Hồn trận, mà là Dưỡng Hồn đan. Dưỡng Hồn đan không những có thể nuôi dưỡng được thần hồn của tu sĩ mất đi thần hồn, thậm chí có thể dần dần khôi phục được thần hồn của tu sĩ mất đi thần hồn, vạn kim nan cầu. Mặc dù thuộc vào đan dược thiên cấp cấp chín, giá trị cũng không thua gì đan dược thiên cấp cấp tám thậm chí cấp chín.

Nhưng đáng tiếc luyện chế ra được Dưỡng Hồn đan cần phải có Hoàn Hồn quả, còn Hoàn Hồn quả lại là linh thảo cấp tám, mức quý giá còn khó kiếm hơn linh thảo cấp chín. Lúc trước khi hắn vào trong sơn cốc sương mù của Sa Nguyên dược cốc, mục đích chính là giúp Nhiếp Song Song tìm một gốc Hoàn Hồn quả, đáng tiếc là cũng không tìm được.

- Tên Phong Hi kia có thành công không?

Biên Phượng Tháp lại không nghĩ nhiều như Diệp Mặc, y căn bản để ý Phong Hi có thể cứu được Kế Hôn hay không.

Đằng Dịch lắc đầu nói:

- Nếu Phong Hi thành công, thì cũng không có Lạc Hồn Khư rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.