Chương trước
Chương sau
Không cần Đằng Hùng nói, những người còn lại đều nhìn thấy tình cảnh bên trong này, bên trong chỉ có một linh mạch hạ phẩm bị phá hoại, ngoài ra còn có một dược viên cấp thấp. Linh thảo cấp cao nhất trong dược viên cũng chỉ là linh dược cấp sáu, mặc dù có một số loại quý, nhưng tu sĩ Hóa Chân ở nơi này cũng không có hứng thú lắm.

Bên cạnh dược viên, dường như còn có một dược viên khác, nhưng dược viên này chỉ có một khoảng đất trống, căn cứ theo những dấu vết vẫn còn mới trên đó, rõ ràng là có người vừa mới đem hết linh thảo trong đó đi.

Ngoại trừ hai cô con gái của Giải Phong thích đến dược viên cấp thấp lấy dược liệu ra, thì những tu sĩ còn lại cũng không có hành động gì. Tu sĩ Hóa Chân và tu sĩ Hư Thần đi cướp dược liệu cấp thấp, điều này cũng không thể nào xảy ra được.

- Đồ bị người khác lấy đi rồi, tôi phải đến chỗ khác xem xem.

Đằng Hùng sắc mặt đại biến, nói xong ôm quyền, lập tức rời khỏi nơi này.

Hoàng Thất và Cung Tuyệt cũng liếc nhìn một cái, cũng hướng về phía Giải Phong ôm quyền nói:

- Giải đảo chủ, chúng tôi cũng đến chỗ khác xem xem.

Hai người nói xong nhanh chóng rời khỏi chỗ này, trong nháy mắt chỉ còn lại tu sĩ trung niên Giải Phong và hai đứa con gái của gã.

Giải Phong nhíu mày, bỗng nhiên cười nói:

- Ấu Huê, tình hình lúc con dẫn Ấu Ngưng vào trong, con nói kĩ lại cho cha nghe.

Người con gái mặc váy hoa xanh lập tức vâng nói:

- Khi con và em vào đó, người nam tu trẻ tuổi tiến vào trước đang giằng co với một người đàn bà. Người nam tu đó hình như đang vào thế yếu, con nhìn không ra tu vi của bọn họ. Nữ tu đó sau khi nhìn thấy con và em vào, lập tức muốn động thủ với chúng con. Trong lúc bà ta muốn ra tay với chúng con, thì người nam tu đó lợi dụng cơ hội phản công lại. Nữ tu kia bị nam tu kia phản công lại, tạm thời không ra tay với chúng con nữa, mà lại quay sang đối kháng với nam tu kia. Chúng con nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Giải Phong gật đầu, con gái mặc dù nói là nam tu trẻ tuổi, nhưng bây giờ tuổi tác của tu sĩ căn bản cũng không thể nào nhìn ra được, cho nên trong mắt gã, Diệp Mặc cũng là một tu sĩ cũng có tu vi thâm niên nhiều năm, nếu không không thể nào lại không xảy ra chuyện gì trong Lạc Hồn Khư, còn phá tan màn sương mù màu xám tro, cuối cùng đến nơi này.

Người em gái thấy tất cả đều được chị mình nói hết rồi, vội vàng bổ sung thêm vài câu:

- Con nhìn thấy pháp bảo mà hắn dùng là con dao phay màu tím, uhm, con dao phay đó rất lợi hại.

- Pháp bảo phi hành trước đó chạy trốn chắc chắn là một trong hai người đó rồi, cha à, cha cảm thấy người chạy trốn đó là nam tu hay nữ tu? Chúng ta có phải đuổi theo không?

Người con gái mặc váy hoa xanh lại bổ sung thêm một câu.

Người đàn ông trung niên trầm ngâm chốc lát nói:

- Sau này không cho phép các con tự ý rời khỏi đảo Nhân Trúc. Nếu không phải là sự trùng hợp, thì bây giờ hai con cũng bị giết rồi.

Người con gái mặc áo đỏ kia mặc dù không bằng lòng, nhưng vẫn bĩu môi nói vâng.

Giải Phong cũng không để ý con gái mình có bằng lòng hay không, lập tức nói:

- Bất luận là ai chạy thoát, cũng đã mang linh thảo cấp chín đi rồi, chúng ta bây giờ liền đuổi theo, chẳng may có Tiên Khuyên Hoa, đó là linh thảo duy nhất có tác dụng với chị của các con, chúng ta bây giờ phải đi, pháp bảo phi hành của người đó thậm chí là chân khí cực phẩm, nếu còn trì hoãn nữa, thì sẽ không đuổi kịp đâu.



Đằng Hùng lúc này sắc mặt đã xanh mét, trước mặt gã chỉ là một khốn trận được che đậy đơn giản bởi thần thức, bên trong có một dấu tích thần thức bị che chắn, rõ ràng là dấu tích thần thức mà lúc trước gã đánh dấu trên người Diệp Mặc.

- Ta đúng là khinh thường anh rồi, đến dấu tích thần thức của tu sĩ Hóa Chân mà anh cũng có thể xóa đi được. Xem ra bí mật trên người anh còn nhiều hơn những gì ta tưởng tượng.

Đằng Hùng nói xong nhìn về phía Lãm Kỳ Thủy biến mất bên ngoài Lạc Hồn Khư, lại hừ lạnh một tiếng, phóng ra chân khí phi hành thượng phẩm.

Chỉ trong chớp mắt, chân khí phi hành thượng phẩm của gã dẫn theo một đường ánh sáng màu trắng biến mất trên bầu trời của Lạc Hồn Khư.

Lúc này gã đã hiểu, tại sao bên trong Lạc Hồn Khư an toàn, Lãm Kỳ Thủy không tiến vào mà lại bỏ đi. Hóa ra gã biết dược Diệp Mặc đã rời khỏi Lạc Hồn Khư rồi, mặc dù Đằng Hùng không biết tại sao Diệp Mặc xóa đi dấu hiệu thần thức của gã được, mà lại không có cách nào xóa đi dấu tích thần thức của Lãm Kỳ Thủy, nhưng bây giờ gã tuyệt đối không thể để Diệp Mặc lại rơi vào tay của Lãm Kỳ Thủy được.

Một Đan vương thất phẩm có tác dụng vô cùng quan trọng với Giao Đằng cung, chí ít gã cũng có thể vì Diệp Mặc mà tiếp cận gần với bá chủ. Giao Đằng cung của gã mặc dù có chút mạnh hơn đảo Tự Thiên, nhưng một khi Diệp Mặc bị Lãm Kỳ Thủy của đảo Tự Thiên mang đi, đối với gã mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.

Giải Phong dẫn hai cô con gái đến trận môn của đáy hồ, đúng lúc nhìn thấy Đằng Hùng phóng pháp bảo phi hành ra rời khỏi, nhất thời nhíu nhíu mày.

Người con gái mặc áo đỏ nhìn hướng Đằng Hùng rời đi mà hỏi cha:

- Cha, chúng ta nhìn thấy người đó đi về hướng nam bắc, vì sao Giao Đằng chủ muốn hướng về phía đông?

Giải Phong lắc đầu nói:

- Cha cũng không rõ, nhưng tên Lãm Kỳ Thủy của đảo Tự Thiên lúc trước là đi về hướng đông, chắc là chuyện giữa hai người bọn họ, chúng ta không cần quan tâm, đi về phía nam bắc đi.

Nói xong Giải Phong phóng ra một chân khí phi hành cực phẩm, mang theo hai đứa con gái của mình đi, trong nháy mắt liền biến mất trên bầu trời Lạc Hồn Khư. Trong lòng gã đang nghĩ, người trong Lạc Hồn Khư mà Đằng Hùng và Lãm Kỳ Thủy nói lúc trước là ai, nghe ngữ khí của bọn họ hình như rất coi trọng người này.

- Tại sao bọn họ lại rời đi theo hướng ngược lại?

Hoàng Thất nghi ngờ nhìn hướng mà Giải Phong rời khỏi và hướng đi của Đằng Hùng tự hỏi.

Cung Tuyệt cau mày chỉ nghĩ trong chốc lát rồi trả lời:

- Chúng ta không cần quan tâm đến Giải Phong, ông ta chắc có chuyện riêng, chúng ta chỉ cần theo đuôi Giao Đằng chủ là được rồi, hướng mà gã đi chính là hướng đi của Lãm Kỳ Thủy. Tôi chắc rằng Đằng Hùng mất dấu Diệp Mặc rồi, còn hướng đi của Lãm Kỳ Thủy mới là hướng đi của Diệp Mặc.

- Nói không sai, tên Giải Phong đó căn bản không biết chuyện của Diệp Mặc, chắc chắc sẽ không đuổi theo.

Hoàng Thất lập tức tỏ vẻ đồng tình.

Hai người sau khi nhất trí, lập tức phóng pháp bảo phi hành ra đuổi theo hướng Đằng Hùng.

Vừa nãy vì mấy người đến Lạc Hồn Khư có chút náo nhiệt, sau khi mấy người đó rời khỏi thì Lạc Hồn Khư lại chìm vào sự yên ắng.



Diệp Mặc sau khi nạm tám viên linh thạch cực phẩm lên trên Thanh Nguyệt, khống chế Thanh Nguyệt bỏ chạy, sau nửa ngày, hắn phát hiện ra không có ai theo đuôi, mới vội vàng đổi phương hướng.

Lúc này Thanh Nguyệt giống như một đường ánh sáng nhàn nhạt trên bầu trời Vô Tâm Hải, nếu như không chú ý, thì thật không thể nào nhìn ra được.

Năm ngày sau, Diệp Mặc chầm chậm thở phào nhẹ nhõm, hắn cho rằng lúc này chắc hẳn là không có ai theo đuôi hắn nữa. Nhưng không đợi hắn thả lỏng toàn thân, thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác như có ai đó nhìn chằm chằm. Không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, một đường ánh sáng màu vàng tốc độ còn nhanh hơn Thanh Nguyệt từ phía sau nhanh chóng phóng lên, hơn nữa còn vượt qua cả Thanh Nguyệt.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn vừa nhìn đường ánh sáng màu vàng này liền biết được đối phương là nhắm về phía hắn.

Hắn dứt khoát giảm tốc độ của Thanh Nguyệt xuống, đứng phía trước Thanh Nguyệt, một khi đối phương không phải là người mà hắn có thể đấu được, hắn sẽ trốn vào Vô Tâm Hải. Cho dù là bị phát hiện ra Thế giới trang vàng, thì hắn cũng chẳng quan tâm.

Đường ánh sáng màu vàng phía trước dừng lại, là một pháp bảo phi thuyền. Ba tên tu sĩ từ trong pháp bảo phi thuyền bước ra, khi Diệp Mặc nhìn thấy hai cô gái, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hai người con gái này chính là hai người xông vào trận pháp ẩn nấp, nhìn thấy mình và nữ tu kia giằng co. Lúc đó mình vì hai người này đột nhiên xuất hiện, thấy được thần thức công pháp của nữ tu này có chút dao động, lĩnh ngộ thần thức hóa hình, hơn nữa làm Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát của mình tăng lên tầng thứ tư. Nhưng hai người con gái này cũng là vì mình mới thoát mạng được, theo lý mà nói mình chính là ân nhân của hai cô ấy mới đúng.

Bây giờ xem ra, rõ ràng hai người con gái này sau khi thua thiệt, lập tức gọi cứu binh đến. Người tu sĩ trung niên đứng bên cạnh hai cô gái đó rõ ràng đã là tu vi Hóa Chân đỉnh phong rồi, lúc trước mình đối phó với nữ tu sĩ Hóa Chân tầng thứ sáu kia, hơn nữa còn bị trọng thương cũng còn kém xa, lúc này lại đối mặt với tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong, Diệp Mặc căn bản không cần đánh cũng biết, mình không có chút cơ hội nào.

Giải Phong thấy Diệp Mặc bước ra khỏi Thanh Nguyệt, trong mắt lập tức hiện lên một tia hoảng sợ, gã là Hóa Chân đỉnh phong, rõ ràng nhìn Diệp Mặc cũng trẻ tuổi, thậm chí còn là quá trẻ, còn tu vi của hắn thì không ngờ đã là Thừa Đỉnh tầng thứ hai rồi.

Nhưng sự khiếp sợ của gã chỉ trong chốc lát lại được giấu đi, rồi quay lại ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Tôi là đảo chủ Giải Phong của đảo Nhân Trúc, lần này đến gặp bằng hữu có chút vội vàng, chuyện lúc trước cảm ơn anh trước đã cứu giúp con gái của Giải mỗ.

Thì ra hai người con gái này là con ruột của Giải Phong, chẳng trách lại dám một mình bay trên Vô Tâm Hải này, người cha này của các cô ấy rõ ràng là rất nổi tiếng quanh đây, người bình thường phỏng chừng cũng không dám động vào các cô.

Giải Phong là tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong, lại khách khí với mình như vậy, Diệp Mặc trong lòng cũng có chút thiện cảm, hắn cũng ôm quyền đáp lễ lại:

- Vãn bối là Diệp Mặc, Giải đảo chủ khách khí rồi, lúc trước chỉ là vì nhân duyên gặp gỡ, cũng không phải là cố ý giúp đỡ lệnh ái.

Mặc dù biểu hiện của Giải Phong vô cùng khách sáo, nhưng Diệp Mặc trong lòng cũng có chút thấp thỏm lo lắng, đối mặt với một tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong, hắn nếu như có thể yên tâm, đây mới là chuyện lạ. Hơn nữa hai người con gái này nhìn thấy hắn và nữ tu kia đánh nhau, nếu như bọn họ đã đến Lạc Hồn Khư rồi, thì chắn chắc biết được linh thảo trong Lạc Hồn Khư đã rơi hết vào túi của hắn rồi.

Linh thảo cấp chín đối với tu sĩ Hóa Chân cũng có ý nghĩa như nào, Diệp Mặc trong lòng cũng rất rõ, chẳng may đối phương đến giết người cướp của, hắn căn bản cũng không thể nào chống cự được.

Diệp Mặc trong nháy mắt nghĩ ra được hai cách, cách thứ nhất là một khi Giải Phong ra tay, mình sẽ nghĩ cách tránh được chiêu đầu tiên của gã, sau đó bắt con gái của gã làm con tin. Cách thứ hai là lập tức trốn vào Vô Tâm Hải, vào Thế giới trang vàng tìm vận may.

Vừa nghĩ ra hai cách này, Diệp Mặc lập tức phủ định lại cách đầu tiên, trước mặt loại tu sĩ như Giải Phong mà bắt con gái gã làm con tin, rõ ràng là không thể thực hiện được. Lúc trước hắn hủy phi xa của Ung Du Nhi, cũng là thi triển vài thủ đoạn di chuyển. Hơn nữa hai tên hộ vệ của Ung Du Nhi so với Giải Phong, căn bản cũng không so được. Nếu như hắn dùng cách thứ nhất, nói không chừng đến cơ hội ra tay cũng không có.

Không dùng cách thứ nhất thì chỉ còn cách thứ hai thôi. Diệp Mặc lập tức quyết định, một khi Giải Phong ra tay, hắn thà rằng đến Thanh Nguyệt cũng không cần, cũng phải trong nháy mắt trốn vào Vô Tâm Hải.

Sau khi quyết định, Diệp Mặc nhất thời dồn toàn bộ tinh thần để đề phòng Giải Phong ra tay, một khi gã có chút hành động nào bất lợi với mình, mình sẽ chạy trốn ngay lập tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.