Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc gật gật đầu, Côn hắn đương nhiên biết. Trong “Tiêu diêu du” của Trang Tử có viết:

- Tại biển Bắc có con cá Côn, lớn không biết mấy nghìn dặm. Cá này hóa ra chim Bằng: lưng của chim Bằng lớn cũng không biết mấy nghìn dặm. Vỗ cánh mà bay, cánh nó xoè ra như mây che rợp một phương trời… Chim Bằng lúc bay qua biển Nam, cánh đập làm cho sóng nước nổi lên ba nghìn dặm dài; gió nổi lên chín muôn dặm cao, và bay luôn sáu tháng mới nghỉ…

Ý là Bằng là do Côn hóa thành, còn tốc độ của Bằng thì lại nhanh vô cùng, không có bất kỳ thứ gì có thể so sánh được.

Lông đuôi của Cửu Vũ Kim Bằng trên Thanh Nguyệt của hắn, chính là nguyên liệu luyện khí cấp mười, nghe nói Cửu Vũ Kim Bằng chỉ là có chút ít huyết mạch của thần thú Bằng, vì vậy, Diệp Mặc cũng có thể biết được sự cao quý của huyết mạch thần thú Bằng.

Thấy Diệp Mặc gật đầu, Mông Hàn An lại lập tức nói:

- Tôi nghe nói ở Vô Tâm Hải đã từng xuất hiện yêu thú Côn, lúc đó là một trứng thú Côn rơi xuống Vô Tâm Hải, còn từ nơi nào rơi xuống, thì tôi cũng không biết. Khi nở trứng thì lại là cấp bảy, nhưng không biết sao lại bị người khác phát hiện ra. Dường như tất cả tu sĩ con người và yêu thú đều nườm nượp đến, đều muốn lấy được thần thú Côn đó, cho dù là lấy được Côn, lấy được một giọt máu hoặc là một cái vảy của nó thôi cũng được.

Đằng Dịch nghe đến đó lập tức gật đầu nói:

- Đúng vậy, chuyện này tôi cũng từng nghe nói qua. Lúc đó trừ mấy châu lớn cách quá xa, những thế lực hải vực gần nơi xuất hiện Côn trên Vô Tâm Hải dường như đều đến hết, cho dù sau đó còn có cả những tu sĩ Hóa Chân đỉnh cao của mấy châu lớn cũng đến Vô Tâm Hải tìm tung tích của Côn.

Mông Hàn An lập tức nói:

- Chính là như vậy, nhưng cuối cùng tung tích của Côn đó hoàn toàn biến mất, không biết là bị ai bắt được rồi, hay là tự mình chạy thoát được, dù sao đây cũng là một điều bí ẩn không ai biết. Nhưng Côn đó vì nhiều lần bị thương, nên làm rơi ba miếng vảy, trong ba miếng đó có một miếng là vảy ngược.

- Vảy của thần thú Côn?

Diệp Mặc dường như hiểu được Mông Hàn An muốn nói gì, nhưng vẫn không kìm chế được mà hỏi ra. Côn lân có thể coi là nguyên liệu luyện khí cấp mười, nhưng tất cả mọi người đều biết, giá trị và bản thân của Côn lân tuyệt đối không chỉ là nguyên liệu cấp mười.

Mông Hàn An gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là Côn lân. Nghe nói hai miếng trong ba miếng côn lân là Thuận Phong lân, còn một miếng là gọi là Nghịch lân. Miếng Nghịch lân đó bị một Đại năng Hóa Chân đỉnh phong của Vô Tâm Hải lấy đi rồi, còn hai miếng Thuận lân còn lại có một miếng ở thành phố Âm Hải thành của Vô Tâm hải, còn một miếng nữa thì chẳng biết đâu mất rồi.

Kỷ Bẩm bỗng nhiên chen miệng nói:

- Mông Hàn An, ý của cô là Thanh Nguyệt của Diệp Mặc nếu có một miếng Thuận lân, lập tức có thể thăng lên Tiên khí phải không?

Mông Hàn An gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi nghe Diệp sư đệ nói Thanh Nguyệt của cậu ta tốc độ quá chậm, liền nhớ đến Thuận lân. Nói không chừng có một ngày nào đó Diệp sư đệ sẽ đến Âm Hải thành thật, hơn nữa lại mua được miếng Thuận lân đó không chừng. Miếng Nghịch lân đó là nguyên liệu pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp, còn Thuận lân lại là nguyên liệu luyện chế pháp bảo phi hành đỉnh cấp.

Kỷ Bẩm vẻ mặt lại nghiêm nghị gật đầu nói:

- Nếu Thanh Nguyệt này của Diệp Mặc có được miếng Thuận lân đó thật, vậy thì tuyệt đối không phải là một bán tiên khí, mà chắc chắn là tiên khí không nghi ngờ gì.

Diệp Mặc nghi ngờ nhìn Kỷ Bẩm nói:

- Kỷ tiền bối, sao anh lại chắc chắn như vậy?

Kỷ Bẩm khẽ mỉm cười nói:

- Vì Lục tiền bối đã từng nói với tôi, Thanh Nguyệt của anh đã dùng lông đuôi của Cửu Vũ Kim Bằng, lông đuôi của Cửu Vũ Kim Bằng mặc dù huyết mạch mỏng manh, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Bằng. Nếu như Thanh Nguyệt của anh thêm một miếng Côn lân, vậy thì đúng là Côn Bằng giương cánh, sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Diệp Mặc giật mình, hắn đắc tội với quá nhiều người, một khi Thanh Nguyệt của hắn là tiên khí rồi, hắn đánh không được thì có thể bỏ chạy. Huống chi nếu Thanh Nguyệt là tiên khí, cho dù là bán tiên khí, hắn cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn về đến Phỉ Hải thành của Bắc Vọng châu.

Hơn nữa Diệp Mặc bây giờ cũng biết sự lợi hại của tu sĩ Hóa Chân rồi, lúc trước chân khí phi hành của hắn tuyệt đối tốt hơn nhiều so với của Giải Phong, nhưng sau khi hắn đi được một lúc lâu rồi, Giải Phong vẫn có thể đuổi kịp hắn, chứng tỏ rằng, với tu vi hiện tại của hắn, cũng không thể dựa vào Thanh Nguyệt mà có thể chạy thoát khỏi tay tu sĩ Hóa Chân được.

Nhưng Diệp Mặc rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, hắn biết điều này là không thể nào, đừng nói hắn căn bản đến vị trí của Âm Hải thành ở chỗ nào hắn cũng không biết, cho dù là biết, thì hắn làm sao có thể lấy được miếng Thuận lân đó chứ? Nếu như miếng Thuận lân đó có thể dễ dàng lấy đi như vậy, thì qua nhiều năm như vậy, sớm đã bị tu sĩ Hóa Chân lấy đi rồi, làm sao còn có thể còn ở Âm Hải thành nữa.

Mông Hàn An thấy Diệp Mặc nhìn về hướng cô, cô lắc lắc đầu nói:

- Cậu đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết Âm Hải thành, tôi chỉ là nghe người khác nói mà thôi. Tôi vẫn còn đang nghĩ sao tốc độ Thanh Nguyệt của anh lại nhanh đến vậy, hóa ra là có lông đuôi của Cửu Vũ Kim Bằng, thứ này cũng là nguyên liệu đỉnh cấp khó có được đấy.

Đằng Dịch lại nắm lấy cơ hội cười ha ha nói:

- Vừa rồi tôi bị Đằng Dịch làm cho kinh sợ rồi, còn cho rằng nguyên liệu mà anh ta kiếm được đúng là đỉnh cấp vô song, bây giờ mới biết, Nhị Tháp lừa tôi.

Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Đó cũng là kiến thức lâu đời, sau này nếu chẳng may rôi đến Âm Hải thành, nói không chừng tôi có thể lấy được Côn lân thì sao. Nhưng bây giờ, chúng ta cần phải nắm lấy thời cơ mới là việc chính.

Kỷ Bẩm có chút trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói:

- Âm Hải thành đó tôi quả thực cũng không biết, tổ sư của tôi khi vượt Vô Tâm Hải, cũng đã đến Âm Hải thành một chuyến, cho nên tôi có la bàn hải tiêu của Âm Hải thành. Tục truyền Âm Hải thành ở một nơi sâu nhất của Vô Tâm Hải, nhưng là thành phố trung tâm, trong đó có yêu thú, có yêu tu, cũng có tu sĩ con người, thậm chí còn có cả quỷ tu, nhưng lại có thể bình yên vô sự.

- Vậy thì Kỷ tiền bối dùng la bàn thử xem sao, xem nó cách chỗ này bao xa, chúng ta giúp Diệp Mặc xem thế nào, nhỡ may lại có thể mua được Thuận lân của Côn thì sao? Trên người tôi vẫn còn vài triệu linh thạch nữa.

Đằng Dịch vội vàng nói.

Mông Hàn An xì một tiếng bật cười, cô nhìn Đằng Dịch nói:

- Đại Đằng, nếu Âm Hải thành có Côn lân bán thật, thì đâu chỉ mấy triệu linh thạch cực phẩm, anh lấy ra vài chục nghìn linh thạch thượng phẩm, nói không chừng cũng không đủ dùng

Đằng Dịch đỏ mặt lên nói:

- Của tôi không phải là linh thạch cực phẩm mà là linh thạch thượng phẩm.

Nhị Tháp tát cho Đằng Dịch một cái:

- Đại Đằng, Mông Hàn An đang trêu đùa anh, anh không nghe ra sao. Nếu như có vảy của thần thú Côn, đừng nói là vài triệu linh thạch thượng phẩm, cho dù là vài tỉ tôi thấy cũng nguy hiểm.

Kỷ Bẩm cũng không cười, lại nghiêm nghị nói:

- Nếu như có Côn lân thật, vài tỉ linh thạch quả thực cũng không mua được.

Nói xong, gã nhìn về phía Diệp Mặc hỏi:

- Diệp Mặc lão đệ, nếu như cậu muốn đến Âm Hải thành, chỉ cần có la bàn, tôi có thể giúp cậu tìm được vị trí đại khái của nó. Nhưng, tôi khẳng định với cậu là, cho dù Âm Hải thành có Côn lân, mấy người chúng ta muốn mua được Côn lân từ Âm Hải thành, thì tuyệt đối cũng không thể được, cho dù là mua được rồi, thì cũng không lấy đi được.

Diệp Mặc trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng:

- Kỷ tiền bối, vậy Âm Hải thành đó có nguy hiểm không? Đó là nơi biển sâu của Vô Tâm Hải, đa số là yêu tu, mấy người chúng ta ngoại trừ Đại Đằng ra thì đều là tu sĩ con người, chẳng may yêu tu của Âm Hải thành…

Kỷ Bẩm hừ nói:

- Âm Hải thành bây giờ tôi cũng không hiểu, nhưng Âm Hải thành của mấy nghìn năm trước nghe nói tất cả các tu sĩ đều có thể sống chung trong hòa bình. Đương nhiên đừng nói đây là nơi tận cùng Vô Tâm Hải, cho dù là nơi bốn phía đều là biển, nơi sống chung trong nền hòa bình này cũng được xây dựng trên cơ sở thực lực, không có thực lực, thì đừng nghĩ đến việc sống hòa bình với người khác.

Diệp Mặc không chút do dự, lại nói tiếp:

- Kỷ tiền bối, mặc dù bây giờ có Côn lân thì tôi cũng không có linh thạch để mua, nhưng tôi muốn đến Âm Hải thành xem xem, cho dù là không vào được, cũng đại khái biết được vị trí là được rồi.

Cái mà trong lòng Diệp Mặc nghĩ chính là, bây giờ hắn quả thực không có năng lực để lấy được Côn lân, nhưng tu vi của hắn cũng phải được nâng cao lên, hơn nữa con gái Ức Mặc vẫn còn ở Bắc Vọng châu. Chỉ cần không tìm được Ức Mặc, hắn sẽ không ngừng qua lại giữa Nam An châu và Bắc Vọng châu.

Đương nhiên nếu bố trí Truyền tống trận chắc chắn là tốt nhất, nhưng với tu vi trận pháp như Kỷ Bẩm, liên hiệp với những cao thủ trận pháp của Nam An châu, cũng phải tốn mất mấy năm mới bố trí xong truyền tống trận từ Nam An châu đến Bắc Vọng châu. Đây vẫn là thứ yếu, chủ yếu là truyền tống trận này truyền tống một lần còn dùng một lượng lớn nguyên liệu, một mình Diệp Mặc cho dù có giàu có hơn nữa cũng không thể nào giàu hơn một châu được.

Cho nên trước khi bố trí xong truyền tống trận, hắn vẫn cần phải chuẩn bị tốt tâm lý vượt qua Vô Tâm Hải. Nếu như chân khí phi hành của hắn có thể thăng lên một cấp bậc nữa, vậy thì quả là quá giá trị với hắn.

Kỷ Bẩm nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, không chút do dự, lập tức hỏi:

- Ai có la bàn trên biển?

La bàn trên biển ngoài Kỷ Bẩm ra mấy người Diệp Mặc đều có, nhưng la bàn của Mông Hàn An là cao cấp nhất. Kỷ Bẩm liền dùng la bàn của Mông Hàn An, gã dùng la bàn tính toán một hồi lâu, để Thanh Nguyệt của Diệp Mặc tiến về phía Tây.

Thanh Nguyệt đi được khoảng mười ngày, lại dưới sự điều khiển của Kỷ Bẩm lại hướng về hướng Tây, cứ như vậy vừa đi vừa chuyển hướng, cho đến một tháng sau, Kỷ Bẩm mới để cho Diệp Mặc dừng lại, sau đó chỉ về một vùng biển phía trước nói:

- Chắc hẳn là chỗ này, vị trí cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Vì tôi cũng chưa đến bao giờ, tôi biết được chỗ này cũng là do tổ tiên nói lại.

- Vậy làm sao bây giờ?

Đằng Dịch lại lập tức hỏi.

Diệp Mặc vừa muốn nói tìm một yêu tu gần đây hỏi thăm xem sao, liền nhìn thấy hai đường độn quang xoẹt qua giữa thần thức, hắn lập tức điều khiến Thanh Nguyệt phi độn qua.

Tốc độ của Thanh Nguyệt vẫn còn nhanh hơn nhiều so với hai đường độn quang kia, chỉ trong nháy mắt, đã đuổi kịp hai đường độn quang trước mắt.

Hai đường độn quang đó chính là hai tu sĩ Thừa Đỉnh, đều là sơ kỳ, bọn họ thấy Thanh Nguyệt của Diệp Mặc đuổi đến, lập tức có chút lo lắng phóng pháp bảo ra, giữ lực chờ đợi.

Diệp Mặc không nói gì, chỉ liếc nhìn Đằng Dịch, Đằng Dịch lập tức biết, đây là muốn gã tiến lên phía trước hỏi thăm. Cũng đúng, ai bảo trong năm người này, chỉ có gã là yêu tu.

Đằng Dịch lại đi ra, lại ôm quyền nói với hai yêu tu kia nói:

- Hai vị huynh đệ, chúng tôi vừa đúng lúc qua đường, muốn hỏi thăm một chút vị trí của Âm Hải thành. Không biết hai vị huynh đệ có thể chỉ cho được không.

Hai tên yêu tu thấy Đằng Dịch nói vậy, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, tên yêu tu tóc đỏ trước mặt cũng ôm quyền đáp lại:

- Chúng tôi vừa mới từ Âm Hải thành trở về, các anh từ đây đi về hướng Tây khoảng năm mươi sáu mươi nghìn dặm nữa là đến.

- Cám ơn hai vị huynh đệ, mời hai vị cứ tự nhiên.

Đằng Dịch lập tức cao hứng nói.

Năm mươi sáu mươi nghìn dặm đối với Thanh Nguyệt mà nói cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi, nói cách khác bọn họ đã gần đến Âm Hải thành rồi.

Diệp Mặc thấy hai tên yêu tu này vội vã rời đi, lại cảm thấy có chút kì lạ, hắn cảm thấy hai tên yêu tu vừa nãy nói có chút ngập ngừng, dường như còn có chuyện gì chưa nói ra. Nhưng sau đó hắn cũng không nghĩ ra được chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.