Chương trước
Chương sau
Nếu như Âm Hải thành thật sự là một tiểu thế giới, vậy một khi nó bị người luyện hóa, vậy thì một cái cây ngọn cỏ trong Âm Hải thành đều sẽ bị người đó khống chế. Nghĩ tới đây, sau lưng Diệp Mặc nhất thời đầy mồ hôi lạnh. Vạn nhất thành chủ Âm Hải thành mời tất cả những người có thân phận ở quanh Vô Tâm Hải, thậm chí là cả tứ đại Châu đều mời đến, sau đó đóng tiểu thế giới lại thì sẽ như thế nào?

Diệp Mặc càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng là như vậy, hiện tại thành chủ của Âm Hải thành mỗi năm đều tổ chức đại hội giao dịch giữa các tu sĩ. Ai biết được liệu sau khi y luyện hóa thành công tiểu thế giới này, thì có mở một đại hội giao dịch quy mô lớn để mời phần lớn các tu sĩ tới hay không?

Hơn nữa Âm Hải thành đối với các tu sĩ mà nói thì đúng là một nơi vô cùng an toàn, ngay cả những chuyện như các yêu tu buôn bán Nguyên Anh, Nguyên Thần của tu sĩ loài người, thậm chí buôn bán các cô gái làm lô đỉnh thì cũng đều rất bình thường ở đây.

Từ chỗ đại điện mua bán lô đỉnh, Diệp Mặc cũng có thể thấy được rằng ở đây ngoại trừ một mình hắn coi đó là một việc mua bán tà ác ra, thì những tu sĩ khác đều coi đó là chuyện rất bình thường. Cái tên Bàn Hồ bị hắn phá hủy đan điền, viên quản sự và chấp sự kia rõ ràng rất chán ghét mình, nhưng họ lại không thể không xử lý một cách công bằng, đây hết thẩy cũng đều là dùng để mua lấy danh tiếng cho Âm Hải thành.

Một thành thị có danh tiếng lớn như vậy, một khi tổ chức một đại hội giao lưu quy mô lớn, thì sẽ có bao nhiêu tu sĩ đến? Lại có bao nhiêu tài nguyên tu luyện quy tụ lại? Diệp Mặc thậm chí không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

Lúc này Diệp Mặc đã hiểu rõ vì sao Âm Hải thành lại có danh tiếng tốt như vậy rồi. Chính là do chúng cố ý làm như vậy để tạo được sự công bằng trong lòng các tu sĩ tới đây.

Nếu quả thật là như vậy, thì tâm tư của tên thành chủ kia cũng thật là đáng sợ. Nhưng mà cái tiểu thế giới này đã mấy nghìn năm rồi sao còn chưa luyện hóa được?

Trong lòng Diệp Mặc thả lỏng một chút, vì hiện tại cho dù hắn có hoài nghi, cũng không thể nào cùng Mông Hàn An bàn luận được, chỉ có thể chờ đến khi rời khỏi Âm Hải thành mà thôi.

Diệp Mặc và Mông Hàn An cũng không đợi lâu, cũng chỉ vừa uống xong chén linh trà thứ nhất, thì đã có một tu sĩ trung niên tìm đến. Phía sau y còn dẫn theo một tên thanh niên sắc mặt tái nhợt. Tên thanh niên này cứ im lặng theo sau tu sĩ trung niên giống như là một u linh vậy.

Tên tu sĩ trung niên vừa tiến đến đã nhanh chóng bố trí một cái cấm chế, đem gian phong tách biệt hẳn với bên ngoài, sau đó mới nhìn Diệp Mặc nhẹ nhàng hỏi:

- Cậu cố ý tới phủ thành chủ tìm tôi sao? Cậu có biết nếu như điều trong ngọc giản cậu nói không phải là thật, thì cậu sẽ có hậu quả gì không?

Tên tu sĩ trung niên này vừa bước vào, Diệp Mặc đã cảm nhận được một áp lực cường đại rồi, y tuyệt đối chính là thành chủ Âm Tự của Âm Hải thành. Nhưng Diệp Mặc thật không ngờ dung mạo của người này lại giống như là một thanh niên, thoạt nhìn bất quá cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, anh tuấn vô cùng. Mái tóc đen nhánh tùy ý búi lên, vóc người cân xứng, chính là hình tượng của một thanh niên tuấn kiệt hoàn mĩ.

Người này quả thực là so với Trương Thừa Phong của Hà Châu Thành Bắc Vọng Châu cũng khá tương đồng. Nhưng Âm Tự lại càng có khí thế hơn Trương Thừa Phong.

Ngay cả Mông Hàn An lúc nhìn thấy Âm Tự thì ánh mắt cũng bị ngoại hình hoàn mĩ của y hấp dẫn.

Nhưng khiến Diệp Mặc cảnh giác chính là Âm Tự này đã có tu vi Hóa Chân tầng chín đỉnh, hơn nữa khí thế trên người tuyệt đối không kém hơn so với Lục Vô Hổ.

Âm Tự tiến đến, nhưng Diệp Mặc lại không chút khẩn trương nào, từ từ đứng lên, sau đó ôm quyền nói:

- Vãn bối đương nhiên biết thành chủ đại nhân bận rộn nhiều việc. Vì thế sao có gan dám lừa dối ngài. Mời thành chủ đại nhân ngồi, còn cả vị đại nhân này nữa, mời ngời.

Tên tu sĩ trung niên thấy Diệp Mặc cư xử đúng mực, tuy rằng tự xưng là vãn bối, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý tứ nào là của một vãn bối cả. Nhưng y cũng chỉ kinh ngạc một chút, sau đó gật đầu, lập tức ngồi xuống. Tên thanh niên giống như u linh đi theo y giống như là không nghe thấy Diệp Mặc nói gì, vẫn im lặng đứng phía sau Âm Tự.

Mông Hàn An vội vã rót hai chén linh trà cho Âm Tự, sau đó cũng lên tiếng chào hỏi:

- Vãn bối Mông Hàn An ra mắt thành chủ đại nhân, xin ra mắt vị đại nhân này nữa.

Âm Tự gật đầu nhìn thoáng qua Mông Hàn An, không nói lời nào, lại chuyển hướng ánh mắt về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng không có chút hoang mang nào, lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Âm Tự nói:

- Thành chủ đại nhân, mời xem, đây là thứ mà vãn bối đã nhắc tới bên trong ngọc giản, vãn bối biết là thứ này rất trân quý, về phần trân quý ra sao, thì vãn bối không dám tự mình đoán bừa.

Âm Tự thản nhiên cầm lấy bình ngọc trong tay Diệp Mặc, mở ra nhìn thoáng qua. Sắc mặt lập tức đại biến, hít sâu một hơi. Lúc này mới che lại bình ngọc, vẻ mặt đầy kích động không dám tin mà nhìn Diệp Mặc:

- Không ngờ thực sự là 'Vạn niên thạch duẩn tủy', linh dược cấp mười, hơn nữa còn có tới mười giọt, cậu từ đâu mà có được nó.

Đồng thời trong lòng Âm Tự lại cảm thấy vô cùng may mắn. 'Vạn niên thạch duẩn tủy' tuy rằng mọi người đều biết đến, nhưng ở Tu Chân Giới thì gần như là không có, bởi vì thứ đồ này quá mức trân quý.

'Vạn niên thạch duẩn tủy' không chỉ có tác dụng vô cùng lớn trong việc chữa trị thần thức và thần hồn, còn có thể diễn sinh ra linh căn nữa. Linh căn đấy, người không có linh căn thì căn bản là không có biện pháp để tu luyện, nhưng chỉ cần có 'Vạn niên thạch duẩn tủy', vậy thì sẽ hoàn toàn khác, bất luận là người nào cũng có thể tự mình sinh ra một linh căn.

Loại linh dược như thế này thì có thể không trân quý hay sao?

Mông Hàn An cũng vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, cô cho rằng thứ trân quý nhất trên người Diệp Mặc là 'Tiên khuyên hoa', nhưng căn bản là cô không thể ngờ được trên người Diệp Mặc còn có 'Vạn niên thạch duẩn tủy'. So sánh ra thì cũng khó phân biệt loại nào trân quý hơn.

Nhưng chủ yếu là Diệp Mặc lấy ra những mười giọt 'Vạn niên thạch duẩn tủy', đây là cái khái niệm gì chứ?

Trên người Diệp Mặc rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ tốt nữa? Lúc này ánh mắt Mông Hàn An nhìn Diệp Mặc có chút thay đổi, cô căn bản không dám nghĩ đến việc trên người Diệp Mặc còn có đồ tốt gì nữa không.

Âm Tự cũng không trả bình ngọc lại cho Diệp Mặc, đối với người có thân phận như y, thì xem xong đồ của đối phương rồi căn bản là không có khả năng không đem trả lại. Nhưng mười giọt 'Vạn niên thạch duẩn tủy' này thì y thực sự là không muốn đem trả lại cho Diệp Mặc.

(Lời DG: Ném cho Bill Gate 100 tỷ USD nó cũng cầm không muốn trả lại đâu)

- Cậu hẳn là không phải vô duyên vô cớ mà lấy ra 'Vạn niên thạch duẩn tủy' đúng không? Nói đi, cậu muốn thứ gì?

Âm Tự dõi theo Diệp Mặc, nhíu mày hỏi, nhưng vẫn không trả lại 'Vạn niên thạch duẩn tủy' cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nghe Âm Tự nói xong, lập tức ôm quyền trả lời:

- Thành chủ đại nhân, vãn bối muốn một thứ mà chỉ có thành chủ đại nhân mới có.

- Nói đi.

Âm Tự nhíu mày, y cảm giác thứ đồ mà Diệp Mặc muốn thật sự không đơn giản, bằng không sẽ không lấy ra 'Vạn niên thạch duẩn tủy'.

Diệp Mặc gật đầu:

- Vãn bối nghe nói thành chủ đại nhân có một miếng 'Côn lân', cho nên muốn đổi lấy miếng 'Côn lân' này, không biết thành chủ đại nhân có thể bỏ được thứ mình yêu thích hay không?

Nghe thấy Diệp Mặc nói hai chữ 'Côn lân', thì trong mắt của Âm Tự hiện lên một tia âm lãnh, nhưng cũng không nói gì, chờ sau khí Diệp Mặc nói xong, thì y mới lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc hỏi lại:

- Cậu cho rằng với mười giọt 'Vạn niên thạch duẩn tủy' có thể đổi lấy được 'Côn lân' sao? Hơn nữa cho dù là ta đổi 'Côn lân' cho cậu, thì cậu có khả năng giữ được nó sao?

Trong lòng Mông Hàn An trầm xuống, quả nhiên đổi không được. Kỳ thực cô biết, 'Vạn niên thạch duẩn tủy' cũng là đồ vật cực kỳ trân quý rồi, nhưng muốn đổi lấy 'Côn lân' thì vẫn không thể được. Nhưng thành chủ Âm Tự đã nói như vậy, thì hiển nhiên là không muốn trao đổi với Diệp Mặc rồi.

Biểu tình của có vẻ như là vội vàng sợ hãi, Diệp Mặc ôm quyền nói với Âm Tự:

- Đúng vậy, vãn bối cũng không rõ ràng mức độ trân quý của 'Côn lân', nên mới cho rằng mười giọt 'Vạn niên thạch duẩn tủy' có thể đổi lấy được 'Côn lân' rồi. Thực sự là vãn bối đã quá mức lỗ mãng, xin thành chủ đaị nhân tha thứ cho. May mà đây là Âm Hải thành, bằng không vãn bối thật sự là không dám làm càn.

Thành chủ Âm Tự nghe Diệp Mặc nói như vậy, thì sắc mặt có chút hòa hoãn:

- Không sao, dù sao thì cậu cũng không có lừa gạt ta. Âm Hải thành của ta tuy rằng không dám so sánh cùng với Đan Thành của Nam An Châu, nhưng luận về sự công bằng, thì Âm Hải thành ta đứng thứ hai, sẽ không có thành thị nào dám nói mình là đệ nhất.

Diệp Mặc lại lần nữa nói:

- Đa tạ thành chủ đại nhân, vãn bối cuối cùng cũng yên tâm được rồi, vậy vãn bối sẽ không làm phí thời gian của thành chủ đại nhân nữa, xin được cáo từ.

Không đợi thành chủ gật đầu, Diệp Mặc đã đưa tay lấy lại 'Vạn niên thạch duẩn tủy'. Đồng thời trong lòng hắn cũng cười nhạt

Mười giọt 'Vạn niên thạch duẩn tủy' còn không bằng một cái 'Côn lân' sao? Người này muốn lừa ai vậy? Nếu như là 'Côn lân' là vẩy của thần thú Côn đã thành niên, vậy thì đừng nói là mười giọt, cho dù là hàng trăm hàng nghìn giọt cũng không thể so sánh được, điều này thì hắn đồng ý.

Thế nhưng Mông Hàn An nói rằng, thần thú Côn khi mới sinh ra cũng chỉ là yêu thú cấp bẩy mà thôi, mặc dù là có huyết mạch thần thú, nhưng cũng chưa thực sự tiến hóa thành thần thú. Như vậy thì một miếng 'Côn lân' này dùng mười giọt 'Vạn niên thạch duẩn tủy' đổi lấy là đủ rồi.

'Vạn niên thạch duẩn tủy' là của Diệp Mặc, cho nên Âm Tự thành chủ cũng không có cách nào ngăn cản Diệp Mặc lấy lại đồ của mình. Chỉ có thể xấu hổ mà đem bình ngọc 'Vạn niên thạch duẩn tủy' đặt lại ở trên bàn cho Diệp Mặc lấy đi.

Mông Hàn An bỗng nhiên hiểu được tại sao Diệp Mặc lại ở 'Nhược Trì Linh Tức Lâu' này đợi thành chủ Âm Hải thành rồi, linh tức lâu chính là một nơi công cộng, cho nên dù là thành chủ của Âm Hải thành đối với 'Vạn niên thạch duẩn tủy' nổi lên dị tâm, cũng không dám chiếm đoạt, bằng không thì danh tiếng Âm Hải thành khổ công xây dựng vô số năm sẽ hoàn toàn tan biến.

Lúc này Mông Hàn An cực kỳ bội phục Diệp Mặc. Nếu như bọn họ thực sự đi vào phủ thành chủ, thì chắc chắn là hai người sẽ không thể ra ngoài được, mà việc như vậy ở Âm Hải thành cũng sẽ không tạo nên sóng gió gì cả.

Thấy Diệp Mặc đem 'Vạn niên thạch duẩn tủy' cầm vào tay, thì Âm Tự thành chủ bỗng nhiên nói:

- Các người dự định ở lại Âm Hải thành bao lâu? Còn ba tháng nữa là Âm Hải thành sẽ tiến hành đại hội giao lưu rồi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều đồ vật trân quý xuất hiện, tuy rằng không nhất định có thứ gì trân quý nhưng 'Côn lân', nhưng cũng sẽ có rất nhiều thứ hiếm thấy. 'Vạn niên thạch duẩn tủy' của cậu cũng có thể đổi được rất nhiều thứ tốt đấy.

Diệp Mặc cười tự giễu:

- Vãn bối chắc không thể ở chỗ này ba tháng được, kỳ thực vãn bối là một linh đan sư cửu phẩm, cho nên vãn bối dự định trở về nhà trọ đem 'Vạn niên thạch duẩn tủy' luyện chế thành đan dược tinh lọc linh căn, sau đó bán đi kiếm chút gì đó, rồi lập tức sẽ rời khỏi nơi này.

Giọng điệu của Diệp Mặc rất cứng rắn, sắc mặt của Âm Tự cũng lập tức thay đổi, y không ngờ Diệp Mặc lại muốn phá hư 'Vạn niên thạch duẩn tủy'. Một linh đan sư cửu phẩm mà cũng dám luyện chế 'Vạn niên thạch duẩn tủy'? Cái gì mà đan dược tinh lọc linh căn? 'Vạn niên thạch duẩn tủy' có thể dùng như vậy sao?

- Đợi một chút.

Thấy Diệp Mặc đã sắp rời khỏi, Âm Tự rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà gọi hắn lại. Y không muốn trao đổi, nhưng không có nghĩa là y không muốn có được mười giọt 'Vạn niên thạch duẩn tủy' này. Nhưng một khi bị tên ngu xuẩn này mang đi luyện chế, thì y còn muốn cái rắm gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.