Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc quan sát một chút những tu sĩ còn lại trong đại sảnh, phần lớn đều là Hư Thần trung kỳ hoặc là Hư Thần hậu kỳ. Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín đến dãy núi Vạn Sơn sớm nhất, pháp bảo phòng ngự mà gã dùng chỉ là cái khiên hình tròn bình thường mà thôi, còn sư phụ của Chu Ngữ Sương thì lại dùng một vòng bảo hộ đơn giản, còn Tiêu Y thì lại dùng pháp bảo hình lá sen.

Những đường đao gió này mặc dù có thể dễ dàng giết được một tu sĩ Nguyên Anh, nhưng tu sĩ Thừa Đỉnh thì lại không có chút uy hiếp gì. Diệp Mặc nếu như không lo lắng cho Tô Tĩnh Văn, thì căn bản cũng không cần phải phóng ra đại đỉnh tám cực.

Có thể luồng không gian đao gió và kiếm khí vừa rồi quá nhanh, bây giờ cho dù không gian đao gió cũng đã dừng lại rồi, thì trong đại sảnh nhất thời cũng không có ai nói câu gì.

Thần thức của Diệp Mặc quét vào bên trong cửa động tối om kia, thì phát hiện ra thần thức của hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể quét được xa hơn mười mét thì bắt đầu mờ.

Nơi này chắc chắn là có trận pháp che chắn thần thức, Diệp Mặc lúc này cũng đã khẳng định, Linh Hồn thể kia sớm đã rời khỏi phong ấn này rồi. Diệp Mặc mặc dù lo lắng tên tiểu tử kia, nhưng hắn cũng biết Linh Hồn thể cũng đã rời khỏi rồi, trong thời gian ngắn cũng có thể tìm hắn gây phiền phức, vì chuyện đầu tiên mà sau khi Linh Hồn thể kia ra ngoài chính là tái tạo lại cơ thể hoặc đoạt xá.

- Ai đồng ý cùng tôi thành một đội?

Một tên tu sĩ Hư Thần trung kỳ liếc nhìn cửa động tối om kia nói.

Không có ai trả lời, bên trong động này bố trí một sát trận pháp thuật không gian, rõ ràng thứ bên trong đó cũng không phải tồi.

Tên tu sĩ Hư Thần trung kỳ này nói xong, rất nhanh lại có ba tu sĩ Hư Thần đứng ra. Sau khi bốn tên tu sĩ Hư Thần hợp lại thành một đội, thì các loại pháp bảo được phóng ra rồi đi vào cửa động tối om kia.

Thần thức của những người bên ngoài cũng quét vào, phát hiện bốn người tiến vào quả nhiên lại dẫnđến một luồng không gian đao gió và kiếm khí. Nhưng bốn tên tu sĩ Hư Thần này rõ ràng cũng lợi hại hơn mấy tu sĩ Nguyên Anh lúc trước, những không gian đao gió này cũng không làm thương họ được là bao.

Rất nhanh bốn người này biến mất khỏi thần thức của mọi người, một lúc lâu sau, bên trong cũng không phát ra âm thanh nào.

Có bài học thành công của bốn người này, những tu sĩ Hư Thần còn lại cũng phân thành từng đội. Diệp Mặc phát hiện ra tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín giấu tu vi mình kia, cũng tìm một đội để tiến vào trong.

Sư phụ của Chu Ngữ Sương dẫn Chu Ngữ Sương đi tìm đội, nhưng tìm một lúc lâu rồi, cũng không có ai đồng ý cùng đội với gã, thứ nhất gã chỉ là Hư Thần trung kỳ, thứ hai gã lại dẫn theo lọ nước xì dầu Chu Ngữ Sương kia.

Còn Diệp Mặc, cũng không có ai dám đến trước mặt hắn chung đội, vì tu sĩ nơi này đều biết tu vi Diệp Mặc là cao nhất, thậm chí còn là tu vi Ngưng Thể. Ai mà dám cùng đội với tu sĩ Ngưng Thể cơ chứ?

Sư phụ của Chu Ngữ Sương thấy không có người nào muốn chung đội với gã, trực tiếp dẫn Chu Ngữ Sương vào trong động tối kia, một lúc sau thì biến mất khỏi phạm vi thần thức của mọi người. Điều này khiến cho những tu sĩ Hư Thần trung kỳ, thậm chí là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng bắt đầu nóng lòng muốn thử, đều nghĩ nếu một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ như Chu Ngữ Sương và một tu sĩ Hư Thần kia cũng có thể vào được, thì bọn họ cũng có thể vào được.

Nhưng nhanh chóng mọi người cũng hiểu được nhầm to rồi, đội có bốn tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ kia sau khi đi vào, kết quả cũng không đi được quá mười mét, thì đều bị không gian đao gió xé tan.

- Diệp đại ca, tôi cùng đội với anh được không?

Tiêu Y bước đến trước mặt Diệp Mặc ngại ngùng nói.

Diệp Mặc cười nhạt nói:

- Được thì được, nhưng tôi không có cách nào bảo vệ được cô đâu, tôi phải bảo vệ vợ của tôi nữa.

Tiêu Y vội vàng nói:

- Tôi không cần anh bảo vệ, tôi đã là tu vi Hư Thần viên mãn rồi, tôi tự mình cũng có thể thông qua lối đi này.

Diệp Mặc nghe thấy vậy nhăn chân mày một chút nói:

- Một mình cô có thể đi qua, tại sao còn muốn chung đội với tôi?

Tiêu Y xấu hổ cười nói:

- Cũng đúng, tôi cũng nghĩ như mấy người kia vậy, nghĩ ra thì tôi cũng không cần phải chung tổ đội thật. Vậy thì Diệp đại ca, tôi đi trước đây.

Nói xong Tiêu Y tiến thẳng vào con đường tối om kia. Những tu sĩ vẫn còn trong đại sảnh thấy Tiêu Y không cần chung đội với ai mà bước vào, thì cũng không để ý lắm. Dù sao tu sĩ Hư Thần viên mãn, một mình hoàn toàn có thể đi được.

- Diệp Mặc, em có cảm giác người đàn bà kia có chút gì đó không ổn. Nhưng em cũng không nói ra được cô ấy không ổn ở điểm nào.

Tô Tĩnh Văn nhìn Tiêu Y bước vào con đường kia có chút nghi ngờ nói.

Diệp Mặc truyền âm cho Tô Tĩnh Văn nói:

- Tĩnh Văn, em nghĩ không sai. Người đàn bà đó rất lợi hại, đã là tu vi Thừa Đỉnh tầng thứ tám rồi, còn cao hơn anh một tầng nữa. Cô ta dùng công pháp ẩn giấu, hơn nữa còn đeo pháp bảo mặt nạ ẩn giấu, không biết rốt cục cô ta muốn làm gì.

Lúc này tu sĩ trong đại sảnh cũng đi gần hết rồi, Diệp Mặc mới dẫn Tô Tĩnh Văn nhanh chóng tiến vào con đường tối om kia.

Không gian đao gió và kiếm khí bắn ra trong lối đi chạm vào đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc, căn bản cũng không có bất kỳ tiếng động nào. Chỉ trong chốc lát, Diệp Mặc đã dẫn Tô Tĩnh Văn tiến vào một đại điện lớn hơn.

Bên trong và bên ngoài của đại điện trong đại sảnh lục giác cũng không có bất kỳ đồ vật gì, nếu như nói có thứ gì đó, thì trong đại điện cũng chỉ có một màn hào quang màu xám tro cực lớn. Thần thức không thể quét vào màn hào quang đó được, còn những người bước vào trước cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn màn hào quang đó mà thôi.

Lúc này bên trong cũng có hơn ba mươi tu sĩ Hư Thần, còn có một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín ẩn giấu thành Hư Thần hậu kỳ, và sư phụ của Chu Ngữ Sương lại ẩn giấu thành Hư Thần trung kỳ, trên thực tế lại là tu vi Thừa Đỉnh viên mãn. Tiếp theo là Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, cùng với Tiêu Y ẩn giấu thành Hư Thần viên mãn.

Người duy nhất không ẩn giấu tu vi chỉ có Diệp Mặc, tu vi của hắn rõ ràng là Thừa Đỉnh tầng thứ bảy. Nhưng có thể nhìn ra tu vi của Diệp Mặc, cũng chỉ có ba tu sĩ Thừa Đỉnh ẩn giấu tu vi kia thôi.

Thấy Diệp Mặc đi vào, một gã tu sĩ Hư Thần hậu kỳ đến trước mặt Diệp Mặc khom người nói:

- Tiền bối, nơi này có một màn hào quang màu xám tro, chắc hẳn là một trận pháp phòng ngự, chúng ta bây giờ có thể mở trận pháp đó. Nếu như bên trong có đồ tốt, tiền bối một mình ăn một nửa, còn những người còn lại thì ăn nửa còn lại, không biết ý của tiền bối thế nào?

Diệp Mặc lúc này mới hiểu tại sao những tu sĩ Hư Thần vào trước cũng không có nhúc nhích gì, hóa ra là để ý đến tiền bối có tu vi cao nhất là hắn.

Đối với những tu sĩ biết trước biết sau này, Diệp Mặc cũng rất thích, ít ra cũng có thể nể vị trí của mình. Hắn gật gật đầu nói:

- Nếu như vậy thì tốt, vậy thì tôi một nửa là được rồi, còn lại thì mọi người có tự chia nhau không, tôi cũng không quản được.

Diệp Mặc sau khi nói xong câu này, chẳng những những tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia lộ ra vẻ châm chọc, đến sư phụ của Chu Ngữ Sương khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười khinh bỉ, chỉ có Tiêu Y thì vẫn với thái độ như lúc trước, hình như cũng không thèm để ý.

Chu Ngữ Sương nhìn thoáng qua Diệp Mặc thầm lắc đầu, trong lòng lại coi Diệp Mặc như người đã chết. Vì cô biết một khi sư phụ của mình nhắm trúng thứ gì đó rồi, thì không có người nào có thể lấy đi được. Tu vi của tên thanh niên này có thể đã là Ngưng Thể rồi, nhưng lấy một nửa đồ, cũng không sợ đầu sóng ngọn gió. Sư phụ của Chu Ngữ Sương cũng không nói với Chu Ngữ Sương về tu vi của Diệp Mặc, cho nên cô đoán Diệp Mặc cũng cao hơn những tu sĩ Hư Thần kia chút ít.

Tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ thấy Diệp Mặc nói vậy thì sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng nói:

- Có lời này của tiền bối rồi, những thứ còn lại, chúng tôi sẽ căn cứ theo thực lực mà chia. Vãn bối tin rằng, sẽ không có ai là không hài lòng cả.

- Ra tay.

Tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ được sự cho phép của Diệp Mặc, trực tiếp vung tay lên phóng ra pháp bảo của mình.

Ầm…

Một miếng sơn ấn trực tiếp đánh vào trên màn hào quang màu xám tro kia, dẫn theo từng đợt chấn động của màn hào quang màu xám tro kia.

Thấy tên tu sĩ này động thủ, những tu sĩ còn lại ai ai cũng phóng ra pháp bảo của mình. Nhất thời vang lên tiếng rung động trời đất, các loại pháp bảo không ngừng đánh lên trên màn hào quang màu xám tro kia.

Nhưng Diệp Mặc cũng không ra tay, nếu được người khác xưng là cao thủ đệ nhất, thì phải có giác ngộ của cao thủ, chuyện nhỏ như này không cần tiền bối có tu vi cao nhất ra tay. Diệp Mặc không ra tay, Tô Tĩnh Văn cũng không động thủ gì.

Thật ra nơi này cũng đã có hơn mười tu sĩ Hư Thần rồi, căn bản cũng không cần Diệp Mặc ra tay, màn hào quang màu xám tro kia nói là trận pháp phòng ngự, cũng không bằng nói nó là trận pháp che chắn.

Nhiều tu sĩ như vậy ra tay cùng một lúc, chỉ trong thời gian nửa tuần hương, màn hào quang màu xám tro cũng phát ra những tiếng răng rắc, bắt đầu vỡ tan.

Màn hào quang màu xám tro vừa biến mất, bên trong lập tức lộ ra bảy quả cầu màu vàng kim trong suốt. Những thứ bên trong những quả cầu kim này nhìn thấy rất rõ, khi thần thức Diệp Mặc vừa mới quét vào trong những thứ này, cũng hít một hơi lạnh. Đây rốt cục là một phong ấn, hay là một di tích vậy? Sao lại có nhiều thứ nghịch thiên như vậy?

Quả cầu thứ nhất, bên trong đặt ba món chân khí cực phẩm, ba quyển công phách Thiên cấp thất phẩm. Quả cầu thứ hai, bên trong đặt hai món chân khí cực phẩm, còn có một quyển công pháp Thiên cấp bát phẩm. Trong hai món chân khí cực phẩm, còn bao gồm một bộ hộ giáp chân khí cực phẩm. Quả cầu thứ ba, một bình đan dược, trên viết Chân La đan, ngoài ra còn có một quyển công pháp Thiên cấp cửu phẩm.

Quả cầu thứ tư, một ngọn lửa màu cam bay lơ lửng trên một lò luyện đan cực lớn, lò luyện đan đó vừa nhìn liền biết được là lò đan chân khí cực phẩm. Còn mối lửa kia không ngờ là Chân Muội hỏa, Chân Muội hỏa xếp thứ tám trong giới Tu Chân, là một loại thiên hỏa.

Quả cầu thứ năm, lại là một quyển công pháp, nhưng khi nhìn thấy quyển công pháp này, cho dù là Diệp Mặc cũng kinh ngạc thốt lên lời, vì quyển này không ngờ là công pháp Tiên cấp nhất phẩm.

Quả cầu thứ sáu, không ngờ là một tiên khí phòng ngự hạ phẩm, Tằm Lân Thuẫn.

Quả cầu thứ bảy, bên trong chỉ có ba miếng tinh thể, nhưng Diệp Mặc khi nhìn thấy ba miếng tinh thể này, đến đồng tử cũng muốn nhảy ra ngoài. Ba miếng tinh thể này thậm chí như chứa một luồng linh tính vậy, vừa nhìn liền biết được là tuyệt vật phi phàm. Thậm chí còn quý báu hơn so với linh thạch cực phẩm, thứ này Diệp Mặc chưa thấy bao giờ, nhưng hắn cũng có thể đại khái đoán được, tinh thể này chỉ có thể có hai loại, một là ba miếng tinh thạch cực phẩm, thứ hai thì Diệp Mặc cũng không dám nghĩ, vì ngoại trừ tiên tinh hạ phẩm ra, hắn cũng không nghĩ được còn có thứ gì có linh tính hơn những thứ này.

Diệp Mặc thấy rất nhiều đồ tốt, đến hắn cũng khó có thể khống chế được mình, những người còn lại lại càng không có cách nào khống chế được tâm trạng của mình. Một tên tu sĩ Hư Thần sơ kỳ thậm chí quên mất gã là người có tu vi thấp nhất trong này, không ngờ lại xông đến quả cầu thứ nhất thò tay vào lấy đồ bên trong ra.

Nhưng cũng không đợi gã chạm đến quả cầu, thì lại có lực đàn hồi cực lớn bắn gã ra xa, đập vào mặt phiến đá đối diện, điên cuồng phun ra một ngụm máu. Lúc này, gã mới tỉnh lại, những thứ này nói không chừng gã đến mảnh vụn cũng không sờ tới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.