Chương trước
Chương sau
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia ôm một cánh tay từ trong mây mù trên núi vọt tới, nhưng còn chưa đặt chân xuống đất, thì một bóng người màu xám từ phía sau lưng gã đuổi đến, ngay sau đó bóng người màu xám kia phun ra một dải sương mù màu đen, vây lấy tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia rồi dẫn đi. Bóng người màu xám kia sau khi vây được tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín rồi, lập tức biến mất trong màn mây mù của núi non trùng điệp.

Diệp Mặc hít một hơi lạnh, cho dù hắn muốn giết tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia, cũng không ra tay linh hoạt gọn gàng như vậy được.

Tô Tĩnh Văn rùng mình một cái, lại ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Mặc, nơi này đúng là quá đáng sợ. Một hồi lâu sau cô mới lo lắng hỏi:

- Diệp Mặc, vừa nãy là thứ gì vậy? Thật kinh khủng, một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín, mà thứ đó không ngờ lại có thể cuốn mang đi được.

Diệp Mặc sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn ôm lấy Tô Tĩnh Văn nói:

- Tĩnh Văn, chúng ta nhất định phải tìm được một chỗ để tránh né, nơi này quá nguy hiểm rồi. Vừa nãy là một con yêu thú cấp mười, anh thậm chí còn nghi ngờ con yêu thú đó đã phát hiện ra chúng ta rồi, nhưng không biết tại sao lại không phóng đến đây.

- Vậy Đường chưởng môn và Nguyệt Thiền thì sao?

Tô Tĩnh Văn theo bản năng nhìn nơi mà mấy người Đường Mộng Nhiêu biến mất, có chút lo lắng hỏi.

- Bây giờ không quản được bọn họ nữa rồi, chúng ta tự mình còn khó bảo toàn được. Vừa nãy tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín đó, vừa mới bước vào vùng núi mây mù kia, liền rước con yêu thú cấp mười kia ra đây. Yêu thú chưa hóa hình là hung hãn nhất, một con yêu thú cấp mười đỉnh phong cho dù là Hóa Chân sơ kỳ cũng chưa chắc có thể làm gì được nó.

Diệp Mặc thận trọng nói.

Tô Tĩnh Văn lúc này làm sao còn không biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào:

- Vậy thì chúng ta trốn ở đâu đây?

Diệp Mặc thấy Tô Tĩnh Văn vô cùng lo lắng, hắn vỗ vỗ Tô Tĩnh Văn nói:

- Em không cần lo lắng, anh còn có bán tiên khí Thanh Nguyệt, khi nào vạn bất đắc dĩ, chúng ta có thể dùng Thanh Nguyệt chạy trốn.

- Vậy thì bây giờ chúng ta bỏ chạy đi.

Tô Tĩnh Văn lập tức nói.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Bất luận là khu rừng đối diện với dòng sông kia, hay là vùng núi mây mù phía sau bãi sa mạc kia, thần thức của chúng ta không thể quan sát được, một khi chúng ta lọt vào phạm vi của bọn yêu thú, cho dù tốc độ của Thanh Nguyệt có nhanh hơn nữa, thì cũng chết không nghi ngờ gì.

- Nhưng chúng ta đi ẩn nấp, thì cũng có được gì đâu?

Tô Tĩnh Văn lại lo lắng hỏi.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, nói:

- Em không cần lo lắng, anh có hai viên tiên tinh, chúng ra đi nấp rồi bế quan tu luyện, anh tin rằng hai viên tiên tinh này có thể khiến chúng ta trở thành tu sĩ Kiếp Biến cũng có thể đấy.

- Vậy thì cần bao nhiêu thời gian?

Tô Tĩnh Văn lập tức lại hỏi, Diệp Mặc cho dù có tiên tinh, nhưng cũng cần phải có thời gian, một khi thời gian tu luyện trong này quá lâu, có thể bị những con yêu thú kia phát hiện ra hay không?

Diệp Mặc vẫn chưa giải thích cho Tô Tĩnh Văn biết về chuyện trận bàn thời gian, cái thứ này mà đem ra giải thích thì rất phức tạp, hắn đành phải nói:

- Anh có cách, đợi sau này sẽ nói cho em biết.

Nói xong Diệp Mặc dẫn theo Tô Tĩnh Văn trong nháy mắt đã rời khỏi chỗ vừa mới đứng.

Diệp Mặc cũng không di chuyển bao xa, chỉ chạy được hơn một trăm dặm rồi lại dừng lại. Sau đó thi triển pháp thuật ẩn nấp, che giấu hoàn toàn hắn và Tô Tĩnh Văn. Hắn cũng không đợi bao lâu, thì lại nhìn thấy một con yêu thú Thanh Phong Lang cấp mười đến chỗ hắn đang đứng một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi rời đi.

Thần thức của Tô Tĩnh Văn không dám phóng ra ngoài, nhưng Diệp Mặc trong lòng lại rất ngạc nhiên, Thanh Phong Lang nơi này đến cấp mười rồi mà không ngờ cũng không hóa hình. Hơn nữa con Thanh Phong Lang này và con yêu thú mà vừa nãy bắt lấy tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia rõ ràng không giống nhau, có thể thấy yêu thú cấp mười ở nơi này còn nhiều hơn rất nhiều so với những gì hắn nghĩ.

Đường Mộng Nhiêu cùng đồ đệ của cô ấy nguy hiểm rồi, còn Chu Ngữ Sương và sư phụ của cô ta chắc hẳn cũng bị làm rau rồi. Nơi này, những tu sĩ Thừa Đỉnh bình thường tiến vào chỉ là tìm cái chết.

Nhưng Diệp Mặc cũng biết sự lợi hại của Đường Mộng Nhiêu, nếu không, không thể nào bị trọng thương mà vẫn có thể chạy mấy tháng trên Vô Tâm Hải, mà lại không bị bất kỳ con yêu tu nào bắt được.

Cái bãi sa mạc này nhỏ như vậy, Diệp Mặc cũng biết căn bản không có cách nào chạy thoát được, dòng sông phía trước bãi sa mạc này Diệp Mặc lại càng không dám tới, ai mà biết được trong đó có nguy hiểm gì?

Thấy con yêu thú Thanh Phong Lang kia rời đi rồi, Diệp Mặc không đợi Tô Tĩnh Văn nói gì, liền dẫn theo Tô Tĩnh Văn dùng độn thổ thuật lập tức biến mất tại chỗ.

Độn thổ thuật là pháp thuật đơn giản nhất, cho dù hắn độn dưới trăm mét, cũng có người có thể dùng thần thức quan sát được, còn những yêu thú cao cấp thì thậm chí không cần dùng đến thần thức, cũng có thể cảm nhận được khí tức.

Nhưng đây chỉ là đối với những tu sĩ khác mà thôi, đối với Diệp Mặc mà nói thì cái này không có vấn đề gì, vì hắn cũng là một đại sư trận pháp.

Diệp Mặc dẫn theo Tô Tĩnh Văn chui xuống đất được mấy chục nghìn mét, lúc này mới dừng lại, hắn khoét một không gian giống như một phòng dưới lòng đất, sau đó bố trí vài trận pháp ẩn nấp trong này, rồi trong trận pháp ẩn nấp đó lại bố trí một trận pháp phòng ngự cấp chín, lúc này mới lấy ra linh tủy trì đặt vào giữa phòng rồi nói với Tô Tĩnh Văn:

- Em ở đây tu luyện nhé.

- Anh muốn vào Thế giới trang vàng sao?

Tô Tĩnh Văn vội hỏi, Diệp Mặc khi ở Phỉ Hải thành, đã nói cho cô và Tống Ánh Trúc biết chuyện Thế giới trang vàng, chỉ là không nói về chuyện trận bàn thời gian.

Diệp Mặc biết ý tứ của Tô Tĩnh Văn, hắn lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Tô Tĩnh Văn nói:

- Thế giới trang vàng của anh ở ngay bên trong linh tủy trì, nếu như em gặp chuyện gì, lập tức bóp nát ngọc bài, thì anh sẽ ra ngay lập tức. Hơn nữa khi anh vào đó cũng có thể nhìn thấy em tu luyện, em không cần lo lắng.

Mặc dù biết Diệp Mặc ở trong tiểu thế giới trang vàng kia, nhưng Tô Tĩnh Văn đến từ trái đất không nhìn thấy Diệp Mặc cũng cảm thấy không xác thực. Nhưng cô cũng hiểu, bây giờ sức mạnh của hai người cũng quá thấp rồi, chỉ cần một con yêu thú cấp mười, thì bọn họ cũng không chống trả được. Huống chi nơi này còn không biết có bao nhiêu con yêu thú cấp mười, thậm chí đến yêu thú cấp mười một cũng có thể có.

Sau khi Diệp Mặc tiến vào Thế giới trang vàng, Tô Tĩnh Văn bắt đầu dùng đan dược mà Diệp Mặc đưa cho cô tu luyện giữa linh tủy trì. Cô cũng biết cho dù cô tu luyện đến Hư Thần, thì tác dụng ở nơi này cũng không lớn, nhưng tu vi của cô thì lại cao hơn, thì lại càng giúp được Diệp Mặc nhiều hơn. Huống chi nếu như không tu luyện, một mình cô sao có thể trải qua được quãng thời gian dài như này được?

Thấy Tô Tĩnh Văn bắt đầu bế quan tu luyện, Diệp Mặc lúc này mới bước lên trên linh mạch cực phẩm, bây giờ hắn để linh mạch cực phẩm và linh mạch Dược Vương ở cùng một chỗ, đều ở bên cạnh Khổ Trúc. Lúc này vì tiết kiệm thời gian để tăng tu vi của mình lên, Diệp Mặc cũng không dám lãng phí thời gian nữa.

Hắn đoán chừng bố trí một Tụ Linh trận trên linh mạch cực phẩm, cũng chỉ có một mình hắn có thể làm được mà thôi.

Tụ Linh trận nhanh chóng được bố trí xong, Diệp Mặc lấy ra hai viên tiên tinh, mặc dù thứ này giữ lại để thăng lên Hóa Chân là tốt nhất, nhưng vào lúc này dù là thần tinh thì Diệp Mặc cũng phải dùng. Hắn đến chỗ này là chỗ nào cũng không biết, làm sao còn có thể để ý đến những thứ khác được. Lúc này hắn cần phải tăng tốc tu luyện, tăng tu vi của mình lên, sau đó dẫn Tô Tĩnh Văn rời khỏi nơi quỷ quái này.

Diệp Mặc chia một viên tiên tinh còn lại thành bảy phần, sau đó đặt vào bảy lỗ khảm, sau khi khởi động trận bàn, Diệp Mặc lập tức cảm giác không ổn, tốc độ xoay tròn của trận bàn này nhanh hơn trước rất nhiều. Diệp Mặc đoán là có liên quan đến tiên tinh, nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ nhiều. Viên tiên tinh này mỗi mảnh nhỏ đều là vô giá, hắn không nỡ lãng phí thời gian này được.

Lần này hắn thậm chí không dùng linh mạch để tu luyện, cầm viên tiên tinh còn lại, bắt đầu hấp thu linh khí.

Trong nháy mắt Diệp Mặc liền cảm thấy kinh mạch cả người mình đều giãn ra, cái cảm giác thoải mái không thể diễn tả thành lời được khiến hắn lần đầu tiên cảm nhận được tu luyện còn có cảm giác như này.

Đây chính là tiên khí, Diệp Mặc lúc này thậm chí có chút đáng tiếc viên tiên tinh bị hắn dùng để tu bổ phong ấn. Nếu như hắn có một lượng lớn tiên tinh, vậy thì thăng cấp lên Hóa Chân cũng chỉ là chuyện ngay trước mắt mà thôi.

Sự khó khăn của kinh mạch tắc nghẽn và đột phá cảnh giới dưới sự vận động của tiên tinh quả thực không có chút chậm trễ nào, giống như đang đi trên một con đường rộng thênh thang vậy, chỉ đơn giản là đã đến được Thừa Đỉnh tầng thứ tám.

Lúc này Diệp Mặc cũng muốn lấy bảy miếng tiên tinh đang ở trận bàn thời gian kia xuống, sau đó dùng để tu luyện. Nhưng hắn vừa nghĩ tới mức độ lãng phí linh mạch đáng sợ của trận bàn thời gian, cuối cùng cũng vẫn nhẫn nhịn lại.

Có tiên tinh tu luyện là tốt, nhưng tiên tinh khống chế trận bàn thời gian thì lại càng tốt, thậm chí không lãng phí linh khí, còn dùng linh mạch khống chế trận bàn thời gian, thì cái lãng phí đó cũng quá khủng khiếp rồi, loại lãng phí này Diệp Mặc cảm thấy hắn không chịu được.

Sau năm tháng, Diệp Mặc không ngờ đã là Thừa Đỉnh tầng thứ chín đỉnh phong rồi. Diệp Mặc nhanh chóng dừng tu luyện lại, sau đó dừng trận bàn thời gian lại, hắn phát hiện ra bảy miếng tiên tinh của mình chỉ dùng hết hơn ¼ mà thôi. Diệp Mặc trong lòng vui sướng, nói như vậy trận bàn thời gian của hắn có thể khống chế được khoảng hơn một năm.

Dùng tiên tinh khống chế trận bàn thời gian so với dùng linh mạch cực phẩm khống chế không phải là tốt hơn một hai điểm, chẳng những không lãng phí, hơn nữa tiêu hao càng đến cuối, cũng không kinh khủng như linh mạch.

Tiên tinh tu luyện quả thực quá nghịch thiên rồi, miếng tiên tinh tu luyện trong tay hắn cũng chỉ là dùng hết một nửa non cũng đã từ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy thăng cấp lên Thừa Đỉnh tầng thứ chín đỉnh phong rồi. Hơn nữa trên thời gian thì cũng được rút ngắn đi rất nhiều, nếu như hắn không dùng tiên tinh, muốn thăng cấp từ Thừa Đỉnh tầng thứ bảy đến Thừa Đỉnh tầng thứ chín đỉnh phong, thì cũng phải cần hai năm, cái này còn cần phải có linh mạch cực phẩm cung cấp linh khí, nếu không thời gian sẽ còn kéo dài hơn rất nhiều.

Nhưng Diệp Mặc cũng biết, hắn mặc dù dùng tiên tinh tu luyện, nhưng phần lớn linh khí vẫn là hấp thụ từ linh mạch cực phẩm, tiên tinh chỉ là để cho hắn đột phá dễ dàng hơn mà thôi, nói cách khác dưới sự kết hợp giữa linh mạch cực phẩm và tiên tinh để tu luyện, căn bản không cần lo lắng vấn đề bình cảnh.

Diệp Mặc thông qua trận pháp hình ảnh thấy Tô Tĩnh Văn đang tu luyện, cũng không ra ngoài quấy rầy cô. Mà lại lấy ra Sa Quả và vài loại linh thảo, bắt đầu luyện chế Kiếp Sinh đan, hắn cũng muốn chuẩn bị thăng cấp Kiếp Biến rồi.

Kiếp Sinh đan là linh đan cấp tám, Diệp Mặc đã là đan vương thiên cấp bát phẩm rồi, luyện chế Kiếp Sinh đan đối với hắn mà nói quả thực cực kỳ dễ dàng.

Luyện chế đan dược rất dễ dàng, lại khiến Diệp Mặc hiểu ra cái gì là lo trước khỏi họa. Lúc trước nếu như không phải hắn lấy được Sa Quả từ cấm địa Băng Thần, bây giờ cho dù hắn là Đan vương bát phẩm, cũng không có cách nào luyện chế được Kiếp Sinh đan.

Thiên hỏa Vụ Liên Tâm Hỏa của Diệp Mặc đã thăng cấp lên màu lam rồi, sau một tuần hương, một lò Kiếp Sinh đan được hắn luyện chế ra năm viên đan dược hạng nhất, một viên đan dược thượng đẳng.

Lấy ra một viên Kiếp Sinh đan đặt trên tay, Diệp Mặc cất hết những viên đan dược còn lại vào bình ngọc, lúc này mới ra khỏi thế giới trang vàng. Hắn muốn độ kiếp, thì cần phải ra ngoài, thế giới trang vàng bây giờ cũng không thể độ kiếp được.

- Ý, sao anh nhanh như vậy đã ra ngoài rồi?

Tô Tĩnh Văn nghi ngờ nhìn Diệp Mặc hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.