Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Ngôn Nghiên buồn bã nói:

- Vì tôi vẫn còn một người em trai nữa tên Ngôn Trịnh Tân, ba mươi năm trước khi nó tham gia trận chiến Thiên Cương ba mươi sáu vực ở Tây Tu thành, ở vực thứ chín bị người khác hạ độc. Xương cốt toàn thân mềm hóa không có cách nào tu luyện được, trừ phi cải tạo lại thân thể hoặc đi giải độc.

- Chị muốn tìm Dịch Tinh đằng?

Diệp Mặc lập tức nói.

Ngôn Nghiên khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy, dược liệu cải tạo lại thân thể chúng tôi căn bản không dám hi vọng. Huống chi nếu như có thể tìm được Dịch Tinh Đằng còn có hi vọng nhiều hơn là cải tạo lại thân thể. Nếu không phải vì tìm Dịch Tinh Đằng chúng tôi căn bản sẽ không đến nơi có nhiều tu sĩ bỏ mạng như Thần Thú Sơn mạch này.

Dịch Tinh Đằng là linh dược tốt để giải độc cốt, Diệp Mặc có thể nói ra cái tên này, Ngôn Nghiên cũng không có gì là ngạc nhiên.

- Tôi cũng muốn đào linh thảo, chị đi theo tôi đi. Có thể tìm được hay không thì phải xem số phận của chị thế nào.

Diệp Mặc ngay sau đó nói, chuyện tiện tay giúp đỡ như này, Diệp Mặc cũng quá để ý đến, linh thảo của Thần Thú Sơn mạch này rất nhiều, đừng nói đến vài người, cho dù là hàng nghìn người đến đào cũng đào không hết.

- Cám ơn anh Diệp

Ngôn Nghiên nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức vui mừng cám ơn. Đi theo sau Diệp Mặc đào tìm linh thảo ở nơi này, yêu thú căn bản cũng không dám đến gần, bình thường làm gì có thể gặp được chuyện tốt như này? Chuyện tốt như này ở Tây Tu thành, cho dù là đánh vỡ đầu, thì người khác cũng dám cướp.

Cho dù người không mấy nói như Ngôn Trịnh Đông cũng bước tới trước mặt Diệp Mặc tỏ vẻ cảm ơn, nếu như không theo Diệp Mặc, bọn họ cho dù có đến được Thần Thú Sơn mạch, nhưng muốn tìm được Dịch Tinh Đằng, cũng là vô cùng khó khăn.

Diệp Mặc cũng không hỏi nhiều, một đoàn người đi cùng Diệp Mặc, vừa đào linh thảo, vừa nói chuyện, cứ giống như trong vườn rau nhà mình vậy. Mấy người đào một hồi lâu, thấy ngạc nhiên là không có con yêu thú này dám xuất hiện trước mặt bọn họ.

Thậm chí một số con yêu thú đi qua thấy mấy người này đang đào linh thảo, cũng vội vàng chuyển ra chỗ khác, tránh mọi người ra.

Lúc mới bắt đầu, Đường Mộng Nhiêu và Ngôn Nghiên còn có chút lo lắng, nhưng sau đó lại giống Tô Tĩnh Văn, bắt đầu vùi đầu vào đào linh thảo, loại cơ hội này đúng là nghìn năm có một.

Cái đáng tiếc chính là, linh thảo nơi này mặc dù rất nhiều, nhưng chủ yếu là linh thảo cấp năm cấp sáu, linh thảo cấp bảy thì lại ít gặp. Linh thảo cấp tám thì cũng có, nhưng số lượng lại vô cùng ít ỏi, cho dù là có, thì cũng là những linh thảo cấp tám thường gặp, còn Dịch Tinh Đằng, mấy người đào nửa ngày cũng không gặp.

Thời gian trôi đi Ngôn Nghiên càng lúc này sốt ruột, cô biết Diệp Mặc không thể nào cứ ở lại trong Thần Thú Sơn mạch này đào linh thảo được, một khi Diệp Mặc cảm thấy linh thảo của mình đủ rồi, muốn ra khỏi đây, thì mình lại cũng càng đừng nghĩ đến Dịch Tinh Đằng được.

Đường Mộng Nhiêu nhìn vẻ mặt của Ngôn Nghiên trong lòng thầm than, Ngôn Nghiên cứu cô và đệ tử của cô, cô thật trong lòng vẫn còn cảm kích Ngôn Nghiên. Cho nên cô chủ động nói:

- Ngôn sư muội, lúc trước cô nói em trai của than gia vào Thiên Cương ba mươi sáu vực là cái gì?

Cô muốn Ngôn Nghiên thoải mái một chút, lúc này mới nói một câu.

Ngôn Nghiên nghe Đường Mộng Nhiêu nói vậy, quả nhiên có chút thu hút, cô lập tức trả lời:

- Ở Tây Tu thành có ba nơi nổi tiếng nhất. Thứ nhất là tháp Sinh Tử, thứ hai là Hành Tu hội, thứ ba là Thiên Cương ba mươi sáu vực. Mà Thiên Cương ba mươi sáu vực lại nổi tiếng nhất trong ba cái này, dường như tất cả tu sĩ trên cấp Ngưng Thể ở Tây Tu thành đều đi qua Thiên Cương ba mươi sáu vực rồi.

Không đợi Đường Mộng Nhiêu hỏi tiếp, Ngôn Nghiên lại nói tiếp:

- Thiên Cương ba mươi sáu vực đó là nơi tốt nhất để tu sĩ tu luyện vực, những tu sĩ trên cấp Ngưng Thể muốn lĩnh ngộ ‘tràng’, nơi tốt nhất chính là Thiên Cương ba mươi sáu vực. Còn những tu sĩ trên cấp Ngưng Thể muốn lĩnh ngộ ‘vực’, nơi tốt nhất cũng là ba mươi sáu vực. Thậm chí một số tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong, vì muốn hiểu sâu hơn về vực, cũng đều đến Thiên Cương ba mươi sáu vực.

Diệp Mặc vốn dĩ không có chút hứng thú gì với cái gì mà Thiên Cương ba mươi sáu vực, nhưng nghe thấy Ngôn Nghiên nói vậy, cũng có chút hứng thú rồi. Một nơi có thể tu luyện vực, sao có thể đơn giản? Vực của hắn mặc dù đã là tiểu thành rồi, nhưng đó cũng chỉ là thông qua sự lĩnh ngộ của bản thân, vẫn còn chưa được tổng kết thông qua việc đánh nhau với người khác. Nói cách khác là công lao của Tam sinh quyết của hắn.

Hắn có lẽ chưa hiểu một cách hệ thống về vực, cũng không có ai dạy cho hắn. Nếu có một nơi như Thiên Cương ba mươi sáu vực, để cho hắn có khái niệm hoàn chỉnh để hiểu vực thêm chút, muốn thông qua Tam Sinh quyết để hoàn thiện, vậy thì lực chiến đấu của hắn cũng được tăng lên không ít. Trận pháp của hắn chính là vì sau khi trải qua La Khúc thập bát bàn, mới dưới sự trợ giúp của Tam sinh quyết nhanh chóng thăng cấp. Lúc này vực của hắn đã là tiểu thành, nếu đến Thiên Cương ba mươi sáu vực lĩnh ngộ một chút, làm sao lại không thể đại thành được?

Diệp Mặc đã là tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ sáu, tầm quan trọng của vực đương nhiên biết rất rõ. Tu vi càng cao không chỉ là hiểu biết về chân nguyên và thần thức nữa, mà là sự hiểu biết về pháp thuật cùng với sự hiểu biết về cảnh giới, vực chính là một loại trong cảnh giới, mà cái ý nghĩa mà lúc trước hắn lĩnh ngộ được và ‘cảnh’ cũng là một loại trong cảnh giới.

- Những tu sĩ thông qua Thiên Cương ba mươi sáu vực, có phải là càng hiểu sâu hơn về vực hay không?

Diệp Mặc lập tức hỏi, hắn đã có chút hiếu kỳ với Thiên Cương ba mươi sáu vực này rồi.

Ngôn Nghiên vội vàng lắc đầu nói:

- Diệp đại ca, anh chưa từng đến Tây Tu thành, cũng chưa từng gặp Thiên Cương ba mươi sáu vực. Mặc dù Thiên Cương ba mươi sáu vực từ xưa tới nay vẫn tồn tại, nhưng chưa ai thông qua được vực thứ ba mươi, tôi đã từng gặp một tu sĩ Hóa Chân lợi hại nhất cũng chỉ trong vực thứ hai mươi sáu đã chủ động ra ngoài rồi.

- Vậy sao gã không tiếp tục tiến sâu và vực thứ hai mươi bảy?

Nguyệt Thiền nhỏ tuổi nhất, lòng hiếu kỳ cũng là lớn nhất, nhưng vấn đề mà cô hỏi cũng là cái mà mọi người muốn biết.

Ngôn Nghiên lại nói:

- Bên trong ba mươi sáu vực có thể lĩnh ngộ ‘tràng’ và khái niệm của ‘vực’, có thể càng hiểu sâu hơn về ‘vực’, đối với tu sĩ mà nói là nơi tu luyện bổ trợ tốt nhất. Nhưng nếu không nắm chắc mà xông đến ‘vực’ tiếp theo, miễn cưỡng đi vào, thì sẽ bị ‘vực’ xé nát, căn bản không thể ra ngoài được. Tên tu sĩ Hóa Chân đó sau khi đến vực thứ hai mươi sáu, biết mình không thể nào đi tiếp được nữa, cho nên mới ra ngoài. Trong Thiên Cương ba mươi sáu vực, mỗi năm có vô số chết trong đó.

- Vậy em trai của cô có phải cũng vì…

Đường Mộng Nhiêu theo bản năng hỏi một câu, cô đang nghĩ em trai của Ngôn Nghiên có phải là vì xông vào Thiên Cương ba mươi sáu vực miễn cưỡng muốn thông qua được cửa tiếp theo, nên mới bị ‘vực’ gây thương tích. Nói được một nửa, Đường Mộng Nhiêu cũng biết không nên hỏi như này. Như vậy sẽ khiến cho Ngôn Nghiên đau lòng, lúc trước mục đích của cô chính là chuyển hướng đề tài, không ngờ lại phải quay lại.

Ngôn Nghiên lập tức lắc đầu nói:

- Không phải, em trai tôi lúc trước là tu vi Ngưng Thể viên mãn, nó và bạn của nó hẹn xông vào Thiên Cương ba mươi sáu vực, vừa mới đi qua được vực thứ chín, kết quả em trai tôi lại bị đánh lén trong vực thứ chín đó.

Thấy Ngôn Nghiên lại nhớ tới em trai của mình, những người xung quanh biết đều không nói gì thêm.

Còn lúc này Ngôn Nghiên vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy phía mà Diệp Mặc đang đi tới, đột nhiên kêu lên:

- Diệp đại ca, phía trước không thể vào được đâu.

Diệp Mặc dừng bước lại, nghi ngờ nhìn Ngôn Nghiên hỏi:

- Tại sao phía trước lại không thể vào được?

- Thần Thú Sơn mạch chỉ đến đây mà thôi, phía trước là cấm địa rồi, bất kể tu sĩ con người nào không được cho phép thì cũng không thể vào được, nếu không sẽ bị giết không tha. Những Dẫn linh thụ xếp hàng dài liên miên kia chính là đánh dấu, đi qua hàng dẫn linh thụ dài liên miên không ngớt phía sau dãy núi chính là cấm địa Thần Thú, qua những Dẫn linh thụ này chính là phạm vi cấm địa. Một khi vào rồi, yêu thú trong Thần Thú Sơn mạch sẽ toàn lực giết chết, cho nên chúng tôi mặc dù lén lút vào Thần Thú Sơn mạch tìm linh thảo, cũng không dám qua Dẫn linh thụ một bước.

Ngôn Nghiên vội nói.

Diệp Mặc cảm nhận được luồng linh khí nồng đậm phía sau hàng Dẫn linh thụ trước mặt, liền biết được linh thảo cao cấp thực thụ không phải những linh thảo mà bọn họ đang hái, mà là bên trong cấm địa phía sau hàng Dẫn linh thụ kia. Thần thức của Diệp Mặc mở rộng thêm một chút, liền phát hiện ra cấm địa này hắn căn bản không thể nào nhìn rõ được.

Bên trong cấm địa này hẳn là có trận pháp thần thức, chỉ có thể dùng mắt thường nhìn, thần thức không quét được đến chỗ xa hơn.

Bây giờ Ngôn Nghiên nói nơi này là cấm địa, hắn cũng không muốn đi vào, nếu như Ngôn Nghiên không nói, yêu thú cao cấp đến rồi, hắn có thể nói là không biết.

Diệp Mặc biết Thần Thú Sơn mạch chắc chắn có yêu thú tu vi cực cao, hắn gật gật đầu, mặc dù không tiến vào bên trong cấm địa, nhưng lại hái được nhiều linh thảo, cũng coi như thu hoạch không nhỏ rồi. Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đến bây giờ vẫn chưa có con yêu thú nào đến quấy rối hắn, rõ ràng những con yêu thú đó cũng nhận được chỉ thị của yêu thú cấp cao trong cấm địa này, nếu người khác cũng không muốn rắc rối, thì Diệp Mặc cũng không muốn bới móc làm gì.

Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị rời đi, Ngôn Nghiên vừa mới kêu Diệp Mặc đừng vào trong cấm địa lại từ bên người Diệp Mặc vọt vào cấm địa.

- Ngôn Nghiên, cô muốn làm gì…

Đường Mộng Nhiêu trong lòng cả kinh, cô đương nhiên biết Thần Thú Sơn mạch tuyệt đối không đơn giản. Mặc dù cho đến bây giờ cô cũng không biết Diệp Mặc dùng cách gì, khiến những con yêu thú kia không dám đến gây rắc rối cho hắn, nhưng một khi chọc giận yêu thú trong cấm địa của Thần Thú Sơn mạch kia, bọn họ cuối cùng có thể chạy thoát được không, thì vẫn là một nghi vấn.

Ngôn Nghiên vừa rồi cũng nói đây là cấm địa, tại sao chính cô lại xông vào trong đó?

Diệp Mặc cũng có chút nghi ngờ hành động của Ngôn Nghiên, nhưng khi mắt của hắn nhìn thấy một gốc Dịch Tinh Đằng trong cấm địa, lập tức hiểu ra.

Gốc Dịch Tinh Đằng, Ngôn Nghiên cũng nhìn thấy rồi, rõ ràng cô chính là hướng về phía gốc Dịch Tinh Đằng đó.

Diệp Mặc cũng không ngăn Ngôn Nghiên lại, hắn biết Ngôn Nghiên sau khi lấy được Dịch Tinh Đằng, chắc chắn sẽ lập tức ra ngoài.

Nhưng Ngôn Nghiên lại không có may mắn đến vậy, cô vừa mới xông vào cấm địa phía sau Dẫn linh thụ kia còn chưa được một nghìn mét, thì một bóng người màu xám vọt tới, Ngôn Nghiên hét lên thảm thiết, liền bị bóng người màu xám kia đánh ra xa, bắn từ trong cấm địa ra ngoài. Ngay tại chỗ phun ra mấy ngụm máu tươi, ngã co quắp trên mặt đất.

Diệp Mặc cau mày, lấy ra một viên đan dược đưa cho Tô Tĩnh Văn nói:

- Tĩnh Văn, em mang cái này đến cho Ngôn Nghiên ăn.

Nói xong hắn liền xông vào cấm địa.

Bóng người màu xám sau khi đá cho Ngôn Nghiên hộc máu, cũng không ẩn mình, rõ ràng là một con yêu thú Kiếp Biến đỉnh phong. Tên yêu tu này nhìn thấy Diệp Mặc tới, vẻ mặt lộ ra biểu cảm căng thẳng, nhưng cũng không ra tay với Diệp Mặc.

Khi nó nhìn thấy Diệp Mặc bước vào cấm địa, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức lớn tiếng quát:

- Mày có biết là bây giờ mày đã vào cấm địa của Thần Thú Sơn mạch chưa? Luật của cấm địa của Thần Thú Sơn mạch chúng tao là vào rồi thì giết không tha.

Nó sở dĩ cũng không đối phó với Diệp Mặc như với Ngôn Nghiên, đó là vì nó không nhìn ra được tu vi của Diệp Mặc. Nếu như không phải là vì Diệp Mặc, Ngôn Nghiên vừa nãy tiến vào cấm địa, nó đã một chưởng đánh chết rồi, làm gì còn để cho Ngôn Nghiên sống sót nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.