Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc vừa mới tiến vào thế giới trang vàng, máu toàn thân liền phun ra, đến Vô Ảnh cũng khẩn trương bay tới, kêu ong ong trên đầu Diệp Mặc.

Diệp Mặc sắc mặt trắng bệch lấy máy viên đan dược ra nuốt, mới cầm được máu lại.

Hai canh giờ sau, Diệp Mặc mới cởi bỏ toàn bộ hộ giáp chân khí đã bị nát tan tành, cho mình vào thanh thủy quyết. Một vết thương nghiêm trọng nhất suýt nữa tháo rụng cánh tay của hắn, Diệp Mặc thầm nhủ may mắn, nếu như cánh tay của mình bị mất đi, hắn chắc chắn không có cách nào lấy lại được.

Lúc trước hắn chỉ chậm vài tích tắc thôi, đừng nói là cánh tay, đến cả người hắn cũng không còn nữa rồi. Nếu như ‘vực’ của hắn chưa là đại thành, hoặc là nói ‘vực’ của hắn đại thành rồi mà chưa tiến vào thế giới trang vàng được, hắn cũng chết chắc. ‘Vực’ thứ ba mươi bảy này căn bản không phải là ‘vực’, mà là nơi giết người.

Diệp Mặc chắc rằng đừng nói là hắn, cho dù là bất kỳ cao thủ nào của Tu Chân giới đến nơi này, cũng chết là cái chắc.

Trước khi kết hợp mình suýt chút nữa bị sai lệch, Thiên Cương Vực có vấn đề rất lớn, ít nhất Diệp Mặc cho là có vấn đề rất lớn.

Thiên Cương Vực này hình như chuyên môn thu hút những tu sĩ cấp cao vào đây, tu vi càng cao thì lại càng dễ bị giết. Vì tu vi càng cao, sự hiểu biết về pháp thuật và cảnh giới lại càng sâu, có thể càng đi sâu vào vực, thì cũng càng dễ bị không gian vực trong này bị giết chết.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc giật mình, theo như cách nghĩ của hắn, Thiên Cương ba mươi sáu vực quả thực chính là được xây dựng lên chuyên chém giết thiên tài

Tại sao lại phải như vậy?

Với tu sĩ có hiểu biết thực sự về ‘vực’ đại thành như hắn, trong tình huống có thế giới trang vàng này, cũng suýt chút nữa bị giết, những người còn lại nếu như có thể tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi bảy, chẳng phải là chịu chết hay sao?

Một ngày sau, Diệp Mặc mới nghĩ kỹ lại tình huống khi vừa mới vào trong này.

Trong nháy mắt hắn tiến vào trong này, ‘vực’ của hắn đã bị không gian trong này đè ép vỡ tan, toàn thân người cũng bị không gian xung quanh hoàn toàn trói chặt lại. Nếu như không phải vì ‘vực’ của hắn đã đại thành rồi, thì sự trói buộc đó cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy trói cố định được hắn, hắn cũng đã bị chết rồi.

Bởi vì ‘vực’ đại thành của hắn trong nháy mắt chặn được sự trói buộc kia, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này khiến hắn thoát được. Sau khi không gian cố định lại, dường như không tồn tại chút không gian nào, mà mỗi đường sát quang sắc bén cũng không kém một tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ toàn lực công kích.

Loại sát cơ sung triệt cả không gian này, có ai có thể ngăn cản được? Cho dù là Sở Cửu Vũ có đến, Diệp Mặc cũng chắc rằng sẽ bị giết là cái chắc. Cho dù là tu sĩ có thể xé rách được không gian, cũng không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại chạy thoát khỏi không gian xé rách.

Hoặc chỉ có thể là tiên nhân, nhưng tiên nhân có thể đến những nơi như này sao?

Diệp Mặc càng nghĩ lại càng sợ, thậm chí mồ hôi cũng túa ra. Đây là cái quái gì vậy? Không ngờ lại âm độc như vậy, làm ra cái ‘vực’ thứ ba mươi bảy quái đản này.

Diệp Mặc lấy trận bàn quản chế ném ra ngoài thế giới trang vàng, ngay sau đó hắn nhìn thấy một không gian vô cùng kinh khủng.

Vô số những không gian đã ngưng tụ thành hình, sát quang dày đặc trôi bồng bền trong này, Diệp Mặc biết chỉ cần có bất kỳ sinh mạng nào tiến vào không gian này, thì sẽ lập tức bị giết hết.

Sát quang trước giờ vẫn tồn tại dựa vào hình thức ánh sáng, còn những đường sát quang trước mặt này cũng đã thành hình rồi, cái này cần phải có thủ pháp bố trí trận pháp không gian lợi hại thế nào đây? Cần phải có bao nhiêu linh lực đây?

Nhưng Diệp Mặc nhanh chóng phát hiện ra, đường sát quang hắn vừa mới nhìn thấy chỉ là một mà thôi, trong khoảng không gian này, còn có một đường không gian sóng gợn uốn khúc, đường không gian sóng gợn uốn khúc này rõ ràng không phải là thứ có hình, mà là một loại sát trận không gian cực độ, những tu sĩ bình thường chỉ cần tiến vào trong khoảng không gian này, cản bản không cần kích động những đường sát quang kia, chỉ cần những đường sóng gợn không gian uốn khúc kia có thể hoàn toàn xé nát bất kỳ tu sĩ nào.

‘Vực’ thứ ba mươi sáu phía trước, Diệp Mặc đã chứng kiến các loại không gian uốn khúc, không gian đè ép và không gian xé rách, lôi kéo. Nhưng những thứ này cho dù có lợi hại, cũng không thành hình, ‘vực’ của hắn còn có thể ngăn cản lại được. Còn loại này cũng đã thành hình không gian sóng gợn uốn khúc, hắn có thể ngăn được mới là lạ.

Trên thực tế vừa nãy cũng đã chứng minh điểm này, khi hắn vừa mới bước vào, ‘vực’ mà hắn mở rộng ra cũng chỉ kiên trì được trong chốc lát mà thôi.

Đây còn là sát cơ mà hắn có thể nhìn thấy, sát cơ mà hắn không nhìn thấy có bao nhiêu trong khoảng không gian này? Diệp Mặc cũng không dám tưởng tượng tiếp, cái này căn bản chính là một không gian mà sự sống không thể tồn tại được, tu sĩ đến những nơi như này có thể sống được mới là chuyện lạ.

Diệp Mặc cũng không chú ý đến sát cơ trong khoảng không gian này nữa, sát cơ không gian này hắn biết cũng không có cách gì. Bây giờ hắn không dám ra ngoài, ra ngoài chính là tìm đến cái chết.

Vì để cho tầm nhìn của mình nhìn được nhiều hơn, hắn lại lần nữa ném vài trận bàn quản chế ra. Loại trận bàn quản chế như này không thăng cấp được, trận pháp nơi này cũng không công kích đến.

Diệp Mặc cẩn thận di chuyển thế giới trang vàng của mình, sau đó vừa ném trận bàn quản chế, hắn rất muốn từ ‘vực’ thứ ba mươi bảy này lùi về vực thứ ba mươi sáu. Nhưng ‘vực’ thứ ba mươi sáu mà hắn nhìn thấy cũng bị biến mất, hắn cũng biết, mình cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa.

Hắn bây giờ vẫn chưa hoàn thiện khống chế Thế giới trang vàng, cũng chưa làm được chuyển động nhanh chóng.

Trong nháy mắt điểm sáng màu vàng của Diệp Mặc bị biến mất, toàn thể quảng trường Thiên Cương và trong quan vực điện cũng trở nên nhốn nháo, rất nhiều người đều cho rằng Diệp Mặc đã bị truyền tống ra ngoài rồi, nhưng chỉ trong chốc lát sau, tất cả mọi người trong ngoài quảng trường Thiên Cương cũng đều biết, Diệp Mặc vẫn chưa bị truyền tống ra ngoài.

Khi điểm sáng Thiên Cương Vực bị biến mất, lại không truyền tống ra ngoài, kết quả chỉ có một, đó chính là tu sĩ xông vào Thiên Cương Vực đã bị không gian ‘vực’ trong Thiên Cương Vực bóp chết rồi.

Từng đợt thở dài truyền đến, có người tiếc, có người vui mừng, nhưng càng nhiều hơn là tiếc nuối. Một tu sĩ có thể tiến vào Thiên Cương ba mươi sáu ‘vực’ lại bị biến mất như vậy, đây cũng không phải là tin tức tốt lành gì. Nhưng đối với một số thế lực mà nói, đây cũng không phải là tin xấu gì.

Người vui mừng nhất trong này có thể nói là Mãnh Sát, gã nhìn thấy điểm sáng của Diệp Mặc biến mất, Diệp Mặc cũng không bị truyền tống ra ngoài, trong lòng lập tức thoải mái. Gã lau lau mồ hôi trên trán mình, thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến gia quyến của Diệp Mặc.

Nhưng ngay sau đó trong mắt của gã lại hiện lên tia hung hãn, người này dám làm nhục mình, bây giờ hắn chết rồi, thì những người đi cùng với hắn sao có thể bỏ qua được?

Trong quảng trường Thiên Cương, Mãnh Sát gã cũng chưa từng bị mất mặt kinh khủng như vậy, gã ở trong Khê Trung thương hội cũng chưa bao giờ mất mặt đến vậy.

Trong phòng cao cấp nơi Tô Tĩnh Văn ở, Tô Tĩnh Văn nhìn thấy điểm sáng kia biến mất trong nháy mắt cũng cho rằng Diệp Mặc ra ngoài rồi, nhưng sau khi cô đợi một lúc lâu, cũng không nhìn thấy Diệp Mặc đến tìm các cô, cô liền cảm giác có gì đó không đúng.

Nhưng ngay sau đó lại truyền đến tin Diệp Mặc mất mạng trong ‘vực’ thứ ba mươi sáu của Thiên Cương Vực, cho dù Tô Tĩnh Văn đã là tu vi Nguyên Anh tầng thứ bảy rồi, cũng cảm giác từng màn u ám xuất hiện trước mắt mình.

Thấy Tô Tĩnh Văn chấn động, Đường Mộng Nhiêu vội vàng đỡ lấy cô. Mặc dù cô rất muốn khuyên Tô Tĩnh Văn rằng Diệp Mặc chưa chắc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đường Mộng Nhiêu cũng biết, Diệp Mặc chắc chắn đã có chuyện rồi. Điểm sáng trong Thiên Cương ba mươi sáu vực biến mất từ trước tới giờ chưa bao giờ có ngoại lệ, thì lần này làm sao có ngoại lệ được?

Ngôn Nghiên thấy Tô Tĩnh Văn an ủi:

E- Em Tĩnh Văn, hay là chúng ta đến cửa vào mà Diệp Mặc tiến vào xem sao?

Tô Tĩnh Văn biết đây chỉ là an ủi cô mà thôi, nếu như Diệp Mặc ở cửa vào mà hắn lại không đến thăm cô, thì người khác cũng sẽ truyền tin đến.

Cô lắc lắc đầu nói:

L- Lúc trước tôi có ước định trước với Diệp Mặc, anh ấy muốn tôi không đi, trừ phi anh ấy đến. Bây giờ anh ấy chưa đến, thì tôi cũng không đi. Tôi phải ở trong này đợi anh ấy, không gặp không về.

Ngôn Nghiên do dự một lát, cô muốn nói nếu như Diệp Mặc một năm không đến, thì cô cũng ở trong này đợi hắn một năm hay sao?

Nhưng không đợi Ngôn Nghiên nói ra, thì Đường Mộng Nhiêu lại gật đầu nói:

T- Tĩnh Văn nói đúng, chúng ta không thể đi. Căn phòng này chúng ta thuê cũng không giới hạn thời gian, một khi chúng ta rời khỏi nơi này, thì chúng ta sẽ bị nguy hiểm.

Ngôn Nghiên cũng không phải con ngốc, cô lập tức hiểu ra ý của Đường Mộng Nhiêu, Diệp Mặc giết người của Khê Trung thương hội, hơn nữa còn làm nhục và khiến Mãnh Sát bị thương nặng ở quảng trường Thiên Cương, lúc này vợ của Diệp Mặc là Tô Tĩnh Văn rời khỏi quan vực điện, thì chắc chắc rất nguy hiểm.

Ngay sau đó tất cả mọi người trở nên trầm mặc, không có ai muốn nói gì vào lúc này.

Ba ngày sau, cảnh tượng náo loạn nơi này cũng đã ổn đinh lại, quan vực điện lại lần nữa khôi phục lại vẻ yên bình vốn có. Quảng trường vô cùng chật chội cũng dần dần khôi phục lại trạng thái cũ, những tu sĩ này đến nhanh, mà rời đi cũng nhanh.

Tiến vào được ‘vực’ thứ ba mươi sáu của Thiên Cương Vực cũng rất tài giỏi rồi, nhưng bất luận là người nào, thế lực nào, cái mà bọn họ quan tâm vẫn là tu sĩ sau khi tiến vào rồi thì có thể ra ngoài được hay không. Một khi tu sĩ tiến vào được, nhưng lại không ra được, cho dù có lợi hai đi nữa thì cũng có tác dụng gì đâu? Không có ai quan tâm đến một tu sĩ đã chết rồi, cho dù tu sĩ đó có lợi hại, thì cũng như nhau cả thôi.

Nguyệt Thiền mặc dù cũng lo lắng cho Diệp Mặc, nhưng cô cũng lo lắng về chỗ linh thạch kia. Nhưng không có ai nói về chuyện cược linh thạch, cô cũng không dám mở miệng. Còn bên nhà cái cũng hình như quên mất trong phòng thuê kia còn có người đặt cược linh thạch, cũng không có bất kỳ ai đến hỏi.

Đã là ngày thứ sáu rồi, Ngôn Nghiên đang định nói với Tô Tĩnh Văn vài câu, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, muốn xông ra ngoài ngay. Nhưng Đường Mộng Nhiêu lại ngăn cô lại nói:Đ- Đứng lại, em trai của cô đã vào quan vực điện rồi, người đó không dám làm gì đâu.

Bên ngoài cửa quan vực điện, chỉ còn lại một Ngôn Trịnh Tân người be bét máu đang xông vào quan vực điện. Nhưng không đợi Ngôn Trịnh Tân xông lên lầu, thì có người trong quan vực điện đã ngăn anh ta lại:

T- Trong quan vực điện không cho phép đánh nhau, nhưng cũng không phải là nơi tu sĩ lánh nạn.

Ngôn Trịnh Tân cũng không thèm để ý đến tu sĩ ngăn anh ta lại, chỉ hướng lên tầng hai gọi lớn:

C- Các chị đừng rời khỏi chỗ này, người của Khê Trung thương hội đang đợi đây, bọn họ muốn bắt vợ của Diệp đại ca.

Còn hai gã tu sĩ truy đuổi theo Ngôn Trịnh Tân, vì đến sau, nên bị người của quan vực điện ngăn lại ở cửa vào.

Ngôn Trịnh Đông vẫn ở lại tầng một của quan vực điện vội vàng xông đến đỡ lấy Ngôn Trịnh Tân, đỏ mắt nói:

C- Có phải là Khê Trung thương hội.

Tu sĩ của quan vực điện đó lại càng không thèm để ý đến Ngôn Trịnh Đông, cũng không đợi Ngôn Trịnh Tân trả lời, lại nói với Ngôn Trịnh Tân:

M- Mời ra ngoài, bất kỳ tu sĩ nào đang đánh nhau cũng không thể vào quan vực điện được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.