Chương trước
Chương sau
Trận bàn theo dõi đã được ném ra bên ngoài, Diệp Mặc liền quan sát một chút bên trong, thì chỉ thấy một mảnh thế giới tối tăm mờ mịt, có lẽ nói là một cái không gian u tối thì đúng hơn. Vì cái không gian này không những rộng vô biên vô hạn, hơn nữa còn không có bất kỳ sinh mệnh sống nào, thỉnh thoảng chỉ có thể thấy một ít vẫn thạch khổng lồ lao đi vùn vụt mà thôi.

Từng đợt không gian đao gió và không gian loạn lưu bay lượn xung quanh, còn có một chút cát mịn không biết là được tạo thành từ đâu chầm chậm bay lượn trong không trung. Về phần cái con 'Thần thú côn' bị cuốn vào đây cùng hắn, thì hiện tại sớm đã không biết đi tới đâu rồi.

Trận bàn theo dõi kia cũng không kiên trì được bao lâu, thì đã bị một không gian đao gió phá tan, thoáng cái đã thành bụi phấn. Lúc này Diệp Mặc đã hiểu được cái thứ lúc trước đã xé rách da thịt hắn là cái gì rồi, hóa ra chính là không gian đao gió và số cát mịn kia.

Diệp Mặc liền liên tiếp ném thêm mấy cái trận bàn theo dõi ra bên ngoài, từng cái trận bàn đều chỉ duy trì được trong chốc lát thì đều bị xét nát. Ở chỗ này thì đi ra ngoài như thế nào? Diệp Mặc âm thầm kinh hãi.

Qua một hồi lâu, thì hắn mới thử đi ra khỏi Thế giới trang vàng, vì hắn muốn thử một chút xem cái không gian ở bên ngoài kia có bao nhiêu lợi hại.

Diệp Mặc chỉ vừa đứng ra ngoài, thì đã có vô số không gian cát mịn đánh về phía hắn. Mới chỉ có một lượt, mà đã phá tan được áo giáp bên ngoài của hắn rồi. Còn những luồng không gian đao gió kia thì hắn không có cách nào tránh thoát toàn bộ cả, bởi vì số lượng không gian đao gió ở đây vô cùng nhiều.

Hơn nữa Diệp Mặc còn phát hiện chỗ hắn đứng cũng chính là chỗ nguy hiểm nhất, chỗ nguy hiểm nhất không chỉ là không gian đao gió dầy đặc vô cùng, mà còn cái loại không gian cát mịn đang liên tục gào thét kia thì tốc độ lại càng kinh người hơn.

Xoạt xoạt...

Âm thanh quần áo bị xé rách vang lên. Trong thời gian ngắn, thì không chỉ áo giáp bên ngoài của Diệp Mặc đã không còn gì nữa, thậm chí còn có chỗ đã cắt tới tận da thịt.

Diệp Mặc vừa định trốn vào trong Thế giới trang vàng, thì một sợi chỉ mảnh mầu xám đen xẹt qua thắt lưng của hắn. "Xoẹt" một tiếng, một tia máu đã bắn ra ngoài, thậm chí bản thân hắn còn không có cơ hội để né tránh.

Diệp Mặc lại thấy thêm vài sợi chỉ mảnh mầu xám đen đang phóng tới, thì đâu còn dám tiếp tục ở lại đây nữa, mà ngay lập tức đã quay trở lại bên trong Thế giới trang vàng rồi. Chỉ cần hắn chậm lại một chút thôi, thì hắn sợ bản thân sẽ bị không gian của những sợi chỉ mảnh kia cắt thành trăm mảnh mất.

Bên trong Thế giới trang vàng thì Diệp Mặc lúc này đã khỏa thân hoàn toàn. Trên người chồng chất những vết thương. Nhưng lúc này thì hắn cũng không có chút ý định trị thương nào cả, vì nếu như không có Thế giới trang vàng, thì lúc này hắn đã sớm chết rồi. Ở chỗ này thì hắn trốn ra ngoài thế nào bây giờ?

Hắn lúc này nghĩ tới cái tên Phương Ức Tông xé rách không gian lúc trước. Không biết rằng y có bản lãnh gì, mà lại có thể vượt qua cái loại không gian như thế này để đi tới một thế giới khác nữa. Cho dù là sử dụng "Phá không phù", thì như thế cũng đã là rất giỏi rồi.

Diệp Mặc khẳng định, cho dù hắn có thể xé rách không gian, thì hắn cũng không thể đi ra không gian ngoài kia mà tìm vị trí để xé rách không gian được. Cái không gian kia vốn không phải là nơi con người có thể sống được. Bản thân hắn tu luyện 'Tam sinh quyết', thì đã có thể coi là cao thủ trong các cao thủ rồi, nhưng khi đối mặt với cái không gian hư vô kia, thì hắn thậm chí còn không có chút năng lực nào để chống lại cả.

Phải là loại nhân tài như thế nào thì mới có thể tới cái không gian hư vô này để náu thân? Đây mới chỉ là không gian hư vô thuộc biên giới của Tu Chân Giới. Nếu như là không gian hư vô thuộc biên giới của Tiên Giới thì còn kinh khủng tới mức nào nữa?

Lúc này Diệp Mặc mới hiểu được sự lợi hại của Sở Cửu Vũ là thái quá đến mức nào. Y không ngờ cò thể xé rách được không gian của đại lục Lạc Nguyệt, sau đó còn có thể đi xuyên qua không gian hư vô này để tới Địa Cầu.

Đây không phải là nói tới thần thông có thể xé rách không gian, mà chính là nói tới cái thần thông để có thể hành tẩu trong cái không gian hư vô này. Hành tẩu tại cái không gian hư vô này, không thể nào giống với việc vừa rồi hắn đứng im bên ngoài kia được. Đó chính là phải ở trong không gian này không ngừng tìm kiếm điểm giới hạn, nếu như có chút sơ xuất, thì kết cục chính là bị cái không gian này diệt sát.

Cái chỗ mà hắn vừa đứng, thì vẫn chỉ có một ít không gian đao gió đơn giản mà thôi. Còn cái loại chỉ đen kia chỉ là xuất hiện một sợi. Một khi hành tẩu trong không gian này, thì cái nguy hiểm kia không chỉ là tăng lên thêm mấy chục lần nữa, mà thậm chí tăng lên gấp cả trăm lần cũng không phải là không thể.

Cái loại không gian đao gió và không gian cát mịn dầy đặc kia còn chưa tính, mà loại chỉ đen kia một khi dầy đặc hơn nữa, thì ai có thể chống đỡ nổi chứ? Huống chi ở nơi này còn có vài chỗ có không gian sai lệch và vết nứt không gian nữa. Một khi gặp phải loại tình huống đó, thì chỉ còn nước chờ chết mà thôi.

Diệp Mặc hít vào một hơi lạnh, nói cách khác, thì là hắn căn bản không có cách nào để đi ra cả. Cho dù là hắn có cách để xé rách không gian, thì cũng không thể nào ra ngoài để tìm vị trí mà xé rách không gian cả.

- Không ngờ rằng mình và Sở Cửu Vũ còn có sự chênh lệch lớn như vậy.

Diệp Mặc âm thầm thở dài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://thegioitruyen.com

Vốn sau khi hắn có thể đánh bại Phương Ức Tông và Âm Tự, thì đã tự cho rằng bản thân mình so sánh với Sở Cửu Vũ cũng không còn quá mức chênh lệch nữa. Nhưng hiện tại thì hắn mới biết được, hắn và Sở Cửu Vũ có sự chênh lệch lớn như thế nào.

Diệp Mặc lập tức lại nghĩ tới, việc Sở Cửu Vũ có thể xé rách được không gian đại lục Lạc Nguyệt để đi tới Địa Cầu, thì vì sao y lại không thể xé rách không gian ở Địa Cầu để quay trở lại đại lục Lạc Nguyệt chứ? Chuyện y lấy vợ sinh con, là về thời gian sau này. Còn lúc mới tới Địa Cầu, thì sao y lại không xé rách không gian để trở về đại lục Lạc Nguyệt?

Dựa theo tình huống của Sở Cửu Vũ, thì chắc hẳn là y căn bản không phải không muốn quay lại đại lục Lạc Nguyệt, mà là do lúc đó đã có một tình huông phát sinh, và y nhận ra mình không có cách nào lần thứ hai xé rách được không gian nữa. Có thể nói, lần đầu tiên y xé rách không gian đi tới Địa Cầu, thì cũng chỉ là do một lần ngẫu nhiên mà thôi.

Đối với Diệp Mặc, nếu hiện tại hắn muốn xé rách không gian, thì thứ nhất, là hắn nhất định phải tu luyện tới khi có năng lực đó. Thứ hai, là hắn nhất định phải có bản lĩnh để tùy ý hành tẩu trong cái không gian hư vô này.

Bất luận là điều kiện nào, thì hiện tại đều là việc vô cùng khó khăn đối với hắn.

Diệp Mặc ngồi xuống, đồng thời hắn cũng cố gắng suy nghĩ tới khả năng khác. Lúc này thì hắn thẳng thắn ngồi suy ngẫm trong Thế giới trang vàng không đi ra ngoài nữa.

Diệp Mặc lắc đầu, đem cách suy nghĩ này vứt bỏ. Chưa nói tới việc xé rách không gian, vì hiện tại hắn cũng chẳng dám rời khỏi Thế giới trang vàng của mình.

Ở nơi như thế này, thì chỉ có khả năng là tu sĩ tu luyện Luyện Thể tới mức tận cùng thì mới có thể chống đỡ lại được.

Bỗng nhiên, Diệp Mặc lại đứng bật lên. Luyện Thể? Bản thân hắn không phải là có một bộ công pháp Luyện Thể hay sao? 'Vu thần quyết'! Trước đây khi cái tên Bàng vĩ ở Thư Viện Cửu Minh chẳng phải mới chỉ tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên đã có thể điều động linh khí xung quanh để tấn công đối thủ rồi hay sao? Ngay cả hắn lúc đó thiếu chút nữa cũng không phải là đối thủ của y nữa, như vậy có thể thấy được công pháp 'Vu thần quyết' tuyệt đối phải có chỗ bất phàm. (Cuộc đấu với Bàng Vĩ mời các bạn đọc lại từ c812 - c814).

Ở đây tuy rằng không thể nào đi ra ngoài, nhưng cũng chính là một bảo địa vô thượng để tu luyện, cũng chính là nơi tốt nhất để tu luyện 'Vu thần quyết'.

Bản 'Vu thần quyết' này tuy rằng không được đầy đủ, nhưng hắn căn bản là cũng không cần một bản công pháp đầy đủ, vì hắn có thể mượn một chút 'Vu thần quyết' sau đó thông qua 'Tam sinh quyết' để sáng tạo cho mình một bộ công pháp luyện thể riêng biệt.

Công pháp dành cho tu sĩ tu luyện Luyện thể ở đại lục Lạc Nguyệt khác hoàn toàn với công pháp 'Vu thần quyết'. Tại đại lục Lạc Nguyệt, thì cấp bậc Luyện thể của tu sĩ chia làm chín cảnh giới. Tự xưng là "Tam cảnh vi sư", "Lục cảnh thành vương" và "Cửu cảnh ngưng thần".

Ba cảnh của Sư Cảnh bao gồm "Cốt cảnh", "Cương cảnh", "Sư cảnh". Ba cảnh của Vương Cảnh là "Hư cảnh", "Hồn cảnh" và "Vương cảnh". Ba cảnh của Thần Cảnh là "Tôn cảnh", "Kiếp Cảnh" và "Thần Cảnh". Mà mỗi một 'Cảnh' kia cũng đều chia làm bốn kỳ là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn.

Tại đại lục Lạc Nguyệt thì có rất ít người tu luyện luyện thể, người có thể tu luyện tới Sư Cảnh đã hiếm như lông phượng, sừng lân rồi (Phượng mao Lân giác). Về phần tu sĩ đạt tới cấp Vương Cảnh thì phải tới cả ngàn năm không gặp một người rồi. Mà tu sĩ có thể đạt tới ba cảnh giới trong Thần Cảnh cũng đều chỉ là trong truyền thuyết.

Nguyên nhân chủ yếu là việc tu luyện Luyện thể rất hao tổn linh đan và tài nguyên. Hơn nữa tu sĩ tu luyện Luyện thể trong chiến đấu cũng không thể nào sánh bằng tu sĩ tu chân được. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là tu sĩ tu luyện Luyện thể nhất định phải đạt tới được cấp Vương Cảnh, thì mới có thể tăng thêm tuổi thọ cho mình, bằng không thì cho dù có tu luyện tới cực hạn của Sư Cảnh cũng vẫn chỉ có tuổi thọ giống như một người bình thường mà thôi.

Cho nên dưới điều kiện bình thường, thì những tu sĩ lựa chọn việc Luyện thể đều là vì bản thân không có linh căn, cho nên mới đi Luyện thể, bằng không thì đâu có ai nguyện ý tiêu hao thời gian và tài nguyên vào việc luyện thể chứ?

Tu sĩ không có linh căn, cho nên vạn bất đắc dĩ thì mới phải đi tu luyện luyện thể. Hơn nữa công pháp tu luyện Luyện thể cũng vô cùng khan hiếm, càng không có loại công pháp Luyện thể cao cấp nào. Ở Tu Chân Giới của đại lục Lạc Nguyệt, có được mấy người tu luyện Luyện thể tới Sư Cảnh thôi thì đã là tu sĩ vô cùng giỏi rồi.

Hơn nữa việc không có linh căn, thì cũng có nghĩa là không có khả năng có được lượng lớn tài nguyên để đi Luyện thể được, càng không có khả năng để tu luyện tới đẳng cấp cao nữa. Mà cho dù tu sĩ cao cấp có tài nguyên để đi Luyện thể, nhưng thực tế thì ngay cả thời gian tu chân và tài nguyên tu luyện của bọn họ cũng không đủ, làm sao có ai nguyện ý lựa chọn việc Luyện thể nữa chứ?

Diệp Mặc đọc qua 'Vu thần quyết' một lần, lúc này hắn đã quyết định rằng sẽ đi Luyện thể rồi. Bất luận là có thể xé rách được không gian hay không, thì hắn trước tiên phải đi được ra ngoài để tìm được vị trí không gian có thể xé rách cái đã, bằng không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Dưới sự vận chuyển của 'Tam sinh quyết', Diệp Mặc kinh ngạc phát hiện ra bản thân rất dễ dàng chuyển hóa 'Vu thần quyết' thành công pháp Luyện thể riêng biệt. Hơn nữa cảnh giới thứ nhất là Cốt Cảnh yêu cầu phải di chuyển chân nguyên theo một hướng được định trước thì cũng không có bất cứ khó khăn gì, hắn rất dễ dàng lưu thông chân nguyên một lần qua toàn bộ kinh mạch rồi.

Như thế này đã là luyện thành cảnh giới thứ nhất rồi sao? Diệp Mặc kinh ngạc, thử vận chuyển chân nguyên lại mấy lần. Nhưng vẫn cảm thấy không có chút gì khó khăn cả.

Đây là vì bản thân chính là một thiên tài Luyện thể, hay là vì bản thân vốn đã là tu sĩ Hóa Chân rồi nên mới như vậy? Chẳng lẽ cảnh giới đầu tiên là Cốt Cảnh mà mình tu luyện có chỗ nào không đúng sao?

Nghĩ tới đây, thì chân nguyên trên người Diệp Mặc liền vận chuyển mạnh mẽ lên, dựa theo Cốt Cảnh để hình thành một vòng tuần hoàn. Hắn rất nhanh phát hiện, xung quanh thân thể mình nổi lên vòng sáng mầu vàng kim nhẹ nhàng rung động. Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là những vết thương vừa rồi bị khi ra ngoài đã khép lại toàn bộ, hắn thậm chí còn không hề sử dụng bất kỳ một loại đan dược nào.

Diệp Mặc cảm thụ một chút vòng sáng mầu vàng kim kia, thì trong lòng đã hiểu rõ được, đây chính là cảnh giới đầu tiên của Luyện thể, Cốt Cảnh.

Nói cách khác, hắn chỉ cần dùng thời gian là nửa nén hương, thì đã có thể tu luyện thành công cảnh giới đầu tiên rồi. Sau khi hiểu được điều này, thì trong lòng hắn liền đại hỉ. Dựa theo cái tiến độ này, thì nói không chừng trong một khoảng thời gian ngắn, hắn có thể thăng cấp tới Cương Cảnh, thậm chí là cả Thần Cảnh cũng không phải là không được.

Diệp Mặc tranh thủ thời gian lấy ra một bộ quần áo mặc vào, sau đó trở lại ngồi trên 'Linh mạch Dược Vương' bên cảnh 'Khổ trúc'. Lúc này hắn cũng không tiếp tục tu luyện cảnh giới thứ hai của Luyện thể nữa, mà hắn muốn trước tiên thông qua 'Tam sinh quyết' để có thể tạo thành một công pháp Luyện thể cho riêng mình, sau đó một hơi tu luyện cho xong tất cả.

Chờ sau khi hắn Luyện thể đại thành, thì hắn sẽ có thể tiếp tục tìm kiếm vùng không gian giao điểm. Còn về phần xé rách không gian, thì hắn luôn luôn tin rằng tới khi đó tự nhiên sẽ có biện pháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.