Chương trước
Chương sau
Nhưng Cảnh Học Minh bỗng nhiên lại không đợi Diệp Mặc nói tiếp nữa mà lại lôi kéo Diệp Mặc rồi nói:

- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Không ngờ là cậu lại đắc tội với Diêm Vương thành chủ của Hắc Thạch thành. Cho dù là chúng ta có chạy trốn tới đây thì y cũng nhất định sẽ bị đuổi theo.

Lúc này thì Diệp Mặc đã mười phần kính phục với khả năng chạy trốn của anh chàng Cảnh Học Minh này rồi, cho nên khi y nói, thì hắn căn bản là cũng không hề có chút ý phản đối và chần chờ nào, mà lập tức tiếp tục đi theo hướng Cảnh Học Minh bỏ chạy vào trong hư không.

Dọc theo đường đi, Diệp Mặc phát hiện trình độ luyện thể của Cảnh Học Minh này không ngờ lại cao hơn so với hắn, thậm chí có thể là đã đạt đến tiêu chuẩn Tôn Cảnh trong ba cảnh giới Thần Cảnh rồi. Không gian loạn lưu và không gian đao gió dọc theo đường đi đối với y mà nói, thì căn bản là không có bất cứ uy hiếp gì, ngay cả một ít không gian lốc xoáy thì y cũng không hề do dự mà đi qua. Diệp Mặc thấy vậy thì kinh hãi không ngớt.

Năm ngày đêm sau, thì Cảnh Học Minh mang theo Diệp Mặc đi tới một nơi có mầu đỏ sậm. Không gian đao gió ở đây đều mang theo nhiệt độ cực cao. Ngay cả người luyện thể tới trình độ Vương Cảnh như Diệp Mặc cũng phải đau đớn khi bị những không gian đao gió này đánh lên người.

Đến nơi này, thì Cảnh Học Minh mới ngừng lại. Y thở dài một hơi, sau đó nói:

- Đến nơi này rồi, thì cho dù là Hắc Diêm Vương kia có lợi hại hơn nữa, thì hẳn là cũng sẽ không tìm được.

Nói xong thì y lại dựng một ngón tay cái lên với Diệp Mặc:

- Cậu trâu thiệt, ngay cả con trai của lão già kia cũng dám giết. Cũng may là cậu còn không gặp phải đứa con trai khác của lão gia kia, bằng không lấy tính tình của cậu, phỏng chừng là sẽ giết hết luôn mất. Hai tên khốn đó, đều là do vợ của lão già Hắc Diêm Vương kia sinh ra tại Hắc Thạch thành đấy, cho nên lão nuông chiều chúng vô cùng. Nhưng chúng lại không có biện pháp để tu luyện tới cảnh giới cao hơn, cho nên mới xưng vương xưng bá tại Hắc Thạch thành. Nếu như là tôi ở Hắc Thạch thành, thì chắc cũng đã sớm không nhịn được mà giết hai tên khốn kiếp đó.

- Cảnh huynh, lẽ nào anh không ở Hắc Thạch thành?

Diệp Mặc ngạc nhiên. Hắn có Thế giới trang vàng, cho nên mới có thể sinh tồn bên trong 'Vết nứt hư không' này. Cảnh Học Minh lẽ nào cũng giống như hắn sao?

Cảnh Học Minh cười hắc hắc:

- Tôi sống tại không gian hư vô loạn lưu này đã mấy trăm năm rồi. Trình độ luyện thể của tôi đã tới Tôn Cảnh trong ba cảnh giới Thần Cảnh, cho nên mới có thể bình yên vô sự. Hiện tại tôi mới hiểu được vì sao một tu sĩ Hóa Chân tầng một như cậu, lại có thể bình yên vô sự trong 'Vết nứt hư không' này rồi. Hóa ra cậu cũng là một tu sĩ luyện thể, hơn nữa còn đạt tới hậu kỳ trong ba cảnh giới Vương Cảnh rồi. Như vậy cũng rất tốt rồi.

Diệp Mặc thấy Cảnh Học Minh mặc dù nói hắn không tệ, nhưng cũng không có bộ dạng đặc biệt kinh ngạc, nên liền có chút nghi hoặc:

- Cảnh huynh, tu sĩ luyện thể bên trong Hắc Thạch thành rất nhiều sao?

Ở trong suy nghĩ của Diệp Mặc, thì hắn có thể tu luyện luyện thể đạt tới Vương Cảnh, đã có thể tính là rất khó có được rồi.

Cảnh Học Minh gật đầu:

- Ở 'Vết nứt hư không' này, thì không có chỗ tốt nào khác ngoài việc là một chỗ tốt dùng để luyện thể mà thôi. Tu sĩ ở Hắc Thạch thành, trên cơ bản đều phải luyện thể. Cho dù là tìm lấy một người cảnh giới luyện thể kém nhất ở Hắc Thạch thành thì cũng đã là Hư Cảnh trong ba cảnh giới Vương Cảnh rồi. Còn người đạt tới Tôn Cảnh như tôi thì càng nhiều hơn, thậm chí có thể tới trên trăm rồi. Về phần Diêm Vương thành chủ của Hắc Thạch thành, thì tôi hoài nghi rằng lão đã đạt tới cực hạn Thần Cảnh trong ba cảnh giới Thần Cảnh rồi.

- Khó trách những tên kia có thể truy đuổi theo tôi nhanh như vậy, hóa ra đều là cao thủ luyện thể.

Diệp Mặc sợ hãi than một tiếng.

Cảnh Học Minh lắc đầu: - Những tên kia có thể đuổi theo cậu không phải là vì chúng là cao thủ luyện thể, mà là bởi vì một đường cậu đi đều để lại vết tích, cho nên chúng mới có thể dễ dàng đuổi theo cậu.

- Tôi đã rất cẩn thận rồi mà, vậy mà vẫn để lại dấu vết sao?

Diệp Mặc nghi hoặc.

Cảnh Học Minh nói tiếp:

- Đó là bởi vì cậu vừa mới tới 'Vết nứt hư không' này. Còn chưa hiểu rõ được một vài phương diện. Ở 'Vết nứt hư không' này, thì không gian đao gió, không gian loạn lưu và không gian cát mịn đều có quy luật đấy. Thời điểm cậu chạy trốn, khẳng định là đã chọn nơi có không gian đao gió và không gian loạn lưu để đi. Cậu đi rồi, thì tại những nơi cậu đi qua đều có vết tích mờ nhạt. Nhưng cái vết tích kia rất lâu cũng sẽ không biến mất. Cho nên những tên kia đều có thể dễ dàng căn cứ theo những vết tích đó mà đuổi theo cậu.

Diệp Mặc nghe đến đó, thì mồ hôi lạnh ứa ra phía sau. Hắn không biết rõ tình huống ở đây, nếu như không phải là Cảnh Học Minh nói cho hắn biết. Thì hắn lúc vừa rồi bị vây công, thì chắc đến chết mà cũng không biết được là vì sao.

Cảnh Học Minh nói tiếp:

- Tôi dẫn cậu đi, chính là theo tuyến đường có một số địa phương không thể nào lưu lại vết tích được, những tuyến đường này có không gian đao gió và không gian loạn lưu dầy hơn một chút, nhưng trong nháy mắt cũng sẽ bị những không gian đao gió hoặc là không gian cát mịn khác hòa tan đi. Từ lâu rồi, tôi đã tìm ra cái cách chạy trốn khỏi sự theo dõi như vậy. Nhưng thành chủ Hắc Thạch thành thì lại khác, thần trí và khả năng cảm ứng của lão vô cùng mạnh, cho nên chúng ta mới phải chạy trốn thêm một lần nữa.

Diệp Mặc vô cùng cảm kích Cảnh Học Minh, liền ôm quyền nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của Cảnh huynh. Nếu như là không phải có anh giúp đỡ, thì tôi đến tận khi bị giết rồi cũng không biết là vì đâu. Cảnh huynh cũng là do đắc tội với cái tên Hắc Diêm Vương thành chủ kia, nên mới bị bức phải chạy trốn đến nơi này sao?

Cảnh Học Minh lắc đầu:

- Tôi đắc tội không phải là lão ta, mà là một cô gái, một cô gái cực đẹp.

Diệp Mặc đột nhiên nghĩ tới khi Cảnh Học Minh biểu lộ với một cô gái, sau đó lại bị cô gái kia cự tuyệt, cuối cùng thì y bắt đầu dây dưa. Cuối cùng rước lấy sự trả thù của cô gái kia, khiến cho y không cách nào lưu lại Hắc Thạch thành nữa.

Cảnh Học Minh thì lại không biết suy nghĩ của Diệp Mặc, mà nói tiếp:

- Tại Hắc Thạch thành, người có tu vi cao nhất chính là thành chủ Hắc Diêm Vương Tác An Sơn. Còn mỹ nhân đẹp nhất Hắc Thạch thành là vợ của phó thành chủ Thạch Đạp, tên là Từ Thanh Phi. Mặt ngoài của cô ta thì vô cùng thuần khiết, nhưng lại lén lút không giữ đạo làm vợ. Tôi cũng là do vô tình mà phát hiện cô ta tằng tịu với thành chủ Hắc Thạch thành là Hắc Diêm Vương Tác An Sơn kia, nên mới biết được nhân cách của cô ta là như thế.

Diệp Mặc nghĩ rằng Từ Thanh Phi là vì phát hiện Cảnh Học Minh nhìn thấy chuyện bí mật của cô, cho nên mới động sát cơ đối với Cảnh Học Minh. Lại không ngờ rằng Cảnh Học Minh tiếp tục nói:

- Loại chuyện này tôi nhìn thấy được thì còn chưa tính, vì cũng chẳng hề để trong lòng. Nhưng Từ Thanh Phi kia lại muốn dây dưa với tôi, thậm chí còn mấy lần câu dẫn tôi nữa chứ. Cảnh Học Minh tôi sao có thể dây dưa cùng với loại nữ nhân vô sỉ như vậy? Mấy lần cự tuyệt rồi, nhưng có một lần tôi đã không nhịn được mà kích động chửi ầm lên. Kết quả cũng vì lần đó, mà tôi đã triệt để đắc tội với cô ta, không có cách nào náu thân tại Hắc Thạch thành nữa. Thế nhưng, như vậy cũng tốt, bởi vì tôi không thể ở lại Hắc Thạch thành cho nên mới có thể luyện thể tới cảnh giới Tôn Cảnh. Nguồn: https://thegioitruyen.com

Diệp Mặc nghe xong lời Cảnh Học Minh nói, thì thật sự là không dám tin vào tai mình. Cái cô nàng đệ nhất mỹ nữ Hắc Thạch thành tên Từ Thanh Phi kia sao có thể nhìn trúng được cái người vừa đen vừa gầy Cảnh Học Minh này chứ?

Cảnh Học Minh bị Diệp Mặc nhìn như vậy, liền có chút căm tức:

- Có phải là cậu đang cho rằng lão tử đây vừa đen lại vừa xấu, cho nên không có cô gái nào vừa ý hay không? Tôi nói cho cậu biết, lời nói của tôi đều là sự thực, nếu như lão hắc tôi có ý đối với cô ta, thì đã chiếm hữu cô ta từ sớm rồi. Đáng tiếc là lão hắc tôi cả cuộc đời này ghét nhất là loại đàn bà không biết liêm sỉ.

Diệp Mặc thở dài một hơi:

- Đáng tiếc, cái tên phó thành chủ kia không ngờ lại phải đội trên đầu một cái mũ xanh mượt mà không biết gì cả.

Cảnh Học Minh cười lạnh một tiếng:

- Cậu cho rằng cái tên Thạch Đạp phó thành chủ Hắc Thạch thành không biết gì sao? Y căn bản là biết rất rõ ràng. Có một số việc lão hắc tôi không hề muốn biết, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị tôi biết được. Cái tên phó thành chủ kia âm hiểm không kém hơn so với Hắc Diêm Vương đâu. Nếu như tôi đoán không sai, thì cái con nhỏ Xuyên công chúa kia căn bản là cũng không phải con gái của y, mà là con gái của tên Hắc Diêm Vương. Thạch Đạp biết rõ chuyện này, cho nên cũng tuyệt không ngăn cản cái việc Xuyên công chúa ở cùng với tên Tác Chi Duyệt con trai của Hắc Diêm Vương, rõ ràng là y cố ý.

Vẻ mặt của Diệp Mặc kinh ngạc vô cùng, nhìn Cảnh Học Minh rồi hỏi:

- Lão Hắc, ý của anh là cái tên Thạch Đạp kia dung túng cho con trai của Tác An Sơn và con gái y cùng nhau...

Hắn quá kinh ngạc, nên cũng học theo cách nói của Cảnh Học Minh mà gọi y là lão Hắc. Sau khi gọi như vậy, thì Diệp Mặc lại thấy rất thuận miệng.

Cảnh Học Minh cũng không suy nghĩ gì khi Diệp Mặc gọi y như vậy cả, mà lại gật đầu:

- Tôi đoán là như vậy, hắc hắc...

Diệp Mặc thật không biết phải nói gì, hắn cảm giác cái tên phó thành chủ Thạch Đạp này thật sự là có chút ác tâm.

Cảnh Học Minh chỉ vào phía trước cách đó không xa, có một mảng lớn không gian lốc xoáy đao gió mầu đỏ đậm rồi nói:

- Nơi ấy chính là chỗ tôi tu luyện luyện thể thăng cấp tới Tôn Cảnh. Sau này nếu cậu muốn tu luyện ba cảnh giới của Thần Cảnh, thì cũng có thể vào đó mà tu luyện.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Tôi bây giờ không thể nào tiến vào đó để tu luyện được, huống hồ việc tôi muốn làm hiện tại không phải là thăng cấp Tôn Cảnh, mà là phải làm sao để thoát khỏi 'Vết nứt hư không' này. Tôi không thể nào ở lại đây được.

Cảnh Học Minh liếc nhìn Diệp Mặc có chút khinh thường:

- Diệp Mặc, không phải là tôi nói cậu, nhưng tu sĩ ở trong 'Vết nứt hư không' này, có ai mà không muốn rời đi chứ? Tuy nhiên cho tới bây giờ, vẫn không có ai có cái khả năng đó cả. Cho nên, tôi khuyên cậu tốt nhất là không nên quá mức chú ý tới việc ấy.

Diệp Mặc không để ý tới lời châm chọc của Cảnh Học Minh, mà kiên định nói:

- Tôi nhất định phải rời khỏi đây, cho dù là bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa, thì tôi cũng nhất định phải thực hiện.

Cảnh Học Minh cảm nhận được sự kiên định của Diệp Mặc, không tiếp tục châm chọc hắn nữa, nhưng lại trầm mặc một lúc lâu, rồi mới nói:

- Nếu như cậu nhất định phải rời khỏi, thì cũng không phải là không có biện pháp, nhưng biện pháp kia thì 99.99% là cậu sẽ phải chết.

- Lão Hắc, anh nói đi, cái chỗ kia là nơi nào? Nói mau.

Diệp Mặc nghe được lời này của Cảnh Học Minh, thì nhất thời liền kinh hỉ, nhất định muốn Cảnh Học Minh nói bằng được.

Cảnh Học Minh vỗ vỗ vai Diệp Mặc rồi nói:

- Diệp Mặc, không phải là lão Hắc tôi xem thường cậu. Mà tu vi của cậu hiện tại đi nơi đó, thì sợ rằng một phần trăm cơ hội sống sót cũng không có. Nếu như cậu luyện thể không đạt tới được ba cảnh giới Thần Cảnh thì cho dù tôi có nói cho cậu biết thì cũng không có tác dụng gì.

Không đợi Diệp Mặc nói, thì Cảnh Học Minh lại nói tiếp:

- Cậu không cần phải gấp, tôi có một chỗ, cậu cùng đi tới đó luyện thể với tôi, tôi bảo đảm với tài năng của cậu, thì trong một thời gian ngắn là có thể thăng cấp tới ba cảnh giới Thần Cảnh...

Diệp Mặc còn chưa kịp trả lời, thì lại nghe thấy một cái âm thanh âm u:

- Đáng tiếc, các ngươi đã không có cái cơ hội đó nữa.

Theo thanh âm kia phát ra, thì một tên tu sĩ trung niên sắc mặt âm trầm đã hiện ra trước mặt Diệp Mặc và Cảnh Học Minh.

- Tác An Sơn...

Cảnh Học Minh kêu lên một tiếng sợ hãi, y lại lập tức liếc qua Diệp Mặc rồi nói:

- Diệp Mặc, lão Hắc tôi cũng bị cậu hại chết rồi.

thế nhưng trong miệng thì nói như vậy, nhưng trong tay cũng đã lấy ra một kiện pháp bảo mầu vàng rồi, đây chính là một cái Phiên Thiên Ấn.

Diệp Mặc lúc này lại chú ý tới cái người tên Tác An Sơn kia, tu vi của lão ta hình như là Hóa Chân đỉnh, nhưng khi Diệp Mặc quan sát tỉ mỉ thì lại phát hiện lão ta không chỉ là Hóa Chân đỉnh. Nhưng cụ thể là như thế nào thì hắn lại không đoán ra được. Thế nhưng Tác An Sơn nếu đã đuổi tới, thì Diệp Mặc cũng không chút do dự nào mà lấy ra Tử Đao. Tới lúc này rồi, thì hắn cũng không cần phải lùi bước nữa.

Tác An Sơn thấy Cảnh Học Minh và Diệp Mặc đều lấy ra pháp bảo muốn giằng co với mình, thì nhất thời giận quá mà cười lên:

- Ha ha, tốt tốt, rất gan dạ, Tác An Sơn ta đã nhiều năm rồi chưa thấy có người nào dám lấy pháp bảo ra trước mặt ta cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.