Chương trước
Chương sau
Nhưng sau đó Cảnh Học Minh lại nhìn bình ngọc bất ngờ xuất hiện trong tay Diệp Mặc lẳng lặng nói:

- Anh sẽ không nói với tôi, bên trong bình ngọc trong tay anh chính là máu của thần thú đấy chứ?

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, lấy ra một bình ngọc nhỏ hơn đổ một giọt vào trong, sau đó đưa bình ngọc nhỏ cho Cảnh Học Minh nói:

- Anh đoán đúng rồi, đây chính mà máu của Thần thú côn, tôi cho anh một giọt, để anh thăng cấp lên Kiếp cảnh.

Cảnh Học Minh ngây người một hồi lâu mới nhận lấy bình ngọc mà Diệp Mặc đưa cho y, sau đó đưa bình ngọc lên mũi ngửi ngửi, ngay sau đó y chấn động nhìn Diệp Mặc nói:

- Không ngờ là máu của Thần thú côn thật, anh, anh làm sao có thể lấy được máu Thần thú quý hiếm như này?

Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Tôi nói thật cho anh biết, con thần thú côn đó cũng ở trong này, tôi đoán chừng cho dù là Tác An Sơn cũng không bằng vài móng vuốt tùy tiện của nó, anh dùng máu của nó luyện thể, nhưng phải cẩn thận một chút.

- Phù..u….

Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, Cảnh Học Minh thở dài nói:

- Tôi phát hiện ra mình càng ngày càng không hiểu anh, anh không ngờ đến máu của Thần thú côn cũng có, còn có thể cướp được mười hai lôi châu trong tay Tác An Sơn, tôi nghĩ không ra còn chuyện gì anh không dám làm nữa.

Diệp Mặc cười nhạt nói:

- Tôi đi luyện thể trước, anh cũng đi luyện thể đi, một thời gian nữa chúng ta lại liên lạc lại, đến lúc đó anh dẫn tôi đến lối đi có một phần nghìn khả năng rời khỏi nơi này

Nói xong Diệp Mặc ném cho Cảnh Học Minh một truyền tin châu.

Cảnh Học Minh nhận lấy truyền tin châu mà Diệp Mặc đưa cho, thận trọng gật gật đầu nói:

- Được, đợi anh thăng cấp lên Tam Thần cảnh rồi, tôi nhất định sẽ dẫn anh đi.

Y biết loại người như Diệp Mặc này nói ra lời rồi, chắc chắn sẽ không nuốt lời. Đã như vậy, cũng không bằng y thành tâm dứt khoát.

Nói xong, y lại nói với Diệp Mặc:

- Máu thần thú căn cứ theo tu vi mà sử dụng, tu vi của anh và tôi một lần dùng nửa giọt là đủ rồi, nhiều cũng lãng phí. Hơn nữa một khi luyện hóa máu thần thú, thì sẽ không có chút vết tích gì, cho dù thần thú côn đứng trước mặt anh, cũng không thể biết được anh luyện hóa máu của Côn.

- Được, cám ơn.

Diệp Mặc ôm quyền nói với Cảnh Học Minh. Quay người tiến vào trong không gian tơ mỏng vô hạn.

Thấy bóng dáng của Diệp Mặc khuất dần. Cảnh Học Minh mới lẩm bẩm nói:

- Thiên hạ không ngờ lại có nhân vật như này, đến máu của Thần thú côn cũng có thể lấy được, mà còn có thể tùy ý tặng cho người khác nữa.

Nói xong Cảnh Học Minh lại đổi một hướng khác, nhanh chóng biến mất, y cũng đã sốt ruột muốn đột phá Kiếp cảnh rồi.



Tốc độ của Diệp Mặc rất nhanh, hắn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất này, đến một nơi bên cạnh lốc xoáy không gian đao gió. Hắn bên cạnh lốc xoáy không gian đao gió cũng không dừng lại, mà lại lập tức nhảy vào trong đó.

Hắn không phải vì luyện thể mà đến, hắn là vì luyện hóa mười hai viên lôi châu kia, muốn luyện hóa lôi châu, hắn cần phải vào thế giới trang vàng, đi cùng Cảnh Học Minh cũng không tiện cho lắm.

Sau khi Diệp Mặc nhảy vào lốc xoáy không gian đao gió, rồi lại vào thẳng thế giới trang vàng. Trong thế giới trang vàng, Diệp Mặc lại lấy ra mười hai viên lôi châu.

Mười hai viên lôi châu tạm thời bị hắn cất vào trong thế giới trang vàng, bây giờ bên ngoài mười hai viên lôi châu đó vẫn có chút tia sét vòng quanh.

Để đẩy nhanh luyện hóa mười hai viên lôi châu này, Diệp Mặc trực tiếp phun ra một ngụm tinh huyết, mười hai viên lôi châu sau khi nhiễm máu của Diệp Mặc, bị Diệp Mặc nhanh chóng luyện hóa.

Cùng với sự luyện hóa không ngừng mấy viên lôi châu của Diệp Mặc, những tia sét bên ngoài lôi châu cũng dần dần biến mất, mười hai viên lôi châu lại dần trở về hình dáng to bằng long nhãn ban đầu. Màu sắc cũng từ màu xanh mông lung trở về màu xanh nhạt, đặt mười hai viên cùng một chỗ, vô cùng đẹp.

Sau khi luyện hóa được mười hai viên lôi châu, Diệp Mặc mới biết mười hai viên này không gọi là lôi châu, mà gọi là Lôi Hải Thần Châu. Thực ra Lôi Hải Thần Châu tổng cộng có ba mươi sáu viên, Tác An Sơn chỉ lấy được mười hai viên trong đó mà thôi. Một khi Lôi Hải Thần Châu gom được đủ hai mươi tư viên, thì uy lực của nó sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí thần thông nghiêng trời lệch đất.

- Quả nhiên là đồ tốt.

Diệp Mặc luyện hóa xong mười hai viên Lôi Hải Thần Châu này rồi thầm cảm thán một câu, sau đó không chút do dự thu lại hết mười hai viên Lôi Hải Thần Châu này lại. Bất luận sau này có thể tìm được hai mươi tư viên Lôi Hải Thần Châu còn lại không, hắn cũng định tặng cho Ức Mặc mười hai viên Lôi Hải Thần Châu này làm quà.

Diệp Mặc bên này vừa mới luyện hóa xong mười hai viên Lôi Hải Thần Châu, thì Tác An Sơn vẫn còn đang trong vết nứt hư không kia tìm Diệp Mặc và Cảnh Học Minh lại điên cuồng phun ra một ngụm máu.

Thay vì nói bởi vì Diệp Mặc luyện hóa dấu tích thần thức của gã mà nhận lấy cắn trả, cũng không bằng nói gã bị Diệp Mặc chọc tức, một con kiến hôi lấy đi mười hai viên lôi châu thì không nói làm gì, bây giờ còn luyện hóa mười hai viên lôi châu đó. Một Tác An Sơn vẫn cao cao tại thượng làm sao có thể nhịn được nỗi nhục này, nhưng gã cũng không thể không nhịn.

Diệp Mặc cũng sẽ không thèm quan tâm Tác An Sơn nghĩ cái gì, cái đó cũng không liên quan gì đến hắn, lúc này hắn lại từ thế giới trang vàng đi ra, rời khỏi lốc xoáy không gian đao gió.

Lốc xoáy không gian đao gió có thể giúp hắn thăng cấp lên Vương cảnh, nhưng hắn muốn từ Vương cảnh thăng cấp lên Tôn cảnh trong Tam Thần cảnh thì cũng không thể nào. Lúc này nơi mà Diệp Mặc muốn đến chính là trung tâm của không gian bão cát kia, hắn muốn thử máu Côn có phải giống như những gì Cảnh Học Minh nói không, có thật có tác dụng cực tốt với việc luyện thể không.

Trong vết nứt hư không, trung tâm không gian bão cát nhiều vô số kể, nhỏ là lốc xoáy không gian tơ mỏng, lớn là lốc xoáy hỗn độn giữa không gian cát mịn và không gian khe nứt, còn có cả một số không gian cát mịn, không gian đao gió, không gian loạn lưu và vết nứt kết hợp hỗn loạn chung một chỗ, những tu sĩ bình thường, cho dù lên tới Hóa Chân đỉnh phong rồi, tiến vào trong đó cũng không chịu nổi ba khắc.

Diệp Mặc tìm được một trung tâm không gian bão cát quy mô trung bình, lấy một giọt côn huyết ra ngậm vào miệng trước. Côn huyết của hắn rất nhiều, nhưng cũng không cần nghe theo Cảnh Học Minh, dứt khoát nuốt một giọt. Hắn cũng đã quyết định rồi, một khi có bất kỳ nguy hiểm nào, hắn sẽ lập tức bước vào thế giới trang vàng.

Côn huyết vừa mới nuốt xuống, Diệp Mặc còn chưa kịp nhảy vào không gian bão cát, liền cảm giác được lục phủ ngũ tạng dường như muốn xé nát, chỉ trong chốc lát, da thịt của hắn đỏ bừng, lúc này Diệp Mặc hận không thể lấy đao ra được để cắt chém lên da thịt mình.

Diệp Mặc trong lòng hoảng hốt, khi nhảy vào trung tâm không gian bão cát, cuối cùng cũng hiểu tại sao lão Hắc lại muốn hắn chỉ dùng nửa giọt một lần. Lực bộc phát đáng sợ như này, nếu không phải hắn đã luyện thể tới Vương cảnh rồi, thì nội phủ của hắn thậm chí cũng đã bị xé nát rồi.

Lực bộc phát của côn huyết kinh người như này, từ đó có thể thấy được côn thú đến khe nứt không gian này, chỉ cần không bị cuốn vào không gian sai vị đáng sợ nhất, thì chắc chắn cũng không việc gì.

Diệp Mặc vừa tiến vào trung tâm không gian bão cát, áo giáp trên người trong nháy mắt cũng bị xé nứt, lộ ra mảng da thịt đỏ hỏn. Vô số không gian đao gió và bão cát còn có cả không gian khe nứt kia tàn sát trên cơ thể Diệp Mặc, Diệp Mặc cảm nhận được da thịt của mình bị cắt rách trong nháy mắt, lớp da thịt mới lại tiếp tục sinh sôi, không ngờ tốc độ lại vô cùng nhanh.

Lúc này Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu được tác dụng của côn huyết, lại càng không dám trì hoãn chút nào, Tam Sinh quyết và Tam Thần Luyện Thể quyết cùng nhau vận chuyền, trong tích tắc, hắn không ngờ tiến đến cảnh giới vong ngã.

Trong khi luyện thể, hơn nữa còn luyện thể trong trung tâm không gian bão cát, còn có thể tiến đến cảnh giới vong ngã, phỏng chừng cũng chỉ có Diệp Mặc mới dám làm như vậy.

Dưới sự giúp đỡ của côn huyết, tác dụng của Tam Sinh quyết và Tam Thần Luyện Thể quyết đồng thời vận chuyển lập tức thể hiện ra ngoài. Nếu Diệp Mặc lúc này còn tỉnh táo, thì có thể nhìn thấy da thịt của mình, thậm chí từng thớ da thịt đang dần hình thành lại, xương cốt cũng không ngừng phát ra những âm thanh răng rắc. Những âm thanh này chẳng những trong quá trình gãy đứt, còn là trong quá trình gây dựng lại.

Ba ngày sau, chân nguyên trong cơ thể Diệp Mặc lưu động thậm chí phát ra những tiếng ‘cô cô’, một tuần sau, chân nguyên trong cơ thể Diệp Mặc tích tụ đến giới hạn, sau khi điểm giới hạn này cũng không thể nào tích trữ được hơn nữa, thì cuối cùng lại phát nổ trong cơ thể hắn.

Tiếng ầm ầm trong kinh mạch phá tan chướng ngại chân nguyên lưu động, sau đó nhanh chóng dâng lên. Diệp Mặc đồng thời cảm nhận được toàn thân nhẹ bẫng, trong nháy mắt cảm giác cực nóng trong thân thể hắn và sự xé rách bên ngoài cơ thể hắn đồng thời biến mất. Không gian gió bão ban đầu có thể dễ dàng xé nát thân thể hắn thành trăm mảnh, lúc này không ngờ lại giống như gãi ngữa, đối với hắn cũng chẳng có chút nguy hiểm gì.

Diệp Mặc hét dài một tiếng, hắn biết hắn không đơn thuần là luyện thể tiến vào Tôn cảnh của Tam Thần cảnh, hơn nữa tu vi của hắn cũng từ Hóa Chân tầng thứ nhất thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ hai.

Đây là lần đầu tiên hắn không phải dùng trận bàn thời gian để tu luyện, tu vi thăng cấp rồi. Cái cảm giác đó khiến Diệp Mặc thoải mái, lại có một cảm giác gì đó khoái chí.

Hóa Chân tầng thứ hai, luyện thể Tôn cảnh Tam Thần, Diệp Mặc biết, cho dù trong Hắc Thạch thành, tu vi luyện thể của hắn cũng xếp hàng đầu rồi.

Sau khi thay một bộ quần áo, Diệp Mặc tùy ý đi lại trong trung tâm không gian gió bão này. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn có thể đi một vòng trong trung tâm không gian bão cát mà lúc trước bất cứ lúc nào hắn cũng có thể chết được này. Lúc này Diệp Mặc mới cảm nhận được sức mạnh của mình, đồng thời thầm cảm thán, Vết nứt hư không này đúng là nơi tuyệt vời để luyện thể. Mỗi một cảnh giới, đều có nơi luyện thể tương ứng.

Diệp Mặc lại càng không ngờ, lúc trước hắn không biết dùng linh thảo và thứ phụ trợ khác để tu luyện, bây giờ dùng đến không ngờ hiệu quả lại tốt như này. Mặc dù hắn biết cái này có hiệu quả rất tốt, là vì hắn lúc trước hắn chưa bao giờ dùng sự giúp đỡ của vật bên ngoài, đột nhiên dùng đến, hiệu quả tăng gấp bội. Nhưng tác dụng mạnh của côn huyết, khiến cho Diệp Mặc có chút khó có thể tin được.

Mười ngày, khiến cho hắn từ Tam Sinh cảnh thăng cấp lên Tôn cảnh tam thần, tốc độ này quả thực quá nhanh.

Lúc này Diệp Mặc cũng không liên lạc với Cảnh Học Minh ngay, hắn không biết Cảnh Học Minh đã thăng cấp lên Kiếp cảnh hay chưa, hắn lại cần phải xông đến Kiếp cảnh. Nghe nơi mà Cảnh Học Minh nói, căn bản chính là nơi thập tử nhất sinh, hắn cần phải tu luyện luyện thể của mình lên đến cực điểm.

Hắc Thạch thành.

Lúc này mười mấy tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn cũng đã vâng mệnh đứng ở cổng thành, thành chủ của Hắc Thạch thành Tác An Sơn sắc mặt âm trầm. Hai người đàn bà xinh đẹp đang đứng bên cạnh gã khóc lóc, rõ ràng là vì Hư Không Sinh Cơ Tủy mà Tác An Sơn mang về đẳng cấp có thấp chút, không có tác dụng cho lắm.

- Thạch phó thành chủ đâu?

Tác An Sơn sắc mặt âm trầm hỏi một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.