Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc bỗng nhiên có chút cảm thán, muốn gặp được lão Hắc phỏng chừng phải đến Tiên giới rồi. Mặc dù hắn bây giờ cũng đã là tu vi Hóa Chân tầng thứ hai rồi, nhưng muốn thăng thiên thì cũng xa vời. Bản thân hắn biết chuyện của mình, có tài nguyên tu luyện thì cũng như chơi, không có tài nguyên, chẳng khác gì mấy trăm năm bị vây hãm trong một cảnh giới.

Đây là một Khổ Trúc, Diệp Mặc lại lần nữa dồn ánh nhìn về phía Khổ Trúc trong quả cầu thủy tinh cầu kia, hắn biết, nếu linh vật dựa vào sinh cơ mà nuôi dưỡng, một khi không còn sinh cơ nuôi sống nữa, thì chẳng khác gì chết héo.

Không đúng, Diệp Mặc trong lòng giật mình, hắn nhớ ra Thần thú côn. Thần thú đối với linh vật là mẫn cảm nhất, nếu lá trúc trong quả cầu thủy tinh đúng là Khổ Trúc thật, Thần thú côn tại sao lại không lấy đi? Cái này tuyệt đối không thể nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://thegioitruyen.com

Diệp Mặc đồng thời nhớ ra lúc trước trong Vạn Dược sơn mạch, mấy bảo vật giả mà Tiết Vưu Phong làm ra, bên ngoài nhìn có vẻ giống thật, chẳng lẽ Khổ Trúc này cũng là giả?

Thập đại linh căn là thực linh của trời đất, làm sao có thể cắn nuốt sinh cơ để nuôi sống được? Nuốt sống sinh cơ nuôi sống căn bản chính là một chuyện tổn thiên hại đức, làm sao có thể xảy ra trên thập đại linh căn được?

Sau khi hiểu được đạo lý này, Diệp Mặc cũng biết, Khổ Trúc trước mặt này rất có thể là hàng giả. Hắn lần nữa lại nhảy ra ngoài quả cầu thủy tinh, cẩn thận quan sát Khổ Trúc, lần này hắn cũng không hành động bừa bãi nữa.

Bởi vì có chủ kiến, lần này Diệp Mặc cũng nhìn rõ, Khổ Trúc này và Khổ Trúc trong thế giới trang vàng của hắn mặc dù vẻ ngoài rất giống, nhưng hình dáng lại hoàn toàn khác nhau.

Lá Khổ Trúc trong thế giới trang vàng khiến người ta cảm thấy thoải mái, cho dù không nắm trong tay, nhưng cũng cảm thấy yên tĩnh vô cùng thoải mái. Còn lá Khổ Trúc trước mặt này Diệp Mặc thấy ngoài có một loại khí tức sinh cơ pha tạp ra, thì hoàn toàn không có cảm giác tĩnh lặng kia.

Diệp Mặc nhíu mày, đây không phải là Khổ Trúc thì là thứ gì? Bỗng nhiên Diệp Mặc trong lòng nghĩ tới một khả năng, Hắc Thạch thành và tu sĩ Hóa Chân tiến vào kia, có phải là có người cố ý sắp đặt trong này, sau đó cung cấp sức sống cho Khổ Trúc giả trước mặt này không? Nếu là như vậy, thì người đó quả đáng sợ.

Diệp Mặc nhìn Khổ Trúc trong quả cầu thủy tinh, không cách nào có thể đoán được bên trong đó rốt cục là thứ gì, nhưng cái cảm giác không thoải mái này thì lại có.

Bất luận đây là thứ gì, mình cứ tiêu diệt nó trước đã rồi tính sau. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc không chút do dự phóng trận kỳ ra, bắt đầu không ngừng bố trí trận pháp. May mà toàn bộ trận pháp của Không Gian Cửu Huyễn Sát Trận cấp chín lúc trước hắn bố trí vẫn còn, lúc này, hắn chỉ cần đặt lại những trận kỳ này có lẽ là được rồi. Cho nên căn bản không cần nhiều thời gian.

Khi hắn lại lần nữa bố trí xong trận pháp cấp chín Không Gian Cửu Huyễn Sát Trận, lại bố trí thêm một khốn trận đơn giản bên ngoài, hắn sợ trong này vẫn còn thứ gì nữa, bố trí khốn trận hoàn toàn chỉ là đề phòng mà thôi.

Sau khi bố trí xong những thứ này, Diệp Mặc mới phóng ra Vụ Liên Tâm Hỏa, khi chuẩn bị thiêu hủy hoàn toàn Khổ Trúc bên trong quả cầu thủy tinh, bỗng nhiên lại có một giọng nói thảm truyền đến bên tai

- Bọn chuột nhắt kia, thật độc ác, lão phu cho rằng anh bố trí trận pháp là muốn lấy Khổ Trúc. Không ngờ anh lại dùng thiên hỏa màu lam kia thiêu rụi nguyên thần ác linh của lão phu.

- Là ai?

Diệp Mặc giật mình, ngay sau đó hắn biết được nơi phát ra giọng nói đó, không ngờ lại là Khổ Trúc trong quả cầu thủy tinh

Sau khi giọng nói này dứt, Khổ Trúc màu xanh ngắt trong quả cầu thủy tinh hoàn toàn biến mất, còn quả cầu thủy tinh thì bỗng nhiên lại vỡ ra, một bóng hình màu đen nhánh xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, không còn chút bóng dáng nào của Khổ Trúc nữa?

Diệp Mặc ngay lập tức hiểu đây là chuyện gì, đồng thời phóng ra đại đỉnh tám cực. Vẻ mặt cảnh giác chăm chăm nhìn bóng người đen thui trước mặt lạnh giọng nói:

- Anh là ác linh mà người khác cố ý nuôi dưỡng ở đây?

Cái bóng đen thui kia cũng nói:

- Đúng vậy. Tôi chính là ác linh, nhưng cũng không phải là do người khác nuôi dưỡng. Khi tôi sắp sửa thành công, thì tên súc sinh đó không ngờ lại phá vỡ không gian trong này, khiến tu sĩ toàn thành phố đều thăng thiên rời khỏi nơi này, khiến tôi không còn sinh cơ để nuôi dưỡng. Lão phu vốn định nuốt sinh cơ của anh, không ngờ, anh chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ hai lại có thể nhận ra lão phu không phải Khổ Trúc.

Diệp Mặc giật mình, nếu như không phải Khổ Trúc thật đang trên người hắn, hắn chắc chắn cũng cho rằng đây là một gốc Khổ Trúc rồi. Nếu hắn cho rằng đây là Khổ Trúc, đi lấy gốc Khổ Trúc này, chẳng phải là rơi vào tay ác linh hay sao?

Ác linh tương đương với tu sĩ đại năng, Diệp Mặc cũng chưa nghe nói trong giới Tu Chân có người có thể phân biệt đại năng phân thân ác linh. Bình thường tu sĩ có thể phân biệt được ác linh, đều là bậc tu vi thông thiên. Còn ác linh trước mặt này không ngờ nói không phải là do người khác nuôi dưỡng, vậy thì chỉ có hai khả năng, đây là ác linh do trời đất sinh ra. Còn có một khả năng nữa, đó là ác linh này đã cắn trả chính chủ của mình, có ý thức của riêng mình. Bất luận là ác linh loại hình nào, đều không phải hắn muốn chọc giận.

- Nhưng cho dù như vậy, anh có thể chạy thoát khỏi tay lão phu sao?

Ác linh đó nói xong, trực tiếp biếm hóa thành một cái bóng đen cực lớn vây lấy Diệp Mặc.

Bóng đen kia còn chưa cuốn tới người Diệp Mặc, Diệp Mặc liền cảm thấy không có cách nào có thể di chuyển được, hắn lập tức kinh hãi.

Tu vi của ác linh này thật khủng khiếp, tu vi này tuyệt đối cao hơn nhiều so với tu vi của Tác An Sơn, hơn nữa vực này căn bản cũng không phải là cái mà hắn có thể chống cự lại được. Mình tuyệt đối không phải là đối thủ của ác linh này, sau khi hiểu được điều này, Diệp Mặc điên cuồng thúc giục chân nguyên, trong nháy mắt ác linh cuốn tới, thoát khỏi sự trói buộc đó.

Dường như trong cùng một lúc, Diệp Mặc ném ra ngoài mấy trận kỳ, sau đó không chút do dự phun ra mấy ngụm máu tươi, hét lớn:

- Nổ cho ta…

Cùng lúc trận pháp phát nổ, Diệp Mặc liền chui vào thế giới trang vàng, đồng thời khống chế thế giới trang vàng đến sinh môn trận pháp, thoát ra khỏi thế giới trang vàng. Hắn sở dĩ lập tức phải thoát ra ngoài thế giới trang vàng, là vì sợ thế giới trang vàng của mình bại lộ

Trước mắt từng đợt nổ vang, uy thế còn khủng bố hơn nhiều so với Hồi Hoàn Lục Tiên trận tự phát nổ lúc trước của Thạch Đạp. Cho dù trận pháp này là của Diệp Mặc, hơn nữa Diệp Mặc vẫn còn đứng ở sinh môn, thì sự phát nổ kinh khủng này xé rách lực lượng, còn kéo rách hoàn toàn áo giáp trên người Diệp Mặc, đến cả da thịt cũng rớm máu.

Diệp Mặc biết, nếu như không phải hắn đã tu luyện đến Kiếp cảnh rồi, thì lần phát nổ này, cho dù là trận pháp của hắn, thì hắn cũng không có chút sinh lý nào.

- Á….

Một tiếng hét xé tai truyền tới, Diệp Mặc lập tức nghe ra đó là của con ác linh vừa nãy, trận pháp cấp chín của mình phát nổ không ngờ lại không giết được con ác linh này, sinh mạng của con ác linh này quả thực cũng quá mạnh.

Lúc này Diệp Mặc làm gì còn dám dừng lại, quay người liền xông ra ngoài, thậm chí cũng không dám quay đầu lại nhìn. Hắn biết con ác linh đó tuyệt đối không bỏ qua cho hắn, một khi bị ác linh cuốn lấy thì hắn cũng xong đời.



Diệp Mặc sau khi lao ra khỏi Hắc Thạch thành, đầu cùng không dám quay lại mà lại vọt vào khe nứt không gian. Lúc này hắn tăng tốc độ của mình lên cực điểm, căn bản không dám dừng lại.

Lúc trước chẳng qua chỉ là hắn nghe nói ác linh đáng sợ, sự tấn công của ác linh là vô ảnh vô tung, căn bản không cảm giác được. Hơn nữa ác linh đoạt xá cũng đơn giản dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy, sau khi ác linh đoạt xá, bình thường là sau khi ăn sạch máu và sinh cơ của tu sĩ rồi, thì lại đổi sang tu sĩ khác để đoạt xá, còn những tu sĩ bị ác linh đoạt xá này đều là vật dẫn sinh trưởng cho ác linh.

Hôm nay Diệp Mặc tận mắt chứng kiến một ác linh bị vô số sinh cơ nuôi dưỡng, vừa nãy nếu như không phải trận pháp cấp chín của hắn phát nổ, lúc này hắn cũng đã rơi vào tay con ác linh kia rồi. Vực mà ác linh này thi triển ra, hắn hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi, có thể nói đã vượt khỏi phạm vi của tu sĩ Hóa Chân. Đối diện với thứ đáng sợ như vậy Diệp Mặc làm gì còn dám trì trệ nữa.

Cũng may Diệp Mặc thoát mạng khỏi khe nứt không gian với lão Hắc cũng không phải là một hai ngày, hắn biết từ chỗ nào đi mới có thể giấu đi được khí tức của mình.

Năm ngày sau, cái cảm giác lúc có lúc không đó từ từ nhạt dần trong tâm trí Diệp Mặc, Diệp Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn biết đến bây giờ, hắn mới có thể thoát được khỏi sự uy hiếp của con ác linh kia thực sự. Đến Hắc Thạch thành một chuyến, cái gì cũng không lấy được, kết quả lại đụng một con ác linh, khiến Diệp Mặc cực kỳ buồn bực. Lão Hắc này cho hắn một tin đen đủi, suýt chút nữa thì hắn mất mạng trong Hắc Thạch thành này rồi.

Diệp Mặc lấy ra bản đồ có chút viết ngoáy mà lão Hắc đưa cho hắn nhìn một chút, lập tức đổi một hướng khác. Bất luận thế nào, hắn cũng không muốn ở lại trong vết vứt hư không này nữa. Nơi này vốn dĩ có một Hắc Thạch thành, bây giờ chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, hắn ở đây tu luyện đến Kiếp cảnh, cũng coi như có thu hoạch rồi, thậm chí còn lấy được nhẫn trữ vật của Tác An Sơn, bây giờ không đi, thì còn đợi đến lúc nào nữa?

Hơn nữa Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ trong vết nứt hư không này, bây giờ chỉ có hai mạng hắn và ác linh kia còn sống, cho dù là thần thú côn kia, Diệp Mặc phỏng chừng cũng đã đi rồi.

Sau khi liên tục chạy như điên sáu ngày, ngay cả tu vi luyện thể Kiếp cảnh như Diệp Mặc, cũng cảm thấy có chút không chịu được. Chạy như điên sáu ngày trong vết nứt hư không này, vết thương trên người lại càng chồng chất.

Ngày thứ bảy, Diệp Mặc dừng lại, hắn lẳng lặng nhìn khoảng không màu đỏ đậm phía trước mặt, hoàn toàn không tin nơi này lại là lối đi duy nhất kia.

Theo như những gì ngọc giản của lão Hắc cho miêu tả, lối đi duy nhất có thể rời khỏi hư không này chính là màu đỏ sậm ở giữa kia. Mà mảng đỏ sậm này lại có khoảng không rất nóng ở chính giữa, khoảng không cực nóng đó là một viêm tủy của vết nứt hư không, không có chút giá trị nào, cũng không thể nào luyện hóa được, nhưng nhiệt độ lại nóng đến mức có thể nung chảy bất cứ thứ gì.

Thế này làm sao mà đi được? Bây giờ hắn cách hư không viêm này cũng còn mấy nghìn mét nữa, đã bị sức nóng kia khiến cho chịu không nổi rồi, một khi xông vào trong đó, thì làm gì còn cái mạng nhỏ này nữa? Cho dù đại đỉnh tám cực cũng không thể bảo toàn được tính mạng của hắn.

Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận quét vào trong, nhưng thần thức của hắn còn chưa tiến gần đến trung tâm hư không viêm kia, thì mấy đường không gian viêm đao cực nóng cực đáng sợ đã cắt đứt hoàn toàn thần thức của hắn, sau đó thần thức đã bị cắt đứt của hắn lập tức biến mất trong hư không viêm đáng sợ này.

Đến thần thức cũng có thể hòa tan được, thì mình đi vào tìm cái chết à?

Ầm…

Chính giữa hư không viêm tủy màu đỏ sậm kia, bỗng nhiên lại nổ vang một tiếng, một lốc xoáy hư không viêm bao gồm vô số những không gian viêm đao xoay tròn, những không gian viêm đao này rất nhanh bị hư không viêm tủy kia bao phủ. Nhưng từ sự quay cuồng trên hư không viêm có thể biết được, trong này cũng có một lốc xoáy không gian viêm đao đang khuấy động.

Khi Diệp Mặc đang không biết phải làm gì, trong thần thức của hắn lại xuấtt hiện một bóng ác linh, ác linh này hình như giòi đục xương vậy, đến bây giờ vẫn còn chưa chịu bỏ qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.