Chương trước
Chương sau
Võng Giang nằm ở ven biển, nhưng tốc độ khai phá và phát triển của Võng Giang cũng không lớn, người ở đây hỗn tạp, mặc dù không có nhiều kẻ làm loạn như trước kia, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Chỉ là những năm gần đây, tốc độ phát triển và khai thác đã mạnh lên, Võng Giang cũng dần dần có khởi sắc, tuy rằng so ra thì vẫn kém hơn các thành thị vùng duyên hải khác, nhưng cũng đang gắng sức đuổi theo xu thế rồi.

Tà Dương trấn tuy là thuộc về Võng Giang, nhưng cũng đã nằm sát ngoại vi Võng Giang rồi, chi là Tà Dương trấn vốn thuộc về Võng Giang nên mới nói như vậy. Kỳ thực nếu thực sự tính toán, thì Tà Dương trấn còn cách phạm vi của Võng Giang tới hơn hai trăm lý. Hơn nữa giao thông của Tà Dương trấn không được thuận tiện, ngoại trừ một ít kiến trúc cũ kĩ trong trấn ra, thì cũng không có một cái ưu thế gì khác, dần dần thì Tà Dương trấn bị bài trừ khỏi sự kiến thiết của Võng Giang.

Lúc này thì ở bên trong cái khu kiến trúc cũ kĩ thuộc Tà Dương trấn kia, chính xác là ở trong một cái từ đường lớn, có một tên thanh niên dáng người thấp bé đột nhiên đứng lên tức giận nói:

- Uông Lãnh Pháp, nếu như là chúng ta không đồng ý với yêu cầu của ông, thì ông còn muốn giữ toàn bộ chúng ta lại chỗ này hay sao?

- Cổ Dương Hòa, lời này của ông là có ý gì? Hồ Lô Cốc và Thư Viện Cửu Minh cũng đã bị diệt, Nam Sơn Uông gia cũng coi như là một trong tam đại môn phái ẩn môn. Vì chuyện này mà Uông gia ta không tiếc gì mà xuất đầu, chính là vì muốn bảo trụ nhất mạch ẩn môn chúng ta, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, thì ẩn môn chúng ta khó có thể tiếp tục sinh tồn.

Một tên trung niên hơn năm mươi tuổi gầy gò liền hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng lên quát lớn.

- Vậy Uông môn chủ nói xem là ai đã hạ thủ, liên tiếp tiêu diệt nhiều môn phái như vậy, hơn nữa thủ đoạn cũng độc ác tanh máu như vậy?

Một người phụ nữ trung niên lên tiếng.

Uông Lãnh Pháp bình thản nói:

- Năm đó là ai đã tiêu diệt Hồ Lô Cốc, ta nghĩ rằng mọi người đều rất rõ ràng. Đó chính là Diệp Mặc của Lạc Nguyệt thành, sau đó Diệp Mặc lại lần nữa khiến cho Điểm Thương Môn phong núi. Hôm nay ẩn môn của chúng ta lại lần thứ hai gặp chuyện như vậy, còn cần phải đi suy đoán nữa sao?

Người phụ nữ trung niên cũng hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Uông môn chủ, ta nghĩ chủ yếu chính là vì Diệp Mặc đã giết lệnh huynh, lại tận diệt Nam Sơn Uông gia của ông ở Đoạn Đỉnh Sơn Cước, cho nên Uông môn chủ mới có sự hận thù như vậy với Diệp Mặc đúng không?

Uông Lãnh Pháp bỗng nhiên lớn tiếng nói:

- Đúng thế, Uông gia ta có thù sâu như biển với tên Diệp Mặc kia, ta sao có thể buông tha cho hắn được. Hơn nữa cái thằng chó này hôm nay không ngờ lại phát rồ, muốn tiêu diệt ẩn môn chúng ta, cho nên Uông gia ta càng nghĩa bất dung từ mà muốn đứng ra.

Cổ Dương Hòa ngày trước có quan hệ không tệ đối với Diệp Mặc, năm đó ở đại hội ẩn môn, y cũng đã rất tán thưởng Diệp Mặc. Bây giờ nghe Uông Lãnh Pháp nói như vậy, thì y lập tức lại đứng ra nói giúp cho Diệp Mặc:

- Uông môn chủ, chuyện năm đó xảy ra thì ta cũng có mặt. Ai sai ai đúng thì ta tạm thời không nói. Nhưng Diệp Mặc đã từ truyền tống trận đi tới tiểu thế giới, chuyện này thì mọi người đều biết, nhưng Uông môn chủ lại nhất quyết nói chuyện này là do Diệp Mặc làm, chẳng lẽ chỉ là vì Nam Sơn Uông gia có thù hằn với Diệp Mặc thôi sao?

Uông Lãnh Pháp nghe Cổ Dương Hòa nói xong, thì lập tức quát lên:

- Diệp Mặc đi tiểu thế giới thì ngươi tận mắt nhìn thấy sao? Ta biết năm đó Diệp Mặc có ân đối với ngươi, nên ngươi muốn nói giúp cho Diệp Mặc. Nhưng không nên mang số phận của ẩn môn chúng ta ra mà nói đùa, lời nói đùa này không đáng cười đâu. Hơn nữa, ngoại trừ Diệp Mặc, còn ai có được năng lực như thế, chỉ ngắn ngủi có mấy tháng, đã có thể tiêu diệt được nhiều đồng đạo ẩn môn như vậy?

- A, Uông môn chủ, vậy ý của ông là sao?

Một người trung niên thoạt nhìn chỉ có khoảng ba mươi bốn mươi tuổi đứng lên lạnh giọng hỏi một câu.

Uông Lãnh Pháp liếc qua người đàn ông trung niên khinh thường cười lạnh một tiếng:

- Rất nhiều ẩn môn đều bị Diệp Mặc đầu độc mà gia nhập vào Lạc Nguyệt thành, bây giờ còn hạ độc thủ với những ẩn môn còn lại như vậy, ý của ta chính là ẩn môn chúng ta sẽ liên hợp lại, đối phó với Diệp Mặc. Bao gồm cả ẩn môn trong Lạc Nguyệt thành, chúng ta cũng có thể liên hợp lại.

- Đối phó Diệp Mặc?

Người đàn ông trung niên kia cười lạnh một tiếng:

- Diệp Mặc thì đại biểu cho Lạc Nguyệt thành, còn Lạc Nguyệt thành mặc dù chỉ là một cái thành, nhưng còn cường đại hơn cả một số quốc gia, lấy chúng ta mà có thể đối phó Diệp Mặc, thậm chí là đối phó với Lạc Nguyệt thành sao? Uông môn chủ, lồng ngực của ông quả thực là rộng lớn.

Uông Lãnh Pháp cũng cười nhạt một tiếng:

- Nếu chỉ bằng vào chúng ta thì đương nhiên không được, chúng ta cũng có thể liên thủ với người khác. Hôm nay đại lượng cao thủ ẩn môn đều sẽ đi tới trận pháp ở Hoành Đoạn sơn mạch để rời đi. Đi tới tiểu thế giới, ở đó chúng ta có thể tập hợp toàn bộ cao thủ cấp chín trở lên của ẩn môn. Chúng ta cũng không phải là muốn đối phó với toàn bộ Lạc Nguyệt thành, vì Diệp Mặc đại biểu cho Lạc Nguyệt đã là chuyện trước kia rồi, hiện tại Lạc Nguyệt thành đã là một cái thành thị dân chủ. Ta chỉ có thể tìm cho ẩn môn chúng ta một chỗ đứng nhỏ nhoi mà thôi. Diệp Mặc tiêu diệt nhiều môn phái ẩn môn chúng ta như vậy, lẽ nào chúng ta muốn tới Lạc Nguyệt thành chọn một chỗ sống yên ổn cũng không được sao?

Người đàn ông trung niên cũng không e ngại gì Uông Lãnh Pháp, cũng lớn tiếng nói:

- Uông Lãnh Pháp, đừng coi tất cả mọi người đều là kẻ ngu. Đừng tưởng rằng mọi người không biết rằng Hồng Vũ Đường, Điểm Thương Môn, Thư Viện Cửu Minh và những ẩn môn khác đều là do Nam Sơn Uông gia ông tiêu diệt. Nếu như Diệp tiền bối còn đang ở Lạc Nguyệt thành, ông dám kêu gọi đối phó Diệp Mặc sao? Nếu như Vương Khi Kiếm và Tăng Chấn Hiệp thậm chí là cả Phong phó môn chủ những vị tiền bối này còn ở đây, thì ông dám kiêu ngạo như vậy sao?

Uông Lãnh Pháp vòng tay qua hông, thì một thanh nhuyễn kiếm đã hiện ra trên tay của y, y cầm nhuyễn kiếm chỉ vào người đàn ông trung niên quát lên:

- Trương Hoa, năm đó ở trong đại hội ẩn môn, Diệp Mặc đã cứu ngươi một mạng, thế mà ngươi đã không phân biệt phải trái, dám nói xấu Nam Sơn Uông gia chúng ta. Nam Sơn Uông gia chúng ta cho dù có lợi hại, thì sao có thể tiêu diệt được những môn phái như Điểm Thương Môn và Thư Viện Cửu Minh được chứ? Hôm nay Uông mỗ ta muốn lĩnh giáo một chút loại cao nhân như ngươi.

Người đàn ông trung niên tên Trương Hoa cũng không chút do dự mà rút ra thanh đao mỏng sau lưng, không để Uông Lãnh Pháp vào trong mắt. Miệng tiếp tục hỏi:

- Khi truyền tống trận được mở ra, thì Nam Sơn Uông gia của ông còn đang phong núi, đương nhiên là có thể bảo lưu lại thực lực. Mà những cao nhân như Vương Khi Kiếm và Tăng Chấn Hiệp tiền bối đều đã đi tiểu thế giới. Cho nên thực lực của Thư Viện Cửu Minh hạ xuống cũng là bình thường, hơn nữa Uông Lãnh Pháp ông còn cấu kết với những kẻ áo xám kia, đừng tưởng rằng người khác đều bị mù hết rồi.

Nói xong thì Trương Hoa giơ thanh đao mỏng trong tay lên, cao giọng nói:

- Các vị đồng đạo, ta nghĩ rằng đa số các vị đều đã có kết luận trong lòng. Nam Sơn Uông gia cấu kết với ngoại tộc, mưu họa đến sự sinh tồn của ẩn môn, còn âm mưu lôi kéo chúng ta đi đối phó với Lạc Nguyệt thành. Lạc Nguyệt thành có thể dễ dàng đối phó như vậy sao? Ta nghĩ rằng tất cả mọi người đều hiểu, Nam Sơn Uông gia chỉ muốn cho chúng ta đi chịu chết mà thôi. Tuy rằng ta vẫn không rõ bọn họ vì sao làm như vậy, nhưng chúng ta nếu không tỉnh táo, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Nam Sơn Uông gia nuốt gọn tới xương vụn cũng không còn.

- Trương Hoa đạo hữu, những người mặc áo xám này, chỉ là lực lượng thế tục của Nam Sơn Uông gia, anh có chứng cớ gì mà nói rằng họ là ngoại tộc? Lại nói họ cấu kết cùng nhau?

Lúc này, thì một lão già liền đứng lên hỏi Trương Hoa.

- Hóa ra là Thao môn chủ của Ý Kiếm Môn. Chỉ vì môn chủ một mực khổ tu, cho nên không biết việc này cũng là bình thường. Uông Lãnh Pháp cấu kết với những kẻ áo xám kia, đã sớm có người biết được, thậm chí Ngộ Đạo tiền bối cũng biết được một chút, bởi vì...

Trương Hoa còn chưa nói xong, thì một gã võ giả Địa cấp sơ kỳ đã đứng lên tiếp lời:

- Không sai, trước đây đã có một người của Thư Viện Cửu Minh trốn thoát, y đã nhìn thấy sát thủ tấn công ẩn môn đều là những kẻ áo xám. Ta nhận được thư mời của Uông Lãnh Pháp trước, cho nên không biết việc Nam Sơn Uông gia cấu kết với những kẻ áo xám kia. Nhưng ta vừa nhìn thấy những người áo xám này, thì đã biết rằng chúng ta đã lọt vào bẫy rồi.

Nói xong thì võ giả Địa cấp đứng hẳn ra rồi nói tiếp:

- Hiện tại xem ra, bọn họ không chỉ cấu kết, mà còn không hề sợ bị bại lộ, bằng không sẽ không để cho mấy kẻ áo xám kia ngang nhiên xuất hiện như vậy. Uông môn chủ, sợ rằng chỉ cần mọi người không đồng ý với ý kiến liên thủ của ông, thì chắc sẽ giống như lời nói của tiền bối Cổ Dương Hòa phải không, muốn đi cũng không thể được!

Khiến tất cả đều ngoài ý muốn chính là, Uông Lãnh Pháp vốn đang vô cùng phẫn nộ đột nhiên lại cười lạnh:

- Mày nói không sai, chỉ cần kẻ nào dám không đồng ý với ý kiến của tao thì sẽ phải biến mất. Uông Lãnh Pháp ta đã khiến cho ẩn môn hết khí lực rồi, nếu như chúng mày muốn tìm chết, thì cũng đừng trách tao không khách khí.

Nói xong, Uông Lãnh Pháp liền thu hồi nhuyễn kiếm, lui về phía sau một bước. Mà khi Uông Lãnh Pháp vừa lui ra phía sau, hai tên mặc áo xám bên cạnh y đột nhiên giơ vũ khí trong tay lên, lập tức có hai tiếng động nhẹ vang lên.

Hai luồng ánh sáng có tốc độ nhanh vô cùng, mắt thường khó có thể nhìn thấy được, lại càng không nói tới việc chặn lại. Tu luyện giả tu luyện Cổ võ sau khi đạt tới Huyền cấp, có thể ngăn cản được cả loại súng lục bình thường. Mà võ giả đạt tới Địa cấp, thì thậm chí cả một số loại súng lục cao cấp cũng có thể né tránh được.

Nhưng hai luồng ánh sáng này có tốc độ nhanh hơn tới mấy lần, những võ giả bên trong cái từ đường này căn bản là không thể nhìn thấy nổi quỹ tích của ánh sáng kia, thì hai luồng ánh sáng đã bắn tới mi tâm của Trương Hoa và tên võ giả Địa cấp kia rồi.

Mà Trương Hoa vốn vẫn luôn cảnh giác, nên không chút do dự nào vung thanh đao mỏng trên tay lên, ‘Choang’ một tiếng, thì một luồng sáng mầu đen đã bị Trương Hoa đánh bay đi. Chỉ một cái bóng đen nhỏ như vậy, cũng đã làm cho Trương Hoa phải lùi lại một bước rồi.

Lúc này thì tên võ giả Địa cấp còn lại không có vận khí và bản lĩnh như Trương Hoa. ‘Phập’ một tiếng, y đã bị cái bóng đen nhỏ kia xuyên qua trán, một đạo máu tươi phun ra từ trước tới sau đằng sau ót.

Những võ giả được Nam Sơn Uông gia mời tới đang ở trong từ đường này đều dại ra. Cái người vừa bị giết kia thì mọi người đều biết y là một võ giả Địa cấp sơ kỳ, vậy mà lại bị một loại súng lục giết chết, trước sau không tới nửa giây. Từ khi nào mà có cái loại súng lục lợi hại như vậy?

Lúc này cho dù là một ít võ giả tu luyện cổ võ không biết rõ chân tướng thì cũng đều đã hiểu, điều Trương Hoa nói chính là sự thực. Mà toàn bộ bọn họ được Nam Sơn Uông gia mời tới nơi này, cũng thực sự là có ý định làm mạnh tay với bọn họ.

Ở chỗ này có năm sáu mươi tên áo xám, hơn nữa Nam Sơn Uông gia cũng có tới hai ba mươi người, tổng cộng nhân số có tới bẩy tám chục người, không cần phải nói tới mai phục ở bên ngoài nữa.

Nếu như bẩy tám chục người này đều là tu luyện giả tu luyện cổ võ thì cũng thôi. Nhưng những tên kia đều dùng cái loại vũ khí mà vốn không phải võ giả tu luyện cổ võ có thể chống lại, thì biết làm thế nào đây?

Một võ giả Địa cấp sơ kỳ có thể tùy tiện bị giết như vậy, còn Địa cấp hậu kỳ như Trương Hoa thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản lại. Hơn nữa đây còn là dưới tình huống đã có sự đề phòng, nếu không thì ngay cả Trương Hoa cũng không chắc đã đỡ được. Loại vũ khí đáng sợ này, ai dám chống lại chứ? Khó trách Uông Lãnh Pháp không hề sợ mọi người phản kháng lại y.

Uông Lãnh Pháp lại lần nữa cười lạnh:

- Nguyện ý cùng Nam Sơn Uông gia ta liên thủ, cùng nhau đối phó Lạc Nguyệt và Diệp Mặc, thì đứng về phía bên này, còn không muốn thì xin mời đi.

Ai cũng hiểu câu ‘mời đi’ của Uông Lãnh Pháp lúc này là có ý gì, đó chính là để người đó đi ra ngoài, và chỉ cần đi ra ngoài thì hiển nhiên là chỉ còn đường chết.

Có vài tên võ giả do dự rồi đi về phía Uông Lãnh Pháp. Sau khi đã có người dẫn đầu, càng ngày càng có nhiều người chuyển động. Với cục diện hiện giờ, thì đối nghịch với Uông Lãnh Pháp hẳn là chín phần mười là nắm chắc cái chết.

Trương Hoa bỗng nhiên cười ha hả nói:

- Trương Hoa ta sẽ không bao giờ đứng cùng một trận tuyến với Nam Sơn Uông gia chúng mày, mày có thể làm gì tao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.