Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc thấy biểu hiện của Ninh Tư Sương, liền cho cô một Thanh thần quyết. Lúc này Ninh Tư Sương mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô lập tức kéo tay Diệp Mặc rồi khẩn trương nói:

- Anh rể, chúng ta đang bay sao?

Diệp Mặc gật đầu:

- Đúng là đang bay, kỳ thực đây chính là việc tu luyện mà anh nói. Chị của em bây giờ không có ở đây, cho nên không có cách nào tới thăm em cả, nếu như em nguyện ý học, thì anh sẽ dậy cho em.

- Em nguyện ý, em đương nhiên nguyện ý.

Ninh Tư Sương lập tức phản ứng lại, kinh hỉ kêu lên. Cô đã hiểu vì sao anh rể lại nói cô không cần đi học nữa rồi. Có thể tu luyện thành tiên, thì cô cũng chẳng phải đứa ngốc, còn đi học làm gì nữa?

...

Sở Đan tự mình suy nghĩ cả một đêm, tới sáng hôm sau thì cô liền vội vã chạy tới phòng Ninh Tư Sương ở trong ký túc xá.

Mới sáng sớm, Nhạc Nghiên đã nhìn thấy Sở Đan, trong mắt liền lộ ra địch ý, đứng ở cửa ngăn lại rồi nói:

- Sở Đan, Tư Sương đã bị cô đẩy đi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?

Sở Đan liền nói với vẻ mặt áy náy:

- Tôi tới đây là để xin lỗi Tư Sương, chuyện ngày hôm qua tôi đã hối hận rồi, bạn cho tôi số điện thoại liên lạc của Tư Sương đi, tôi muốn tự mình gặp mặt xin lỗi cô ấy.

Sở Đan vừa nói ra lời này, thì chẳng những là Nhạc Nghiên ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Doãn Mẫn và Dịch Hiểu San còn đang nằm trên giường cũng kinh ngạc mà nhìn Sở Đan. Sở Đan từ trước tới nay vẫn luôn vô cùng kiêu căng. Để cô ấy tự mình nói lời xin lỗi, quả thực còn khó hơn cả vào đầm rồng hang hổ.

Nhạc Nghiên vẫn phản ứng nhanh nhất, cô lập tức đáp lại:

- Xin lỗi, cũng không cần nữa rồi, tối hôm qua chúng tôi cùng với Tư Sương và anh rể cô ấy ăn cơm với nhau. Hiện tại thì tôi đoán Tư Sương đã cùng anh rể cô ấy rời khỏi Ninh Hải rồi.

- Vậy bạn có số điện thoại của Tư Sương chứ? Hay là bạn có biết nhà của Tư Sương ở chỗ nào không?

Sở Đan nói với vẻ mặt chờ đợi.

Nhạc Nghiên liền có chút cảnh giác, cô liền lắc đầu nói:

- Số điện thoại của Tư Sương thì vốn là tôi có, thế nhưng hiện tại việc gọi điện thoại là vô ích rồi, vì Tư Sương đã đưa điện thoại của cô ấy cho tôi rồi. Cô ấy nói nếu có người gọi điện thoại cho cô ấy, thì nói rằng cô ấy đã thôi học rồi. Về phần nhà của Tư Sương ở đâu, thì tôi cũng không biết, cô ấy cũng chưa từng nói qua.

- A...

Trong mắt Sở Đan hiện lên vẻ thất vọng. Nhưng cô cũng không tiếp tục dây dưa nữa, liền nói lời cảm tạ Nhạc Nghiên rồi xoay người rời đi.

Đợi sau khi Sở Đan hoàn toàn rời đi, thì Nhạc Nghiên mới nói:

- Các cậu cho rằng cái cô Sở Đan này có phải là có chút không bình thường hay không? Người như cô ta có thể nói lời xin lỗi sao. Tôi không tin đâu!

- Có phải cô ta đố kị với bạn trai điển trai của Tư Sương hay không, sau đó muốn đến để cướp đoạt?

Doãn Mẫn mặc dù là người biết chuyện sau cùng, nhưng cũng đã gặp qua Diệp Mặc rồi.

Dịch Hiểu San bỗng nhiên đứng lên nói:

- Điều này thật sự là có thể đó, cô nàng Sở Đan kia tuyệt đối không phải là loại người dễ nói chuyện đâu. Càng không có khả năng dùng thái độ như vậy đến nói những lời này với chúng ta.

Nhạc Nghiên trợn trắng mắt liếc nhìn hai cô gái kia:

- Tư Sương đã nói rõ rồi, đó là anh rể của cô ấy, các bạn không thể nói lung tung như vậy.

- Xì!

Nhạc Nghiên không ngờ rằng lời cô nói lại đưa tới hai ánh mắt trắng dã.

Sở Đan cũng không trở về phòng mình ở ký túc xá, mà lại dùng điện thoại gọi về nhà. Cô muốn hỏi ý kiến cha mình là Sở Hàng.

- Cha, cha nói xem thế giới này thật sự có tiên nhân hoặc là người tu tiên hay không?

Sở Đan tuy rằng là người nhỏ mọn, không thích người nào ưu tú hơn mình. Nhưng cô đối với cha mình thì vẫn luôn tín phục, cho nên cô đầu tiên là muốn hỏi qua ý kiến của cha mình đã.

Sở Hàng vừa sửa soạn một chút, chuẩn bị đến công ty, thì lại nhận được điện thoại của con gái. Lão liền nghi hoặc hỏi lại một câu:

- Đan Đan, con sao mà sáng sớm đã nghĩ tới loại chuyện này rồi? Ngày hôm nay công ty còn có một cuộc họp, cha còn có chuyện.

- Cha, cha trả lời con trước đã, ví dụ như có người có thể tu luyện ‘Đằng vân giá vụ’ (Cưỡi mây đạp gió) hay không?

Sở Đan liền không nhịn được mà cắt lời cha mình.

Sở Hàng nhíu mày, nhưng cũng không trách cứ con gái, mà lại trầm giọng nói:

- Loại chuyện này thì cha cũng không thể nói là khẳng định không tin, vì tổ tiên Sở gia chúng ta dường như cũng có quan hệ tới việc tu đạo. Long Môn Bàn của Sở gia chúng ta cũng là do lão tổ tông truyền lại đấy.

Dừng lại một chút, Sở Hàng lại nói tiếp:

- Loại chuyện này con chỉ cần biết là có khả năng là được rồi, còn hiện tại thì con cần phải tập trung vào việc học. Lúc này, thì đây không phải là việc mà con cần phải quan tâm.

- Cha à, cha mỗi ngày đều dạy anh cả hành khí đả tọa, có phải cũng là do tổ tiên truyền xuống hay không?

Sở Đan cũng không vì lời nói của cha mình mà buông tha, lại tiếp tục hỏi.

Sở Hàng ừ một tiếng:

- Mấy thứ đó, con vốn là không nguyện ý học mà, hiện tại lại chú ý tới làm cái gì? Không sai, đó cũng là thứ mà tổ tiên Sở gia chúng ta truyền xuống. Chỉ là một ít công phu khí công giúp cường thân kiện thể mà thôi, tuy rằng so với người tu luyện cổ võ thì còn kém nhiều, nhưng Sở gia chúng ta học những thứ này, cũng có rất ít người sinh bệnh. Người Sở gia sống thọ, cũng là có quan hệ với nó. Nếu như con có hứng thú, thì kì nghỉ lần này trở về, cha sẽ dạy cho con.

- Cha, nếu như con nói, ngày hôm qua con nhìn thấy có người ‘Đằng vân giá vụ’, người có tin không?

Sở Đan lúc này bỗng nhiên cảm giác được Sở gia của mình dường như cũng không đơn giản.

- Hồ đồ, cha phải đi họp đây. Còn nữa, việc này con không nên suy nghĩ quá nhiều, bằng không sẽ ảnh hưởng tới việc học tập. Còn lời gì muốn nói, thì chờ tới buổi tối rồi hãy nói.

Sở Hàng nói xong, thì liền trực tiếp cúp điện thoại.

Sở Đan cầm điện thoại sửng sốt một hồi lâu, mới lẩm bẩm:

- Con biết, ngay cả cha khẳng định cũng sẽ không tin lời con nói.

...

Lúc này, Diệp Mặc đã lấy được hai mảnh đuôi cá cuối cùng kia, hiện đang ở cùng mẹ của Tô Tĩnh Văn là Mục An, và cả Ninh Tư Sương nữa.

Mục An tối hôm qua thấy Diệp Mặc mang theo Ninh Tư Sương từ không trung bay vào hậu viện nhà mình, thì đã hoàn toàn tin lời Diệp Mặc nói. Bà không ngờ rằng thật sự là có loại chuyện tu tiên như thế này. Cho dù là đã suy nghĩ hết cả đêm, bà và Ninh Tư Sương vẫn giống như nhau, vẫn chưa thể nào hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhưng hiện tại bà biết được con gái mình không có mặt ở Địa Cầu, mà còn đang ở đại lục Lạc Nguyệt, thì sự tưởng niệm về con gái của bà càng không thể nào ngăn cản được.

Vốn Diệp Mặc còn muốn đem chuyện Tô Tĩnh Văn đã từng lưu lạc tại Bắc Vọng Châu nói ra, nhưng lại thấy mẹ của Tô Tĩnh Văn thương nhớ con gái như vậy, thì liền nuốt những lời định nói xuống bụng.

Nhưng thật ra thì Ninh Tư Sương càng ngày càng kích động, trong mắt của cô thậm chí đã sáng lên như ánh sao, toàn bộ tâm trí của cô lúc này đều là tu tiên.

Diệp Mặc vừa từ ngân hàng lấy lại hai mảnh đuôi cá, trong lòng có chút biết ơn Ninh Nhứ Nhạn. Nếu như hai mảnh đuôi cá này bị thất lạc, cho dù là thần thức của hắn có cường đại, thì muốn tìm được hai mảnh đuôi cá này cũng không phải là chuyện dễ dàng.

- Diệp Mặc, lần này chúng ta đi Lạc Nguyệt thành, có phải là rất khó có thể trở về phải không?

Mục An cố gắng đặt sự tưởng niệm về con gái qua một bên, rồi lên tiếng hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc lắc đầu:

- Lần này đi Lạc Nguyệt thành, sau đó con sẽ phải rời đi, rất khó có thể trở lại. Nếu như dì muốn về Ninh Hải, thì tùy thời đều có thể đi. Nhưng con kiến nghị bình thường không nên đi lung tung, bởi vì chuyện tu luyện cần phải tĩnh tâm, nếu như không thể tĩnh tâm, thì tiến độ tu luyện sẽ không lớn. Ai biết lần sau khi con và Tĩnh Văn bọn họ lúc nào mới có thể trở về? Mười năm, hay là trăm năm, hay có thể là còn nhiều hơn...

Có một câu Diệp Mặc còn chưa nói, đó là một khi phi thăng rồi, thì càng khó có thể trở lại Địa Cầu hơn.

Tu sĩ cực kỳ nghịch thiên của Tu Chân Giới, tu luyện tới mức cực hạn, còn có thể xé rách hư không, rời khỏi Tu Chân Giới. Nhưng biên giới không gian của Tiên Giới thì Tu Chân Giới không thể nào mà so sánh được. Cho dù là có pháp bảo lợi hại, phỏng chừng cũng rất khó phá vỡ được biên giới không gian của Tiên Giới. Cho nên nếu một khi phi thăng lên Tiên Giới, thì đây mới thực sự là khó có thể trở về.

- Anh rể, lần trước không phải là anh đưa em bay lên bằng đám mây sao? Hiện tại sao lại biến thành phi thuyền rồi?

Ninh Tư Sương nghĩ rằng bay bằng đám mây thì có phong thái hơn nhiều so với phi thuyền.

Diệp Mặc không biết phải nói gì:

- Dùng đám mây căn bản là chuyện không thực tế, không chỉ tốc độ không nhanh, lại rất hao tổn chân nguyên nữa.

Nếu như không phải là dạng người có vấn đề, thì ai lại đi dùng đám mây để bay chứ. Trừ phi là pháp bảo phi hành của mình chính là một đám mây, bằng không sẽ không có người nào nguyện ý làm như vậy.

...

Cho dù Diệp Mặc chỉ dùng một cái phi thuyền linh khí thượng phẩm, thì cũng chỉ mất một thời gian ngắn ba người đã về tới Lạc Nguyệt thành rồi.

Mặc dù Diệp Mặc thông qua thần thức của mình đã nhìn thấy được sự phồn hoa của Lạc Nguyệt thành, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy Lạc Nguyệt thành, thì Diệp Mặc vẫn có chút kích động. Thành phố này tuy rằng không phải là do hắn đích thân tạo dựng nên như hiện nay, nhưng cũng là do hắn khởi đầu thành lập đấy. Không có hắn, có thể nói là sẽ không có Lạc Nguyệt thành này.

Thấy Diệp Mặc trở về, thì mắt của Ninh Trung Phi và Lam Dụ bỗng nhiên đỏ lên. Tuy rằng bọn họ rất muốn lập tức hỏi rõ tình hình của con gái, nhưng cũng biết rằng Diệp Mặc nhất định sẽ tự mình nói ra.

Bởi vì Ninh Trung Phi và Lam Dụ vẫn luôn sinh sống tại Lạc Nguyệt hồ, nên thoạt nhìn thì khí sắc tốt hơn so với người bình thường nhiều.

Hết một buổi sáng, thì Diệp Mặc vẫn đang giải thích chuyện tình mà tối qua đã giải thích cho Ninh Tư Sương và Mục An.

Con gái Ninh Khinh Tuyết chưa trở về, tuy rằng trong lòng vợ chồng Ninh Trung Phi rất thất vọng, nhưng nghĩ tới việc chỉ cần nỗ lực tu luyện, thì vẫn có thể gặp lại được con gái. Cho nên hai người đều giống như Mục An, đều cố gắng tĩnh tâm lại.

Diệp Mặc thấy mấy người đều là tiếp nhận lời giải thích của mình, thì đang muốn đi vào bên trong Lạc Nguyệt thành gặp bọn Hoàng Ức Niên, thì lại nghe thấy Lam Dụ hỏi một câu:

- Diệp Mặc, con ở bên kia tìm được Tĩnh Văn rồi, vậy có tìm được Uyển Thanh không?

Diệp Mặc cũng lập tức nhớ tới Trì Uyển Thanh, trong lòng hắn cũng có chút tự trách. Tuy rằng Trì Uyển Thanh không phải là vợ của hắn, nhưng dù sao thì cô cũng cùng mấy người Tĩnh Văn tới đại lục Lạc Nguyệt, cùng nhau mất tích tại Bắc Vọng Châu. Vậy mà bản thân hắn lại không hề nghĩ tới việc đi xem cha mẹ của Trì Uyển Thanh một chút.

- Cha mẹ của Uyển Thanh đã tới Lạc Nguyệt thành mấy lần, chính là để hỏi con có trở về chưa. Sau đó bọn họ lại trực tiếp đến Lạc Nguyệt thành định cư, thứ nhất là để đợi con trở về, hai là cũng muốn ở lại đây để dưỡng lão.

Ninh Trung Phi thổn thức.

Hiển nhiên là ông đang thổn thức cho số phận của Trì Uyển Thanh. Con gái mình còn có con rể ở bên, Tô Tĩnh Văn may mắn cũng đã được Diệp Mặc tìm thấy rồi. Còn Trì Uyển Thanh thì một mình cô đơn ở lại đại lục Lạc Nguyệt, hẳn là cô bé thực sự rất khó khăn.

Thần thức của Diệp Mặc lập tức quét ra ngoài. Hắn rất nhanh đã nhìn thấy Đường Thiên Bình ở trong một gian bán hàng hóa sát biên giới Lạc Nguyệt thành. Diệp Mặc tuy rằng chưa từng gặp Đường Thiên Bình, nhưng khuôn mặt của bà rất giống Trì Uyển Thanh, cho nên Diệp Mặc lập tức có thể đoán ra được bà chính là mẹ của Trì Uyển Thanh, còn ở bên cạnh bà hẳn là cha của Trì Uyển Thanh rồi.

Lập tức Diệp Mặc liền nhíu mày hỏi:

- Cha mẹ của Uyển Thanh vì sao lại ở chỗ sát ngoài biên giới Lạc Nguyệt thành như vậy?

Ninh Trung Phi nghe Diệp Mặc nói xong, thì bỗng nhiên lại thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.