Diệp Mặc thấy biểu hiện của Ninh Tư Sương, liền cho cô một Thanh thần quyết. Lúc này Ninh Tư Sương mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô lập tức kéo tay Diệp Mặc rồi khẩn trương nói:
- Anh rể, chúng ta đang bay sao?
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng là đang bay, kỳ thực đây chính là việc tu luyện mà anh nói. Chị của em bây giờ không có ở đây, cho nên không có cách nào tới thăm em cả, nếu như em nguyện ý học, thì anh sẽ dậy cho em.
- Em nguyện ý, em đương nhiên nguyện ý.
Ninh Tư Sương lập tức phản ứng lại, kinh hỉ kêu lên. Cô đã hiểu vì sao anh rể lại nói cô không cần đi học nữa rồi. Có thể tu luyện thành tiên, thì cô cũng chẳng phải đứa ngốc, còn đi học làm gì nữa?
...
Sở Đan tự mình suy nghĩ cả một đêm, tới sáng hôm sau thì cô liền vội vã chạy tới phòng Ninh Tư Sương ở trong ký túc xá.
Mới sáng sớm, Nhạc Nghiên đã nhìn thấy Sở Đan, trong mắt liền lộ ra địch ý, đứng ở cửa ngăn lại rồi nói:
- Sở Đan, Tư Sương đã bị cô đẩy đi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?
Sở Đan liền nói với vẻ mặt áy náy:
- Tôi tới đây là để xin lỗi Tư Sương, chuyện ngày hôm qua tôi đã hối hận rồi, bạn cho tôi số điện thoại liên lạc của Tư Sương đi, tôi muốn tự mình gặp mặt xin lỗi cô ấy.
Sở Đan vừa nói ra lời này, thì chẳng những là Nhạc Nghiên ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3157449/chuong-1382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.