Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc nhận lấy hộp ngọc trực tiếp mở ra, lập tức hắn nhìn thấy bên trong hộp ngọc không ngờ lại là một mồi lửa kỳ dị, địa hỏa Long Tâm Viêm xếp thứ mười sáu trong giới Tu chân. Loại mồi lửa kì dị như Long Tâm Viêm này mặc dù xếp thứ mười sáu, nhưng cũng cực kỳ quý hiếm, vì Long Tâm Viêm là do long đan hóa thành, đối với yêu thú có tính long mà nói thì là thứ tốt hơn nhiều so với thiên hỏa.

Nhìn thấy Long Tâm Viêm, trong lòng Diệp Mặc tất nhiên mừng rỡ, thứ này mới là thứ mà hắn thích. Cho dù hắn không dùng đến, nhưng bên cạnh hắn có người dùng được. Hắn không ngờ mình lại ra ngoài đi dạo một chút, lại có thêm hai mồi lửa kỳ dị nữa, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.

Lãm Kỳ Duyệt thấy Diệp Mặc nhận Long Tâm Viêm, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thay vào đó lại vô cùng đau xót. Mồi lửa kỳ dị khó mà có được như này, lại vì một chuyện không đâu vào đâu mà lại mất đi. Lúc đầu gã lấy được Long Tâm Viêm, cũng tốn không ít công sức.

Lãm Kỳ Duyệt trong phút này không muốn đứng ở đây nữa, gã lại ngượng ngùng cười, ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Diệp đan vương, nếu như vậy, vậy thì Lãm mỗ xin cáo từ trước.

Đồ tới tay rồi, còn là thứ mình tương đối hài lòng nữa, bây giờ Lãm Kỳ Duyệt muốn đi, Diệp Mặc lập tức gật đầu, vừa định nói anh đi đi, thì lại nghe thấy giọng Diệu Huệ Trân bên cạnh nói:

- Đợi chút.

Lãm Kỳ Duyệt mặc dù không coi Diệu Huệ Trân ra gì, nhưng gã cũng không thể không nhìn sắc mặt của Diệp Mặc mà hành sự, chỉ có thể tạm thời ở lại, nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng nghi ngờ nhìn Diệu Huệ Trân, Diệu Huệ Trân mặc dù cũng nhiều tuổi rồi, nhưng Diệp Mặc khẳng định cô cũng không phải là đối thủ của Lãm Kỳ Duyệt, cô gọi Lãm Kỳ Duyệt ở lại là có ý gì?

Diệu Huệ Trân cũng không nhìn Lãm Kỳ Duyệt nói, mà lại nhìn Diệp Mặc nói:

- Diệp Mặc, lúc trước Lãm Kỳ Duyệt và tên Hoàng Thất kia truy sát tôi, là vì tôi phát hiện ra một bí mật lớn, nên bọn họ muốn giết người diệt khẩu.

Lãm Kỳ Duyệt sắc mặt biến sắc, nhưng gã lại phản ứng rất nhanh, lập tức nói với Diệp Mặc:

- Đó không phải là bí mật gì cả, chỉ là dưới Lạc Hồn Khư phát hiện ra mấy linh mạch bị phong ấn mà thôi.

Diệp Mặc nghe thấy linh mạch, liền hết hứng luôn, trong thế giới trang vàng của hắn còn có vài chục đoạn linh mạch cực phẩm. Vào lúc này, mấy đoạn linh mạch đó hắn qủa thực không muốn tốn thời gian đi lấy nó. Nếu như là lúc khác, hắn cũng muốn đi một chuyến.

Diệu Huệ Trân hừ lạnh một tiếng nói:

- Dưới đó tuyệt đối không phải mấy đoạn linh mạch, mà là một đoạn Dưỡng Thần Tuyền, mấy đoạn linh mạch kia chỉ là vì bảo vệ cho Dưỡng Thần Tuyền đó mà thôi.

Diệp Mặc nghe thấy Dưỡng Thần Tuyền mấy chữ này trong lòng lập tức run lên, là một Đan vương cửu phẩm làm sao lại không biết Dưỡng Thần Tuyền?

Cái mà khó thăng cấp nhất khi tu sĩ luyện chính là thần thức, mà thần thức bình thường theo tu vi tăng lên thì tăng rất chậm, muốn chỉ tăng một mình thần thức thôi thì cần phải có công pháp đặc biệt. Tính quan trọng của thần thức đối với tu sĩ mà nói còn quan trọng hơn cả chân nguyên, cho nên phần lớn tu sĩ đều muốn bằng mọi hình thức tăng cáấp thần thức của mình. Nhưng thần thức lại có thể dễ tăng cao được như vậy sao? Diệp Mặc có Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát, thần thức mới có thể mạnh hơn nhiều so với những tu sĩ bình thường.

Trong linh vật có thể tăng cao được tu vi thần thức của mình lại càng hiếm có, cho dù Phục Thần đan của Diệp Mặc cũng chỉ có thể chữa trị thần thức, còn có thể chữa trị thần hồn mà thôi. Muốn tăng cao tu vi thần thức của mình, vậy thì cũng đừng có nghĩ đến, hoặc là có chút tăng cao, cũng căn bản không phát hiện ra được.

Nhưng Dưỡng Thần Tuyền lại là một loại linh tuyền có thể tăng thần thức. Hơn nữa lại cực kỳ hiếm hoi, nếu như dùng Dưỡng Thần Tuyền này lâu dài, hoặc là tu luyện, cho dù không có công pháp thần thức, thần thức cũng chỉ có thể nhanh hơn những tu sĩ bình thường mà thôi. Nếu như Diệp Mặc có được công pháp thần thức này, thì thần thức lại càng tăng nhanh hơn nữa.

Cho nên một khi xuất hiện Dưỡng Thần Tuyền, đó là một trận mưa máu gió tanh. Ai mà không muốn lấy được Dưỡng Thần Tuyền cơ chứ? Cho dù hai tu sĩ có tu vi tương đương nhau cùng đấu, tu sĩ có thần thức mạnh hơn cũng chiếm được ưu thế tuyệt đối. Đặc biệt đối với tu sĩ Hóa Chân mà nói, bình thường sau khi thăng lên Hóa Chân đỉnh phong rồi, rất khó có được tiến bộ, thì việc nâng cao thần thức lại càng quan trọng.

Khiến cho Diệp Mặc run sợ chính là, hắn từ Vật biết được Dưỡng Thần Tuyền có hai loại, một loại là Dưỡng Thần Tuyền tự nhiên, loại Dưỡng Thần Tuyền này là do một địa tâm linh vật cực phẩm nào đó bị linh khí thai nghén thành, một khi dùng hết liền biến mất không còn. Còn có một loại nữa chính là do Hóa Thần Châu diễn sinh ra, mà sự quý giá của Hóa Thần Châu lại càng không thể đo đếm được.

Hóa Thần Châu là một loại linh khí tinh hoa đặc biệt của trời đất đã trải qua hàng tỉ vạn năm ngưng tụ lại. Một khi Hóa Thần Châu hình thành, nếu như cung cấp đủ linh nguyên, xung quanh Hóa Thần Châu sẽ hóa thành một mảnh tuyền, đó chính là Dưỡng Thần Tuyền.

Người bình thường phát hiện ra Hóa Thần Châu cũng sẽ không mang đi, mà lại dùng linh mạch cố định Hóa Thần Châu đó lại, đồng thời cung cấp linh khí cho Hóa Thần Châu đó, để Hóa Thần Châu đó diễn sinh ra Dưỡng Thần Tuyền, cung cấp cho bản thân tu luyện.

Lãm Kỳ Duyệt nói có mấy linh mạch bị phong ấn, rất có khả năng chính là một viên Hóa Thần Châu bị đại năng phong ấn lại, sau đó đại năng đó không biết sao lại không mang Hóa Thần Châu này đi, kết quả cứ vậy để lại. Những thứ như này, Diệp Mặc làm sao có thể bỏ qua được?

Diệp Mặc có Khổ Trúc, tác dụng của Khổ Trúc nhiều không kể hết, cho dù tu luyện đến cực hạn cũng là linh căn cao cấp nhất, hơn nữa tu vi càng cao, thì càng có lợi. Nhưng tác dụng của Dưỡng Thần Tuyền trong giới Tu Chân, cũng không kém hơn Khổ Trúc chút nào.

Chỉ có điều Diệp Mặc từ trên Vật nhìn thấy, sau khi đến Tiên giới, có Hóa Thần Châu có thể lên cấp, diễn sinh ra Dưỡng Thần Tuyền lại càng cao cấp hơn. Diệp Mặc chưa từng thấy qua, cũng biết được thăng cấp đó tuyệt đối là tích lũy của vô số năm lại, thậm chí còn dài hơn rất nhiều so với tuổi thọ một đời của một tu sĩ, cho nên trông cậy và Hóa Thần Châu lên cấp, căn bản cũng không thực tế.

Nhưng bây giờ nơi này là Tu Chân giới, thứ như Hóa Thần Châu này thậm chí còn quý hơn nhiều lần so với Tiên Khuyên Hoa.

Diệp Mặc cố kìm nén khát vọng về Hóa Thần Châu trong lòng mình lại, nhìn Lãm Kỳ Duyệt lạnh nhạt nói:

- Tôi thật lòng đối đãi với Lãm đảo chủ, sao Lãm đảo chủ lại không thành tâm với tôi?

Lãm Kỳ Duyệt thấy Diệu Huệ Trân nói đến Dưỡng Thần Tuyền, trong lòng cũng kinh hãi, gã quả thực không biết trong đó có Dưỡng Thần Tuyền, Diệu Huệ Trân nói gã như vậy, đúng thật oan cho gã quá.

Gã mặc dù trong lòng kinh hãi, sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, trong lòng lại thầm mắng, anh thật lòng với tôi cái chết tiệt, nhưng gã lại không dám nói ra, đành phải kiên trì nói:

- Cái này tôi thật sự không biết, tôi và mấy người bạn nữa của tôi cùng nhìn thấy đó chỉ có vài đoạn linh mạch đã bị phong ấn, tôi cũng không thể chắc chắn đó có phải là Dưỡng Thần Tuyền hay không, nếu như anh Diệp có hứng, tôi có thể đến đó cùng anh xem sao.

Diệp Mặc khẽ gật đầu nói:

- Nếu anh Lãm mời, thì tôi cũng đi một chuyến, dù sao người đông thì vẫn mạnh hơn.

Lãm Kỳ Duyệt trong lòng cực hận, lòng thầm nhủ mình mời hắn khi nào, hắn đúng là loại da mặt quá dầy rồi.

Diệu Huệ Trân thấy Diệp Mặc muốn đến Lạc Hồn Khư vội nói:

- Dưỡng Thần Tuyền đó căn bản chính là do tôi phát hiện ra, tôi ở trong Lạc Hồn Khư bao nhiêu năm, từng ngóc ngách của Lạc Hồn Khư tôi nắm rất rõ. Từ rất lâu hồi trước, tôi đã cảm thấy Lạc Hồn Khư này có gì đó không bình thường, chỉ có điều lúc đó khi tôi rời khỏi Lạc Hồn Khư, thân chịu trọng thương. Lần này vết thương của tôi đã hồi phục rồi, muốn đi tìm Dưỡng Thần Tuyền. Không ngờ tôi vừa mới tìm được vị trí đại khái của Dưỡng Thần Tuyền, lại bị mấy người này phát hiện ra.

Diệu Huệ Trân nói tới đây, trong lòng lại rất bình thản, nếu như hôm nay không gặp được Diệp Mặc, thì cô đã bị giết chết rồi.

- Sau đó bọn họ sẽ giết cô diệt khẩu?

Diệp Mặc nhìn Lãm Kỳ Duyệt lạnh lùng nói một câu.

Lãm Kỳ Duyệt oan uổng, nhưng cũng không thể nói gì hơn, gã đúng là tới diệt khẩu. Nếu gã biết đó là Dưỡng Thần Tuyền, cho dù có đánh chết gã, gã cũng sẽ không tới diệt khẩu, mà cướp Dưỡng Thần Tuyền trước rồi tính tiếp.

- Nếu anh Diệp cũng đi, thì chúng ta mau đi thôi.

Lãm Kỳ Duyệt lúc này thậm chí còn nôn nóng hơn Diệp Mặc. Chẳng may mình bị diệt khẩu, Dưỡng Thần Tuyền bị người khác nhanh chân đến trước, gã mới là bi kịch. Huống chi, bản thân gã còn suýt chút nữa bị Diệp Mặc giết chết.

- Vậy thì đi thôi.

Diệp Mặc cũng lo lắng Hóa Thần Châu rơi vào tay người khác, thứ này hắn nhất định phải có được.

Thấy Diệp Mặc phóng ra một phi thuyền màu xám đen, Lãm Kỳ Duyệt mắt như muốn nhảy ra ngoài, may là gã còn không định chạy thoát thân, phi thuyền của Diệp Mặc chắc chắn sẽ vượt qua chân khí cực phẩm của gã, cho dù vẫn chưa đến trình độ bán tiên khí, chắc chắn sự khác biệt cũng không lớn.

Tốc độ chân khí phi hành của Diệp Mặc cực nhanh, Lãm Kỳ Duyệt và Diệu Huệ Trân đều đứng trên phi thuyền, Diệu Huệ Trân ngay lập tức đến cám ơn Diệp Mặc. Diệp Mặc gật gật đầu, cũng không nói gì. Người con gái Diệu Huệ Trân này mặc dù không hiểu lắm, nhưng cũng biết là một người phụ nữ có lòng dạ độc ác. cũng không khác gì ông chồng Phong Thuần bụng dạ độc ác của cô dùng thần hồn của người khác tu luyện công pháp thần hồn trong Lạc Hồn Khư

,.

Dưới sự chỉ dẫn của Lãm Kỳ Duyệt, pháp bảo phi thuyền chỉ trong nháy mắt, bay không đến nửa ngày, thần thức của mấy người đã có thể quét đến Lạc Hồn Khư rồi. Đến được đây, Diệp Mặc cũng đã quen đường rồi, cho dù bây giờ hắn không cần dùng la bàn hải tiêu nữa, cũng có thể tìm được đường về đến Mặc Nguyệt Chi Thành rồi.

Lạc Hồn Khư lại càng hoang tàn hơn ngày trước khi Diệp Mặc đến, nếu như nói Diệp Mặc lần này đến, nơi này còn có thể nhìn được chút bóng dáng của thành Minh Nguyệt, thì bây giờ chút dấu tích của thành Minh Nguyệt cũng không còn nữa, hoàn toàn là một đống hoang tàn đổ nát.

Vừa đến Lạc Hồn Khư, thần thức của Diệp Mặc liền quét đến ba người khác, khiến Diệp Mặc không nói được câu nào chính là, ba người này, hắn hoàn toàn biết. Cha của Đằng Dịch là cung chủ Giao Đằng cung là Đằng Hùng, đảo chủ đảo Nhân Trúc là Giải Phong. Còn có một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ bảy nữa, Diệp Mặc cũng không biết tên là gì, nhưng cũng gặp một lần ở Giao Đằng cung rồi.

Lúc này ba người đang bình thản đứng bên cạnh một tảng đá màu xám tro cực lớn, dường như đang đợi hai người Lãm Kỳ Duyệt về.

Diệp Mặc vừa nhìn thấy phiến đá màu xám tro này, cũng biết trong này có một trận pháp ẩn nấp cấp chín cũng bị phá cách đó không lâu. Từ đó tràn ra linh khí nồng đậm, ngay cả Diệp Mặc có thể đoán được dưới này chôn mấy đoạn linh mạch cực phẩm.

Ba người Đằng Hùng vẫn không nhúc nhích, chứng tỏ bọn họ bây giờ vẫn chưa biết nơi này có Dưỡng Thần Tuyền, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không hành động là được rồi.

- Á, Lãm đảo chủ, anh không ngờ lại tìm được Diệp Mặc rồi…

Đằng Hùng và một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ bảy khác vừa nhìn thấy Diệp Mặc, liền lộ ra vẻ kinh ngạc như khi Lãm Kỳ Duyệt nhìn thấy Diệp Mặc nói. Mặc dù bọn họ không hiểu tại sao Lãm Kỳ Duyệt lại muốn dẫn Diệp Mặc trở về, nhưng chỉ cần là Diệp Mặc xuất hiện rồi, bọn họ tuyệt đối không thể nào để cho một mình Lãm Kỳ Duyệt phát tài được.

Lãm Kỳ Duyệt làm gì không biết ý tứ của hai người này, khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc, nhưng cũng không nói câu nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.