Chương trước
Chương sau
Một đao của Diệp Mặc đánh bay Đồ Tử Chân, bản thân đồng thời cũng khó chịu, dưới sự cuồn cuộn của chân nguyên, suýt chút nữa bị cắn trả lại. Vì tránh phun ra máu tươi giống Đồ Tử Chân, Diệp Mặc chủ động bay ra ngoài, bình ổn lại chân nguyên cuồn cuộn.

Bên ngoài cách vài trăm mét, sau khi Diệp Mặc đứng vững, trong lòng lại thầm kinh hãi sự lợi hại của Đồ Tử Chân, Vô Tâm Hải còn có người đàn bà kinh khủng như này sao. Hắn đoán không nhầm, ngời đàn bà này yếu hơn Tác An Sơn một chút, nhưng nếu như Thạch Đạp không dùng trận pháp, không dùng thi khôi, thì người đàn bà này cũng không kém hơn Thạch Đạp chút nào.

Nhưng nếu là chiến đấu, thì tất cả những nhân tố đó đều tính gộp hết vào, cho nên so với Thạch Đạp, Đồ Tử Chân cũng kém hơn một chút. Lúc này bà ta và Diệp Mặc lần đầu tiên giao đấu có thể chiếm được thế thượng phong, không phải bà mạnh hơn Thạch Đạp, mà là vì khi Diệp Mặc và Thạch Đạp giao đấu với nhau, Thạch Đạp đã bị trọng thương, nhiều nhất cũng chỉ còn lại một nửa sức mạnh, còn người đàn bà này thì lại trong trạng thái khỏe mạnh. Có thể nói nếu không phải Diệp Mặc thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ ba rồi, còn cả luyện thể của hắn cũng đã là Thần cảnh rồi, thì lần giao đấu đầu tiên này, Diệp Mặc cũng bị trọng thương là cái chắc.

Pháp bảo khăn đen của Đồ Tử Chân huyễn hóa thành lưỡi đao vô cùng lợi hại, có thể phá vỡ phòng ngự đại đỉnh tám cực thẩm thấu vào, cũng là cái mà Diệp Mặc trước nay chưa từng thấy. Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu gì, hắn luyện thể đến tu vi Thần cảnh, đương nhiên sẽ không sợ đao quang bị loại bỏ một lần này rồi. Mà lại càng khiến Diệp Mặc hiểu thêm về đại đỉnh tám cực, đại đỉnh tám cực không phải không ngăn được đao quang sát trận này, mà là chưa bị hắn luyện hóa hoàn toàn.

Đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc chẳng qua chỉ là luyện hóa đến cấm chế thứ ba, sau đó vì tu vi của hắn được nâng cao, ít dùng đến đại đỉnh tám cực, nên cũng chưa tiếp tục luyện hóa tiếp. Bây giờ xem ra, Tu Chân giới đầm rồng hang hổ, đến đâu cũng có cao thủ. Sau khi quay về hắn tất phải luyện chế tiếp đại đỉnh tám cực. Có thể luyện chế đến cấm chế thứ mấy thì thứ mấy.

Dĩ nhiên hắn còn có Tử Đao, Tử Đao cường hãn vô cùng, nhưng Diệp Mặc lại biết Tử Đao của hắn chỉ là một phôi đao pháp bảo mà thôi, đến bây giờ, hắn còn chưa thêm vào bất kỳ nguyên liệu nào để gia công Tử Đao, Tử Đao cũng chưa lên cấp.

Đây cũng không phải là Diệp Mặc không muốn thêm, nguyên nhân chủ yếu là Diệp Mặc cảm thấy không có nguyên liệu luyện khí cao cấp nào, thứ hai là vì hắn còn chưa là tông sư luyện khí. Đương nhiên bây giờ lại khác rồi, hắn chẳng những là tông sư luyện khí, còn nguyên liệu cấp cao thì cũng có được mấy loại.

Ung Lam Y đau lòng Ung Du Nhi bị Diệp Mặc giết chết, nhưng khi bị mất đi một cánh tay dưới một đường sét của Diệp Mặc, trong lòng gã cũng biết rõ, bản thân cho dù có giết chết được Diệp Mặc, cũng phải trả một cái giá đắt. Tu vi của Diệp Mặc dường như còn cao hơn nhiều so với dự liệu của gã, Ung Lam Y chắc chắn Diệp Mặc trong đó có cuộc gặp kỳ ngộ nghịch thiên nào đó.

Ung Lam Y vốn dĩ đã nảy sinh lòng kiêng kị với Diệp Mặc, thấy Đồ Tử Chân ra tay với Diệp Mặc thật, trong lòng lập tức khoái chí, gã biết một khi Đồ Tử Chân ra tay, Diệp Mặc chỉ có chết là cái chắc.

Đồ Tử Chân lợi hại, Ung Lam Y quá rõ rồi. Gã chưa từng gặp qua Đồ Tử Chân, nhưng chiến tích của Đồ Tử Chân thì gã nghe thấy nhiều rồi.

Người đàn bà Đồ Tử Chân này đầu óc cực kỳ đơn giản, hơn nữa tính chủ quan quá mạnh. Bất luận suy nghĩ và làm chuyện gì đều là bộc trực, không suy nghĩ nhiều. Chính vì suy nghĩ đơn giản đơn thuần của bà, không suy nghĩ thấu đáo, tu luyện theo một con đường lớn, đến Bình Cảnh và Tâm Ma cũng không nhìn thấy. Lĩnh ngộ các cảnh giới lại càng đơn giản giống như uống nước vậy, thành tu sĩ Hóa Chân trẻ tuổi nhất của Vô Tâm Hải.

Theo lý mà nói người đàn bà này không thể nào có con trai đuợc, nhưng lại có một lần bà nhìn thấy hai tu sĩ song tu một nam một nữ. Chuyện như vậy vô tình làm thức dậy bản năng dục vọng của bà. Đồ Tử Chân thậm chí còn không suy nghĩ gì giết chết nữ tu đó, yêu cầu người nam tu kia cũng làm như vậy với bà.

Tu vi như Đồ Tử Chân, nam tu đó làm sao có thể không phục tùng? Kết quả không ngờ bà lại bị chuyện đó cám dỗ. Suốt năm năm không tu luyện, cũng không để cho nam tu đó tu luyện. Suốt ngày trừ du sơn ngoạn thủy, thì lại về ngủ cùng người nam tu kia.

Sau năm năm đó, bà lại cảm thấy chuyện này mệt mỏi, trực tiếp giết chết luôn người nam tu đó rồi quay về Bằng đảo.

Khiến Đồ Tử Chân không ngờ tới chính là, bà lại vì chuyện này mà mang thai. Lại càng khiến bà không ngờ hơn, lai lịch của nam tu đó cũng không tầm thường. Thế lực đằng sau nam tu đó điều tra được nam tu đó bị Đồ Tử Chân giết chết, lập tức phái đến năm tên tu sĩ Hóa Chân, muốn mang Đồ Tử Chân đi.

Nhưng Đồ Tử Chân lại thần uy nổi dậy, một mình giết chết bốn người trong đó, người thứ năm còn dựa vào bí pháp giữ được nguyên thần chạy trốn. Từ lúc đó trở đi Bằng đảo nổi tiếng, không ai dám chọc giận, Đồ Tử Chân cũng vì trận chiến đó mà nổi tiếng. Sau đó cũng có rất nhiều tu sĩ Hóa Chân đến Bằng đảo khiêu chiến với Đồ Tử Chân, nhưng toàn bộ đều bị Đồ Tử Chân giết chết hết.

Theo năm tháng, tu vi của Đồ Tử Chân càng lúc càng cường hãn, còn tu sĩ đến khiêu khích thì lại càng ít đi, cuối cùng, ngay cả tu sĩ của Vô Tâm Hải đi qua Bằng đảo, cũng bị quấy rối một chút mới được đi.

Còn Đồ Tử Chân trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cũng dần dần hiểu được một số chuyện, đầu óc cũng không hồ đồ như lúc trước nữa. Tình trạng như lúc trước mặc dù có chút chuyển biến, nhưng vẫn tự nhận là đệ nhất thiên hạ, ngay cả đệ tử môn hạ của bà, bà cũng cho rằng không ai dám chọc

Trên thực tế cũng là như vậy, đây cũng không phải là đệ tử của Bằng đảo lợi hại đến bước nào. Vì tất cả mọi người đều biết Đồ Tử Chân của Bằng đảo là một con điên không biết nói đạo lý, hơn nữa cũng không có ai đánh thắng được, cũng không muốn chọc giận mà thôi.

Khi Ung Lam Y thấy Đồ Tử Chân nôn ra máu, lập tức hít một hơi lạnh, mặc dù Diệp Mặc cũng bay ra ngoài, nhưng khả năng tu sĩ đánh khiến cho Đồ Tử Chân nôn ra máu nghịch thiên đến mức nào? Lúc này Ung Lam Y mới hiểu ra, nếu không phải Đồ Tử Chân bỗng nhiên xuất hiện, lúc này gã đã hóa thành một đống xương trắng rồi, Diệp Mặc không ngờ lại lợi hại như vậy.

Đồ Tử Chân lau vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói:

- Được lắm, mấy trăm năm nay, ngươi là người đầu tiên khiến Đồ Tử Chân ta nôn ra máu như này, cũng là người đầu tiên dưới sự tấn công của lưỡi đao màu đen và Bát điệp lãng lại có thể thoát được, thậm chí là tu sĩ duy nhất dùng Vực đánh vỡ Vực của ta. Ta khinh thường ngươi rồi, nhưng ngươi giết con trai ta, cho dù truy sát đến cửu u địa ngục, Đồ Tử Chân ta cũng phải rút hồn luyện phách anhà ngươi.

Diệp Mặc sắc mặt không chút biến đổi, Đồ Tử Chân quả thực lợi hại. Nếu như hắn bây giờ luyện thể chưa đến Thần cảnh, hắn chỉ có con đường chạy trốn. Bây giờ cho dù hắn không đánh được Đồ Tử Chân, cũng không sợ người đàn bà này, cho nên hắn căn bản cũng không cần phải chạy trốn.

Khi Ung Lam Y đang thầm kinh hãi, lại nhìn thấy Đồ Tử Chân chằm chằm nhìn gã nói:

- Người này có phải kẻ thù của anh không?

Ung Lam Y tỉnh lại, vội vàng cung kính nói:

- Đúng vậy, chị Đồ, người này giết con trai tôi, lai giết cả con gái của tôi nữa, có thể nói là thù sâu như biển.

- Quả nhiên là một tên độc ác, chuyên đi giết con gái nhà người khác.

Đồ Tử Chân nói xong lại hừ lạnh nói với Ung Lam Y:

- Hôm nay tanhất định phải giết chết tên này, ngươi cũng ra tay giúp sức tí đi. Mặc dù bộ dạng của ngươi yếu đuối, nhưng có thể giúp chút thôi cũng được.

- Vâng, chị Đồ.

Ung Lam Y buồn bực đáp, gã không thể không buồn bực, trong ba thế lực lớn, Ung Lam Y gã cũng coi là một cao thủ. Nhưng trong mắt Đồ Tử Chân, mình cũng chỉ là có bộ dạng yếu ớt mà thôi.

Ung Lam Y cũng biết, so với Đồ Tử Chân, gã chính xác cũng chỉ là bộ dạng yếu ớt mà thôi, mặc dù buồn bực, nhưng cũng không thể nói ra như vậy được. Huống chi, Diệp Mặc và gã lại thù sâu như biển, cho dù mất hết mặt mũi rồi, gã cũng phải giết chết Diệp Mặc.

Diệp Mặc thấy hai người liên thủ lại, lập tức gọi Vô Ảnh ra. Cho dù là một mình Đồ Tử Chân hắn cũng chưa chắc đã đánh được, bây giờ lại thêm một Ung Lam Y nữa. Cho dù là Diệp Mặc không coi Ung Lam Y ra gì, nhưng cũng không dám khinh thường.

“Thuyền không thêm gánh, gánh không thêm cân” chính là đạo lý này. Một người có thể nâng được đồ năm chục cân, nếu như năm mươi cân này thêm nửa cân nữa, có thể người đó sẽ bị đè ép xuống. Mà chiếc thuyền đã chứa đầy đồ rồi, nếu như thêm một gánh đồ nữa, có thể chiếc thuyền đó sẽ bị nhấn chìm.

Đồ Tử Chân dường như biết Ung Lam Y chắc chắn sẽ đồng ý yêu cầu của bà, nói xong, chiếc khăn màu đen trong tay cũng lần nữa được phóng ra.

Từng đợt tiếng nổ còn kinh khủng hơn cả tiếng sấm sét vang lên cùng với chiếc khăn màu đen kia cuồn cuồn cuốn ra, chỉ trong nháy mắt, chiếc khăn màu đen đó lại biến hóa thành ngọn núi khổng lồ cao mấy trăm mét, chu vi rộng gần nghìn trượng xông về phía Diệp Mặc.

Còn ngọn núi cực lớn này và những đỉnh núi còn lại nữa lại hoàn toàn khác nhau, vì xung quanh ngọn núi này có nhiều lưỡi đao sắc bén tạo thành, cho dù không bị ngọn núi khổng lồ kia đập trúng, thì những đao này cũng có thể lấy đi tính mạng của tu sĩ.

Dường như cùng một lúc ngọn núi khổng lồ này nện xuống, thì đao gió tứ phía cũng rung động. Hơn nữa không gian xung quanh dường như cũng bắt đầu co rút lại, từng trận không gian bị đè nén xuống vang lên âm thanh, khiến những người nghe thấy cũng cảm thấy không thoải mái, dường như lúc nào cũng có thể xuất hiện khe nứt không gian vậy, sau đó khe nứt đó lại nuốt đám người đó lại.

Nhưng những không gian co rút kia cũng chỉ có trong nháy mắt, đã lan gần đến Diệp Mặc, Diệp Mặc trong lòng lập tức sợ hãi. Đây là Vực thông qua pháp bảo biến hóa mà thành, Vực của người đàn bà này không ngờ lại mạnh như vậy, cũng có thể dùng pháp bảo để biến hóa ra Vực được.

Hơn nữa pháp bảo của người đàn bà này cũng không tầm thường, chiếc khăn tay màu đen kia dường như là pháp bảo vạn năng, lúc trước biến thành mây đen, sát trận lưỡi đao, đến bây giờ lại biến thành một ngọn núi khổng lồ vô số đao quang.

Diệp Mặc lúc này căn bản không đợi ngọn núi khổng lồ này rơi xuống, Tử Đao đã bổ ra, Huyễn Vân Toái vực đao.

Đường hồng tím xoẹt qua, vô số tia chớp màu tím, ngọn núi cực lớn kia mang theo sự trói buộc của Vực, dưới những đường đao màu tím của Huyễn Vân Toái Vực Đao tan vỡ thành từng khúc. Dường như trong cùng lúc đó, Vực của Diệp Mặc đã mở ra, đồng thời đại đỉnh tám cực cũng điên cuồng vận chuyển.

Vực mà chiếc khăn tay đen biến thành bị một đao của Diệp Mặc đánh vỡ, Đồ Tử Chân cứ như không nhìn thấy vậy, hoặc có lẽ sớm đã dự liệu được tình huống này, tốc độ của ngọn núi màu đen kia giáng xuống ngược lại lại càng nhanh hơn. Thậm chí xem Diệp Mặc là một con dê chờ làm thịt, chỉ cần ngọn núi đó giáng xuống, Diệp Mặc sẽ chết là cái chắc.

Diệp Mặc thấy Đồ Tử Chân làm như vậy, trong lòng lập tức giận dữ, Tử Đao lại lần nữa biến thành đường hồng tím phóng ra, Huyễn Vân Hoa sơn đao.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc dùng Huyễn Vân Hoa Sơn đao đối phó với pháp bảo của đối phương, lúc trước đao này của hắn đều là vì giết người mới phóng ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.