Hắn cũng chưa chắc giết được Đồ Tử Chân, nhưng nếu như Đồ Tử Chân còn dám ra tay nữa, hắn cũng không sợ gì.
Sắc mặt Đồ Tử Chân có chút trắng nhợt thu lại chiếc khăn tay màu đen trên không trung, căn bản không nói thêm gì nữa, vừa vung tay lên thì một bóng dáng màu xám liền xuất hiện bên cạnh Đồ Tử Chân.
Khi nhìn thấy rõ đây không ngờ là một con lễ long cấp mười một chưa hóa hình, khóe mắt Diệp Mặc lại từng đợt co quắp, hắn không ngờ Đồ Tử Chân còn có loại linh thú này nữa.
Đồ Tử Chân lạnh như băng nhìn Diệp Mặc nói:
- Khiến ta gọi lễ long của ta ra, hôm nay nếu như không giết được ngươi, ta làm sao có thể cam tâm được.
Ung Lam Y bị giết thì thôi, Đồ Tử Chân căn bản cũng không coi ra gì, cái mà bà để ý chính là Diệp Mặc giết con trai bà còn chưa tính, lại còn dám trước mặt bà giết chết Ung Lam Y, quả thực quá khinh thường bà rồi.
Lễ long cấp mười một cho dù một mình bà đối phó cũng rất phí lực, Diệp Mặc căn bản còn muốn đánh với Đồ Tử Chân một trận, nhưng sau khi thấy lễ long, hắn lập tức lại bỏ đi suy nghĩ ấy của mình. Chỉ có điều nói với Đồ Tử Chân:
- Hôm nay đến đây thôi, có thời gian Diệp Mặc tôi nhất định sẽ đến Bằng đảo gì đó của bà thăm hỏi chút.
Sở dĩ biết Bằng đảo của Đồ Tử Chân, Diệp Mặc còn là từ miệng của Ung Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-bi-bo-roi/3157400/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.