Chương trước
Chương sau
- Tiên Ma Tinh?

Lăng Hiểu Sương kinh ngạc thốt lên, thanh âm của cô chỉ đề cao một chút, nhưng ở trong Ma Ngục cấm địa này thì lại có vẻ như vô cùng bén nhọn.

Dường như để hưởng ứng với tiếng thét của cô, thì ở phía xa xa cũng truyền đến từng đợt tiếng nổ vang, dường như là đang có người công phá thứ gì đó.

Ba người Diệp Mặc rất nhanh đã đi đến nơi phát sinh ra tiếng nổ, lại phát hiện rằng ở chỗ này đã tụ tập mấy trăm tu sĩ, những tu sĩ này vây quanh một con sông dài khô cạn, mà bên trong dòng sông này có rất nhiều những bộ xương khô, chỉ là những bộ xương khô kia đã không có cách nào để đoán ra số năm tồn tại nữa rồi.

Thấy dòng sông khô cạn trước mặt này, thì Diệp Mặc lập tức biết nó chính là Cốt Hà rồi.

Ầm…

Diệp Mặc vừa tới, thì đã nhìn thấy một tên tu sĩ Kiếp Biến đánh ra một mồi lửa mầu hồng, một tiếng kêu bén nhọn phát ra, và sau đó là một miếng tinh thạch rơi trên mặt đất.

Lại là một miếng Tiên Ma Tinh. Diệp Mặc đã hiểu ra rằng những người này vây quanh Cốt Hà hóa ra chỉ là để há miệng chờ sung, săn bắt Tiên Ma Tinh mà thôi. Mỗi người chiếm một vị trí, xem ra là đã trải qua một phen tranh đoạt từ trước rồi.

- Thiện tiền bối…

- Lăng tiên tử…

Sau khi ba người Diệp Mặc tới đây, thì lập tức đã có người hướng tới Thiện Băng Lam và Lăng Hiểu Sương chào hỏi. Những người nhận ra Diệp Mặc tuy rằng ít, nhưng họ cảm thấy rất khó hiểu là vì sao Thiện Băng Lam và Lăng Hiểu Sương lại đi cùng Diệp Mặc tới đây.

Cũng có vài tu sĩ đã biết được chuyện của Đan Thành, Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông rồi, cho nên những tu sĩ này thật sự rất muốn tiến lên chào hỏi Diệp Mặc, nhưng lại sợ chính mình vừa đi, thì sẽ bị người khác chiếm mất vị trí có lợi của mình.

Diệp Mặc đang muốn tìm một người hỏi một chút về tin tức của Ngân Nguyệt Đan Vương, thì đã nhìn thấy từ phía Ma Ngục Cốt Hà có mấy tu sĩ đang chạy vội qua. Những tu sĩ kia vừa nhìn thấy có đông đảo tu sĩ đứng ở bờ sông thì liền vội vã gào lên:

- Các vị đạo hữu, xin hãy hỗ trợ, có rất nhiều Ma Linh đang truy đuổi tới, chúng tôi không phải là đối thủ của chúng.

Kỳ thực thì không đợi mấy tên tu sĩ này kêu lên, thì các tu sĩ đứng ở bờ sông Cốt Hà đã phát hiện ra những Ma Linh đang truy đuổi kia. Ma Linh khác với Tà Linh, đó là Tà Linh thì không thể dùng thần thức mà nhìn thấy được, nhưng Ma Linh thì chỉ cần nắm bắt được chút quy luật, thì thần thức đã có thể thấy được rõ ràng rồi.

Khi mới bắt đầu thì có thể thần trí không phát hiện ra được Ma Linh, nhưng chỉ một thời gian sau, thì đã có thể sử dụng thần thức mà cảm thụ Ma Linh một cách rõ ràng rồi.

Mười mấy tên tu sĩ vọt qua, mà đám Ma Linh kia số lượng cũng chỉ có hơn mười. Dưới vô số mồi lửa công kích, thì đảo mắt đã có hơn mười miếng Tiên Ma Tinh xuất hiện rồi.

- Không nên ở lại Cốt Hà này, nhanh chóng đi qua bên kia đi, bên kia là Ma Ngục bình nguyên, sẽ có nhiều Ma Linh hơn. Chúng ta ở đây thực sự là kiếm được quá ít.

Mấy tên tu sĩ kia sau khi được cứu thì vội vàng nói với các tu sĩ khác.

Nghe được tin tức này, thì những tu sĩ vốn đứng ở bờ Cốt Hà này đều rời đi theo tên tu sĩ vừa bị Ma Linh đuổi chạy kia đi tới Ma Ngục bình nguyên.

Chỉ trong chớp mắt đã lại còn trơ lại ba người Diệp Mặc.

- Sư phụ, chúng ta cũng đi Ma Ngục bình nguyên chứ?.

Lăng Hiểu Sương hỏi.

Thiện Băng Lam nhìn về phía Diệp Mặc, hiển nhiên là muốn hỏi ý kiến của hắn.

Diệp Mặc nghĩ tới Sa Hà bên trong Tây Tích Châu. Những ma khí hình thành trong đó kết hợp với oán khí bên trong Sa Hà, cuối cùng hình thành một loại Tà Linh. Cho nên cũng không dám xác định, mà nói:

- Thiện tiền bối, tôi cảm giác Ma Linh ở đây cũng không phải đơn giản như vậy, giết cũng quá mức dễ dàng, hơn nữa tôi luôn luôn cảm thấy bên trong này có một cỗ khí tức quỷ dị.

Thiện Băng Lam trầm mặc một hồi, sau đó nói:

- Tôi nghĩ có thể là do cậu đã trải qua rất nhiều nơi hung hiểm, ví như Băng Thần cấm địa. Băng Thần cấm địa kia xác thực là vô cùng hung hiểm. Dựa theo đạo lý mà nói, thì Ma Ngục cấm địa là đệ nhất cấm địa, hẳn là mức độ nguy hiểm phải hơn xa so với Băng Thần cấm địa. Cho nên cậu mới có loại cảm giác đó. Kỳ thực thì Ma Ngục cấm địa đúng là rất nguy hiểm, nhưng Huyết Trì thì đã khô cạn, Cốt Hà cũng đã không còn lực hấp dẫn kia, cho nên tôi đoán rằng Ma Ngục cấm địa hẳn là đã xảy ra biến cố gì đó, nên hiện tại mới thành như bây giờ.

Thiện Băng Lam cũng đã nói như vậy, thì Diệp Mặc cũng không giải thích tiếp nữa.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, thì Thiện Băng Lam nói tiếp:

- Từ Cốt Hà này thì có ba hướng có thể tiến vào nơi sâu nhất của Ma Ngục cấm địa. Một hướng là đi tới Ma Ngục bình nguyên, một hướng là đi thông tới Ma Ngục cầu Tam Sinh, còn một hướng là đi thông tới Sa Hà…

- Sa Hà?.

Diệp Mặc giât mình hỏi lại một câu. Tại Tây Tích Châu cũng có Sa Hà, hơn nữa Tây Tích Châu còn có Ma Vực cấm địa. Đi tới Ma Vực cấm địa có hai cách, một trong đó là từ Sa Hà mà đi vào. Lẽ nào ở đây có lối đi thông tới Sa Hà ở Tây Tích Châu? Nếu thật sự là như vậy, thì từ Nam An Châu muốn đi tới Tây Tích Châu cũng có hai con đường rồi. Một là vượt qua Vô Tâm Hải để đi tới, còn một là thông qua Ma Ngục cấm địa.

Diệp Mặc từ Địa Cầu quay về đây, đương nhiên là biết được Địa Cầu là tinh cầu hình tròn. Còn đại lục Lạc Nguyệt vô cùng khổng lồ này, thì không có người nào biết nó có phải hình tròn hay không, nhưng cũng không ai có thể khẳng định là đại lục Lạc Nguyệt không phải là một tinh cầu hình tròn cả.

Nếu như đại lục Lạc Nguyệt cũng là một tinh cầu hình tròn, thì việc có thể từ Ma Ngục cấm địa hay Vô Tâm Hải để đi đến cùng một nơi là Sa Hà cũng không phải là điều khó giải thích.

Thiện Băng Lam không chú ý tới biểu tình của Diệp Mặc, gật đầu nói:

- Đúng thế, chính là Sa Hà. Trước kia tôi nghe được các tiền bối nói như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói có người có thể tới Sa Hà mà trở về cả.

- Nếu không có ai trở về, thì tại sao lại biết một trong ba con đường này đi thông tới Sa Hà chứ?

Lăng Hiểu Sương nghi hoặc.

Thiện Băng Lam mỉm cười:

- Thực sự thì đúng là không ai biết, nhưng đây là đạo lý bất biến, mãi mãi tồn tại mà không cần lý do.

Ba người chỉ nói chuyện một thời gian ngắn, thì lại có hơn mười đạo độn quang cùng hơn trăm tu sĩ đi tới phía ba người Diệp Mặc.

- Thiện sư thúc…

- Thanh Sương sư tỷ…

- Diệp đại ca…

Lần này thì những tu sĩ tới đây thậm chí có người còn biết cả Diệp Mặc, rất nhiều tu sĩ đều đi qua bắt chuyện cùng ba người bọn họ. Rất hiển nhiên những tu sĩ này chính là tốp người vào sau, cho nên họ đã sớm nghe được tin tức của Diệp Mặc rồi.

Diệp Mặc thấy Thanh Hàn và Thanh Nghi đã tới, trái lại lại có chút cảm giác thân thiết. Ngày trước ở bên trong Vẫn Chân cấm địa, thì hắn và bốn cô gái cũng coi như là bằng hữu từng chung hoạn nạn rồi. Cho nên Diệp Mặc vừa bắt chuyện cùng Thanh Hàn và Thanh Nghi thì lập tức hỏi:

- Thanh Nguyệt và Ấu San không đến sao?

- Thanh Nguyệt và Ấu San đã bế quan rồi.

Thanh Hàn vội đáp, trong lòng cô còn đang cảm khái việc sau khi Diệp Mặc tiêu diệt Lôi Vân Tông cùng Vô Cực Tông, mà Diệp Mặc vẫn có thể dùng bộ dạng như trước kia nói chuyện cùng các cô.

- Các con sao đều tới đây?.

Thiện Băng Lam nhìn vài đạo cô của Thanh Mộng Trai nghi hoặc hỏi một câu.

- Chưởng môn nói rằng Ma Ngục cấm địa đã mở ra, để cho chúng con đi tới rèn luyện một phen.

Mấy vị đạo cô của Thanh Mộng Trai cũng lập tức trả lời.

Thiện Băng Lam gật đầu, cô cũng hiểu được ý của chưởng môn. Đại lục Lạc Nguyệt đã sắp đại loạn, Nam An Châu trở thành một mảnh hỗn loạn. Nếu như chỉ ru rú trong môn phái mà không ra ngoài rèn luyện, thì vĩnh viễn chỉ là một gốc hoa tươi mà thôi. Chỉ có trải qua chiến đấu và cảm nhận nhiệt huyết tuôn trào, thì mới có thể có cơ hội trở thành đaị thụ được.

Diệp Mặc trầm mặc xuống, vì hắn đang suy nghĩ xem liệu việc hắn để mấy người Lạc Ảnh ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành bế quan tu luyện là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

- Diệp thành chủ, tôi muốn dẫn môn hạ đệ tử của mình đi tới Ma Ngục bình nguyên, còn cậu thì sao?

Thiện Băng Lam cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Mặc. Vì đệ tử Thanh Mộng Trai của cô đã tới, cho nên cô không thể tiếp tục đi cùng Diệp Mặc được nữa.

Diệp Mặc gật đầu:

- Được, Thiện tiền bối xin cứ tự nhiên, tôi ở lại chỗ này một lát rồi mới tính tiếp.

Sau khi mấy người Thiện Băng Lam rời khỏi Cốt Hà tiến vào Ma Ngục bình nguyên, thì rất nhiều tu sĩ cũng đi theo vào. Trong nháy mắt thì chỗ này đã chỉ còn lại một mình Diệp Mặc.

Diệp Mặc sở dĩ không tiến vào Ma Ngục bình nguyên, là vì hắn cảm giác được Cốt Hà này có chút vấn đề, còn vấn đề là cái gì thì hắn không nói ra được, chỉ là do trực giác của hắn thấy rằng Cốt Hà này có chuyện mà thôi.

Cũng có thể nói là ở Cốt Hà này tích lũy vô số hài cốt, vậy mà lại không hề hình thành Tà Linh, điều này khiến cho Diệp Mặc có chút nghi hoặc.

Diệp Mặc đứng trên bờ sông, dùng thần thức quét vào. Cho dù là thần thức của Diệp Mặc cường đại vô cùng, nhưng cũng không thể thấy được cái gì ở Cốt Hà cả, chỉ là hắn vẫn cảm thấy ở giữa Cốt Hà này có chút kỳ quái.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền trực tiếp xuất ra 'Vụ Liên Tâm hỏa', thì triển 'Thiên hỏa Cửu Dương'.

Một vầng thái dương mầu lam nhạt lập tức chiếu rọi lên những hài cốt trên dòng sông, chỉ trong nháy mắt thì đã có mấy cái bóng tràn ra, tốc độ nhanh vô cùng.

Diệp Mặc biến sắc, không ngờ thật sự là Tà Linh. Hắn không thể hiểu nổi vì sao những Tà Linh này lại không động thủ với những tu sĩ kia, nhưng đã có Tà Linh ẩn náu trong những hài cốt ở Cốt Hà này, thì đồng nghĩa với việc Ma Ngục cấm địa cũng không phải là nơi không có nguy hiểm. Chỉ cần có Tà Linh, thì đó chính là có vô số sát khí.

Tu sĩ Hóa Chân có thể dùng 'Vực' hỏa để thiêu chết Tà Linh trong nháy mắt, chỉ khi nào bị Tà Linh phụ thể, thì mới khó có thể giết chết được nó. Nhưng những tu sĩ Hóa Chân tiến vào Ma Ngục cấm địa đều không có kinh nghiệm đối phó với Tà Linh, nếu như lần đầu gặp phải Tà Linh, thì còn chưa biết là ai sẽ thắng ai.

Lúc trước sở dĩ Diệp Mặc cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không cảm giác được có nguy cơ, đó là vì những Tà Linh kia không có ý gây bất lợi đối với hắn.

Diệp Mặc thi triển 'Thiên hỏa Cửu Dương' tạo ra một vầng Thái Dương mầu lam nhạt, mà vầng Thái Dương mầu lam nhạt này còn có thể hòa tan cả linh khí thượng phẩm, thì càng không cần nói tới những Tà Linh kia rồi.

Vài tiếng kêu thảm truyền đến. Dưới 'Thiên hỏa Cửu Dương' đã có những cái bóng nhàn nhạt của Tà Linh bị 'Thiên hỏa Cửu Dương' hòa tan.

Diệp Mặc còn chưa kịp xả cơn tức giận ra, thì đã có một cái bóng nhanh như chớp thoát ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của 'Thiên hỏa Cửu Dương' rồi. Cái bóng kia sau khi thoát ra khỏi phạm vi của 'Thiên hỏa Cửu Dương', thì mơ hồ có một mầu đỏ sẫm.

Tà Linh bình thường có thể khiến cho thần trí của một tu sĩ Hóa Chân bị mê thất, mà loại Tà Linh có mầu đỏ sẫm này có thể thoát ra khỏi 'Thiên hỏa Cửu Dương' của hắn thì không cần nghĩ cũng biết đó là một loại Tà Linh vô cùng lợi hại. Bằng không thì màu sắc không thể biến hóa thành mầu đỏ sẫm như vậy được, cũng không thể nào thoát ra khỏi phạm vi thiêu đốt của 'Thiên hỏa Cửu Dương' do hắn thi triển ra được.

Cái bóng mầu đỏ sẫm kia sau khi chạy ra khỏi phạm vi của 'Thiên hỏa Cửu Dương', thì Diệp Mặc đã đuổi theo trong nháy mắt rồi. Hoàn toàn không chút ý tới những Tà Linh bị 'Thiên hỏa Cửu Dương' của hắn thiêu đốt có bỏ lại Tiên Ma Tinh hay không.

Tốc độ của Tà Linh mầu đỏ sẫm kia vô cùng cấp tốc, chỉ chốc lát đã hiện ra tại ngã ba đường. Hơn nữa cũng không hề do dự chút nào mà chọn một trong ba con đường kia chạy đi.

Diệp Mặc lúc này đã nhìn thấy một tấm bia đá mầu đen trên đường đi. Trên tấm bia đá này có viết năm chữ mầu đỏ như máu:

- Ma Ngục cầu Tam Sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.