Chương trước
Chương sau
Giải Ấu Huê biết thủ đoạn của Diệp Mặc nghịch thiên, cũng không kinh ngạc lắm, cô nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức nói:

- Cha tôi nói nơi đáng sợ nhất của Vô Tâm Hải chính là Hải Giác của Vô Tâm Hải, nhưng nơi này trước giờ chưa có người nào thực sự nhìn thấy, tất cả những người tiến vào Hải Giác thành của Vô Tâm Hải cũng đã biến mất rồi. Hơn nữa nơi mà Hải Giác của Vô Tâm Hải xuất hiện căn bản cũng không giống, nó có thể xuất hiện ở Nam Cực của Vô Tâm Hải, cũng có thể xuất hiện ở Bắc cực.

- Hải Giác của Vô Tâm Hải?

Diệp Mặc nhíu nhíu mày lại hỏi thêm, hắn mặc dù đã là tu sĩ Hóa Chân rồi, nhưng đối với những nơi cổ quái như này trước giờ cũng chưa từng nghe nói qua. Cho dù là tứ đại cấm địa, cũng là do Lâm Dị Bán giới thiệu kỹ càng mới biết được.

- Đúng vậy, chính là Hải Giác của Vô Tâm Hải. Tôi cũng chỉ là nghe cha tôi nhắc đến, nói những người nhìn thấy Hải Giác của Vô Tâm Hải, căn bản cũng không thể nào ra được.

Giải Ấu Huê lại lần nữa chắc chắn nói, nhưng cô cũng không hiểu nhiều về Hải Giác của Vô Tâm Hải, cũng chỉ biết có vậy thôi.

- Tiền bối, vãn bối biết…

Mục Vô Hồn quỳ trên mặt đất vội vàng chen miệng vào nói, sau lưng gã cũng đã đầm đìa mồ hôi, mặc dù sống trong này cũng chẳng khác gì chết, nhưng có thể không chết, ai mà muốn đi chết cơ chứ?

- Anh đứng dậy nói đi, nếu tin tức của anh khiến tôi hài lòng, tôi có thể tha cho anh một mạng.

Diệp Mặc gật đầu nói, tên Mục Vô Hồn này sau khi đến cũng không nói lời thừa nào, giết hay không giết gã, đối với Diệp Mặc cũng chẳng có ý nghĩa gì.

- Vâng, tiền bối.

Mục Vô Hồn lập tức đứng dậy nói:

- Nơi này chính xác là Hải Giác của Vô Tâm Hải, Hải Giác của Vô Tâm Hải sau khi tiến vào chưa có người nào ra được là sự thật, hơn nữa sau khi tiến vào Hải Giác của Vô Tâm Hải rồi, cũng không còn cơ hội phi thăng nữa. Hải Giác của Vô Tâm Hải cũng giống như chân trời của đại lục Lạc Nguyệt vậy, là một nơi không biết xuất hiện khi nào và ở nơi nào.

Diệp Mặc lúc này mới cảm thấy muốn đi ra cũng không dễ dàng đơn giản như hắn nghĩ, sau đó lại hỏi:

- Trên đảo này có rất nhiều người sao? Đều là tu sĩ lạc bước vào Hải Giác sao?

Mục Vô Hồn vội nói:

- Đúng vậy, hải đảo này gọi là Hải Giác đảo, trên này có mười mấy vạn người, đều là lạc bước vào Hải Giác, nhưng lại càng có nhiều người chưa đến được Hải Giác đã chết rồi. Vì linh khí nơi này thiếu thốn, rất khó tu luyện. Có một số người tuổi thọ đến rồi cũng không thể kéo dài thêm được cũng bị chết đi. Trong Hải Giác ngoại trừ đảo Hải Giác có thể tồn tại được, những nơi khác vừa đi ra thậm chí lập tức bị Giác Hồn Tảo giết chết.

- Những bóng đen đó là Giác Hồn Tảo?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi một câu, nhưng Mục Vô Hồn nói hoàn toàn không sai, linh khí nơi này không phải thiếu thốn, quả thực còn không bằng nơi có linh khí mỏng manh của Bắc Vọng châu.

- Đúng vậy, những bóng đen đó là Giác Hồn Tảo. Giác Hồn Tảo cực kỳ quý giá, mặc dù gọi là tảo, nhưng lại là một loại khoáng thạch. Nếu bắt được Giác Hồn Tảo rồi, dùng để tu luyện, có thể nhanh chóng thăng cấp tu vi thần thức, hơn nữa cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Nghe nói Giác Hồn Tảo và Dưỡng Thần Tuyền kết hợp lại có thể nâng cao tác dụng thần thức lên gấp bội, nhưng Dưỡng Thần Tuyền cũng giống như Giác Hồn Tảo, vô cùng quý hiếm.

Mục Vô Hồn cung kính đáp lại.

Giải Ấu Huê nghi ngờ bổ sung một câu:

- Giác Hồn Tảo nơi này có rất nhiều, sao lại nói là quý hiếm?

Mục Vô Hồn cũng không dám ngẩng đầu nhìn Giải Ấu Huê, vẫn giọng kính cẩn nói:

- Giác Hồn Tảo trong Hải Giác mặc dù nhiều, nhưng không thể nào lấy được, cho dù là trên đảo, những tu sĩ có thể lấy được Giác Hồn Tảo cũng cực kỳ ít, chỉ thỉnh thoảng may mắn thì lấy được một hai gốc. Huống chi, Giác Hồn Tảo còn có hai loại, một loại là minh tảo, một loại là ám tảo. Ám tảo thần thức không thể nào bắt được, tốc độ còn nhanh hơn minh tảo. Nhưng hiệu quả của ám tảo cũng tốt hơn minh tảo.

Diệp Mặc gật đầu, xem chừng hắn cũng không biết Tu Chân giới có quá nhiều thứ tốt như vậy. Đừng nói hắn không biết Hải Giác, ngay cả Giác Hồn Tảo hắn cũng là lần đầu tiên nghe đến. Không ngờ còn có thứ có tác dụng hơn Dưỡng Thần Tuyền, hơn nữa kết hợp cùng Dưỡng Thần Tuyền còn có thể nâng hiệu quả lên bội phần. Cái này đối với hắn mà nói là thứ tốt nhất rồi. Thần thức của hắn mạnh, nhưng hắn lại cảm thấy hắn yếu nhất chính là thần thức.

Lúc trước nếu không phaỉ vì lấy được Dưỡng Thần Tuyền, thì mặt trời màu tím mà hắn phóng ra tiêu diệt Phệ Linh Trùng cũng vô cùng khó khăn. Cùng với sự thăng cấp của công pháp Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn, yêu cầu thần thức của hắn càng ngày càng lớn, bây giờ trong này có Giác Hồn Tảo, hắn cũng không muốn bỏ qua.

Tốc độ của Giác Hồn Tảo rất nhanh, Diệp Mặc bây giờ cũng chưa có cách nào tốt hơn để bắt được thứ này, nhưng hắn cũng không lo lắng. Loại khoáng thạch này cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa, hắn cũng sẽ có cách. Nhưng âm tảo không nhìn thấy kia thì có chút rắc rối, lúc trước hắn cũng chưa từng gặp.

Mấy người Diệp Mặc khi bước vào, trong khu vực Hải Giác, đâu đâu cũng là Giác Hồn Tảo, ngay cả Diệp Mặc muốn đi bắt cũng không dám. Một khi phân thần đi bắt Giác Hồn Tảo, thì rất có thể bị những Giác Hồn Tảo còn lại đâm trúng. Nếu là một mình hắn, Diệp Mặc chắc chắn cũng không có chút áp lực nào, nhưng hắn dẫn theo Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê thì lại có áp lực rất lớn.

Bây giờ có hải đảo trụi lủi Giác Hồn Tảo không đến được, muốn đi bắt Giác Hồn Tảo, đối với Diệp Mặc mà nói cũng quá dễ dàng rồi.

Diệp Mặc nhìn khoảng sương mù mung lung bên ngoài hải đảo, biết bây giờ muốn ra ngoài căn bản cũng không thực tế, cũng không bằng lên đảo hỏi rõ xem thế nào rồi tính tiếp.

- Anh dẫn đường đi, chúng ra vào trong đảo.

Diệp Mặc nói với Mục Vô Hồn.

Mục Vô Hồn thấy Diệp Mặc cũng không có ý giết gã, trong lòng lập tức nhẹ nhõm, vội vàng nói:

- Được, được, mời tiền bối đi theo tôi.

Dường như vì cố ý lấy lòng Diệp Mặc, Mục Vô Hồn vừa đi vừa giải thích:

- Trong đảo có một thành trì, tên là Hải Giác thành, là nơi mà những tiền bối ngày trước thành lập. Hai người có tu vi cao nhất trong Hải Giác thành cũng đã là tiền bối Hóa Chân tầng thứ chín rồi, cho nên tiền bối đến Hải Giác thành cũng phải cẩn thận chút.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Anh chỉ cần dẫn đường, những chuyện khác tôi biết rồi.

- Vâng.

Mục Vô Hồn thấy Diệp Mặc nói vậy, trong lòng lại thầm kinh ngạc, gã không biết Diệp Mặc từ đâu mà lại có tự tin lớn như vậy.

Hải đảo mặc dù rộng lớn, nhưng với tốc độ của mấy người, nhanh chóng đã tiến vào phạm vi trung tâm của đảo. Nơi này không có bất kỳ trận pháp phòng ngự nào, cũng không có bất kỳ hộ sĩ bảo vệ thành nào. Rõ ràng biết rằng nơi này không thể nào có tu sĩ nào đến được, cũng không thể nào có yêu thú đến. Cho dù có tu sĩ đến, cũng là lạc bước mà vào

Trong trung tâm của đảo, có một thành trì thô ráp đơn giản. Thần thức của Diệp Mặc quét một lát, thành phố này cũng không rộng, còn nhỏ hơn so với Ninh Hải ở trái đất một chút. Mục Vô Hồn không nói khoác, tu sĩ nơi này quả thực không nhiều, cũng không đến hai mươi vạn.

Mặc dù tường thành bên ngoài thành phố vô cùng thô sơ, nhưng sau khi tiến vào Hải Giác thành, nơi tu luyện của tu sĩ bố trí không có chút qua loa nào, đều có trận pháp phòng ngự. Hơn nữa quy hoạch cũng không tệ, thậm chí đường chính và những con đường nhỏ ngã rẽ đều rất ngăn nắp trật tự.

Còn chưa nhìn thấy bất kỳ một quán rượu hay Linh Tức lâu nào, duy nhất chỉ có một phường thị không rộng lắm và một số tu sĩ ra ra vào vào.

Mục Vô Hồn vừa mới dẫn ba người Diệp Mặc tiến vào trong, lập tức có rất nhiều người ném ánh nhìn ngưỡng mộ qua, đồng thời cũng có rất nhiều người ném ánh mắt không hiểu sang. Theo lý mà nói tu sĩ của đảo nếu gặp phải tu sĩ bên ngoài tới, bình thường cũng sẽ không cùng tiến vào thành. Hoặc là giết chết tu sĩ ngoại lai đó, hoặc là lấy đi đồ đạc của tu sĩ đó, tự mình rời khỏi.

Vì một khí anh dẫn tu sĩ bên ngoài vào thành, cũng có nghĩa đồ trên người của tu sĩ bên ngoài đó bị anh lấy đi rồi, ánh mắt người khác sẽ từ tu sĩ từ bên ngoài đến kia chuyển sang người anh.

- Mục Vô Hồn, đưa nữ tu của anh cho tôi, tôi tặng anh một nghìn linh thạch cực phẩm.

Một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy đột nhiên bước đến chặn lại trước mặt Mục Vô Hồn, chỉ vào Lạc Ảnh nói.

Lạc Ảnh nhíu mày, còn chưa nói gì, thì lại nhìn thấy Diệp Mặc giơ một tay lên trời, một cái tát chân nguyên tát thẳng vào mặt tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy đó. Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy bị cái tát này trực tiếp tát cho văng ra xa, đồng thời nửa bên mặt cũng bị Diệp Mặc đánh bay.

Một cái tát cuả Diệp Mặc mang theo chân nguyên nối tiếp, đợi sau khi tên tu sĩ đó rơi xuống đất rồi, chân nguyên nối tiếp này trực tiếp biến y thành màn máu.

Mục Vô Hồn còn chưa kịp khuyên nhủ tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy đó, thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy đó đã bị Diệp Mặc đánh bay rồi. Nhưng tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy đó còn chưa rơi xuống đất, cũng đã được chân nguyên đại thủ của một tu sĩ Hóa Chân tiếp tục đỡ lấy, đây chỉ là chân nguyên đại thủ hóa giải đi chân nguyên nối tiếp của Diệp Mặc còn lưu lại trên người tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy này, đồng thời đặt một viên đan dược vào trong miệng của tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy này.

Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy này thoát chết, sớm đã sợ đến mức hồn bay phách lạc, y làm gì còn không biết mình đã chọc giận một tu sĩ Hóa Chân? Vội vàng ngồi dậy chữa trị chân nguyên.

Sau khi tên tu sĩ Hóa Chân này cứu mạng một tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ bảy, bước đến trước mặt Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Cũng chỉ là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám mà thôi, chẳng lẽ cho mình Hóa Chân tầng thứ tám là đệ nhất thiên hạ hay sao? Hạ thủ lại tàn ác như vậy, vừa mới tiến vào Hải Giác thành của tôi đã dám giết người, để tôi xem xem, anh rốt cục có bao nhiêu bản lĩnh?

Nói xong, ánh mắt của gã cũng chỉ liếc nhìn Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê, trong mắt còn có chút hừng hực mà người đứng bên khó có thể cảm nhận ra được.

Diệp Mặc sớm đã nhìn thấy, trong lòng lại càng dâng lên sát cơ với tên tu sĩ Hóa Chân này. Hắn chỉ cần nhìn ánh mắt tên tu sĩ Hóa Chân này, liền biết được, nếu không phải mình đến cùng, thì Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê cũng rơi vào tay tên tu sĩ Hóa Chân này rồi, căn bản cũng không còn đường sống nữa.

Nói bản thân mình chỉ là một Hóa Chân tầng thứ tám, tên tu sĩ Hóa Chân trước mặt này cũng chỉ là Hóa Chân tầng thứ chín mà thôi, thậm chí còn cách Hóa Chân viên mãn một đoạn dài. Diệp Mặc cũng biết đối phương tại sao lại khinh khỉnh như vậy, vì vừa nãy cái tát chân nguyên của hắn căn bản cũng không sử dụng một chút chân nguyên nào, nên đối phương khinh thường hắn.

- Mục Vô Hồn, ba người này là anh dẫn đến?

Tên tu sĩ Hóa Chân lại lạnh lùng liếc nhìn Mục Vô Hồn đang đứng một bên.

Mục Vô Hồn lập tức run lẩy bẩy, gã không ngờ Diệp Mặc vừa đến đã đắc tội với phó thành chủ đại nhân, gã lúc trước cũng đã nhắc nhở rồi. Bây giờ phó thành chủ hỏi, gã làm gì còn dám nói liều, vội vàng run lẩy bẩy nói:

- Đúng đúng, tôi và Hiệp Man gặp ba người này ở trên đảo, sau đó vị này, vị tiền bối này bảo tôi dẫn đến Hải Giác thành..

Mục Vô Hồn hoàn toàn không biết mình nên nói thế nào, bên này cũng là tiền bối, bên kia cũng là tiền bối. Lúc này gã chỉ cảm thấy hối hận trong lòng, tại sao lại không nghe lời, sớm không ra, muộn không ra, lại đúng lúc ba người này đến thì lại ra ngoài?

- Hiệp Man đâu?

Tên phó thành chủ Hóa Chân tầng thứ chín này cũng đã đoán ra Hiệp Man có thể bị Diệp Mặc giết chết rồi, lúc này mới cố ý hỏi đến.

Mục Vô Hồn toàn thân ớn lạnh, gã không biết nói ra chuyện Diệp Mặc giết chết Hiệp Man, có chọc giận Diệp Mặc lần nữa hay không, cho nên cố ý không nói, nhưng bây giờ, phó thành chủ trước mặt lại đang tra hỏi rồi.

Không đợi gã lựa chọn, Diệp Mặc lại lạnh giọng nói:

- Bị tôi giết chết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.