Chương trước
Chương sau
'Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát’ của Diệp Mặc, đã tu luyện đến tầng sáu, thần thức càng vô ảnh vô hình thì không phải nói, hắn còn ngưng tụ ra thần thức kích của mình, thần thức kích và thần hồn kích khác nhau, thần thức kích không phải chuyên dùng để công kích thần thức, mà là dùng để đối phó trận pháp thần thức, cấm chế quét không vào…

Thần thức đao lúc trước của hắn cũng có thể dùng, Thần thức đao xuyên qua trận pháp ẩn chức thần thức có hai nhược điểm, thứ nhất tiêu hao quá nhiều thần thức, dễ mệt mỏi. Thứ hai thần thức đao động tĩnh quá lớn, nếu có người trong coi trận pháp, dễ bị phát hiện được. Mà thần thức kích thì không có hạn chế này, thần thức kích có thể vô thanh vô thức xuyên qua trận pháp thần thức không nói, hơn nữa rất khó bị phát hiện.

Đương nhiên muốn thi triễn thần thức kích xuyên qua trận pháp không bị phát hiện, ngoài trừ mình phải có thần thức cường đại phóng ra thần thức kích, còn có một điều quan trọng, đó là phải nắm rõ trận pháp, nếu không nắm rõ trận pháp, cho dù nắm rõ thần thức kích đi nữa, cũng sẽ bị phát hiện.

Lúc này thần thức của Diệp Mặc nhẹ nhàng lại dễ dàng xuyên qua trận pháp cấp chín trước mắt này, tiến vào trong phòng.

Trước đó Diệp Tử Phong vẻ mặt không có chút biểu cảm đi vào, Diệp Mặc liền đoán ra nơi này không phải là chỗ tu luyện của Diệp Tử Phong, bây giờ mọi thứ hiện ra trong thần thức không khác mấy với hắn suy đoán, nơi này thực sự không phải chỗ tu luyện của Diệp Tử Phong.

Phòng chỗ này rất đơn giản, đến mức chỉ có một căn phòng đá mười mấy mét vuông, chung quanh phòng đá không có bất kì thứ gì, nếu nhất thiết phải nói có thứ gì thì đó thì chính là một cái bồ đoàn trong phòng đá, ngồi trên bồ đoàn đó là một nam tu nhìn không ra tuổi tác, đầu cực to, thân mình cực nhỏ, có vẻ không hài hòa lắm.

Diệp Tử Phong đứng ở phía trước nam tu này, rất cung kính hai tay rủ xuống.

Nam tu đầu to mình nhỏ quan sát Diệp Tử Phong từ trên xuống dưới rất lâu, mới thỏa mãn gật gật đầu nói:

- Con không tệ, tốc độ tu luyện gần đây còn tạm được, cũng không uổng công ta đào tạo con, ta hy vọng sau này anh có thể trở thành đệ nhất nhân ở Nam Cung gia, thậm chí là đệ nhất nhân ở toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt

Diệp Tử Phong lập tức cung kính khom người xuống nói:

- Mạng của Nam Cung Tử Phong con chính là do sư phụ cứu, Tử Phong tuyệt đối sẽ không phụ lòng sư phụ, sẽ không phụ lòng Nam Cung gia.

Diệp Mặc nghe được lời này nhất thời khựng lại, tên Diệp Tử Phong này cũng đổi cả họ thành Nam Cung rồi, nếu để Diệp Bắc Vinh cường thế nghe được, nói không chừng sẽ tức chết mất, nhưng Diệp Bắc Vinh đó bây giờ nói không chừng đã không còn trên thế gian nữa, cho dù có tức chết, cũng không có cách nào làm gì được Diệp Tử Phong.

Nam tu đầu to đó càng hài lòng gật đầu nói:

- Rất tốt, không hổ là trụ cột của Nam Cung gia, Nam Cung Tiểu Đại là đệ tử kiệt xuất của Nam Cung gia, còn là Uẩn Mộc linh căn, anh phải đối đãi tốt với nó, không có nó anh cũng không thể có thành tựu của ngày hôm nay.

Diệp Mặc nghe đến đây, nhất thời thở dài một cái, hắn bây giờ không phải như lúc trước không biết gì, đối với Uẩn Mộc linh căn cũng hiểu khá rõ, giống như Ẩn Băng linh căn của Tô Tĩnh Văn vậy, trước khi bị kích phát là không thể tu luyện, sau khi kích phát, tốc độ tu luyện nhanh vô cùng.

Mà Uẩn Mộc linh căn thuộc Mộc linh căn trong Ngũ hành linh căn, cực hiếm, bất kì Uẩn linh căn nào trong Ngũ hành linh căn cũng cực hiếm, tốc độ tuy không như Ẩn linh căn, nhưng không kém Thuần linh căn, mà Uẩn linh căn còn có một đặc tính quan trọng, chính là có thể giúp người không có linh căn phát triển ra linh căn mới.

Đương nhiên không phải hoàn toàn không có điều kiện, người không có linh căn đó nhất định phải uống linh vật đỉnh cấp trong ngũ hành mới có thể được. Nếu như ăn phải linh vật đỉnh cấp thủy hệ, vậy chỉ có thể tìm Uẩn linh căn của thủy hệ.

Cho nên điều này cực kỳ trắc trở, trước không nói bản thân Uẩn linh căn cực kì thưa thớt, coi như là anh tìm được Uẩn linh căn rồi, anh có thể tìm được linh vật Ngũ Hành đỉnh cấp không?

Hơn nữa, cho dù là anh tìm được linh vật Ngũ Hành đỉnh cấp, vậy linh vật anh tìm được có tương ứng với Uẩn linh căn không?

Nam Cung Tiểu Đại là Uẩn mộc linh căn, mà Diệp Tử Phong không có linh căn để tu luyện nhanh đến như vậy, hiển nhiên là đã dùng qua linh vật đỉnh cấp của hệ mộc.

Cuối cùng đã hiểu được Diệp Tử Phong tại sao không thể rời khỏi Nam Cung Tiểu Đại, nhưng Diệp Mặc lại không phải bởi vì mấy chuyện lặt vặt này mà than thở, hắn than là bởi vì hắn còn biết được thông qua Uẩn mộc linh căn sản ra linh căn không những tốt, hơn nữa càng thích hợp để đoạt xá.

Chẳng lẽ tên đầu to mình nhỏ trước mặt muốn đào tạo Diệp Tử Phong, mục đích chỉ là đoạt xá? Bằng không, Diệp Tử Phong là tên vô danh, anh ta dựa vào cái gì đạt được Nam Cung Tiểu Đại và linh vật đỉnh cấp?

Nếu nói Diệp Tử Phong tự mình không cẩn thận, đã dùng linh vật đẳng cấp hệ mộc, sau đó được nam tu đầu to phát hiện mang về đây, Diệp Mặc có chút không tin, trước đây Diệp Tử Phong không có tu luyện, nhiều nhất chỉ là một võ giả Hoàng cấp mà thôi, thậm chí Huyền cấp cũng chưa tới.

Năng lực như vậy có thể tìm ra linh vật đỉnh cấp của hệ mộc, mới là chuyện lạ.

Thần thức của Diệp Mặc quét vào nam tu này, hắn lập tức phát hiện nam tu đầu to mình nhỏ này đã không có da thịt, trên người ông có lẽ là do trúng một thứ độc cực kỳ lợi hại dẫn đến, chỉ cần qua một thời gian nữa, thân xác của ông sẽ hoàn toàn tiêu tan.

Tên này đào tạo Diệp Tử Phong quả nhiên là để đoạt xá, Diệp Mặc âm thầm lại thở dài một hơi, tuy hắn biết được sự thật của chuyện này, cũng không tính nhúng tay.

Hắn không giết Diệp Tử Phong, là nể mặt Diệp Lăng, cũng nể tình từng quen biết, nhưng hắn cũng sẽ không giúp Diệp Tử Phong, Diệp Tử Phong vì Uẩn linh căn, bỏ Trình Na Na còn chưa tính, còn bôi xấu sự trong sạch của Trình Na Na, thậm chí đến mình cũng kéo vào, mình không giết gã đã là tích đức ba đời tổ tông gã rồi.

Diệp Mặc không hiểu sao Diệp Tử Phong lại biến thành như vậy, hắn chỉ có thể đoán được đại khái, khi Diệp Tử Phong một mình ở Nam An Châu sinh sống, có lẽ đã trải qua nhiều đau khổ, nhưng những thứ này đối với Diệp Mặc căn bản chỉ là viện cớ.

Dù có khổ hơn nữa, gã cũng là một người trưởng thành, đại lục Lạc Nguyệt cũng có rất nhiều người không thể tu luyện, cũng không phải một mình gã. Lẽ nào nỗi khổ của gã có thể so với mình khi còn bé?

Không cha không mẹ, không chốn dung thân, không cái ăn cái mặc, đến khi được lão đạo của Thần Dược Môn dẫn đi, hắn đã qua được thời kỳ khó khăn nhất của mình rồi. Bởi vì hắn đã trưởng thành rồi, sau khi trưởng thành dù không tu luyện, việc tìm cái ăn cũng đơn giản hơn

- Vâng sư phụ, Đại Đại chính là mạng của con, cho dù chết, cũng không thể để Đại Đại chịu tủi nhục.

Diệp Tử Phong cung kính nói, trong mắt mang theo tia kiên định, làm người ta nhìn là biết, anh ta đối với Nam Cung Tiểu Đại cực kì tốt.

Nam tu đầu to gật gật đầu:

- Ừ, tốt, tốt.

Nói xong nam tu đầu to bắt đầu trầm mặc, không biết là đang suy nghĩ gì, qua một lúc, ông đột nhiên mở mắt nói:

- Tử Phong, giữa tháng sau con qua đây, ta có bộ pháp bảo động thiên, tháng sau ta chuẩn bị truyền lại cho con, haiz, ta sợ mình phải phi thăng rồi, đến tiên giới, cũng quá lãng phí…

Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, giữa tháng sau, đúng ngày lễ ma quỷ, nguyên thần buông lỏng, là cơ hội tốt để đoạt xá, tên nam tu đầu to vốn còn định đợi, có thể thấy tu vi Diệp Tử Phong tấn cấp nhanh quá, nên y không dám tiếp tục nữa.

Thân xác đã sắp tiêu tán, tu vi Nguyên Thần cũng rất không ổn, nói không chừng chỉ cần Diệp Tử Phong tu luyện một thời gian nữa, y căn bản không có cách đoạt xá, y vậy mà sắp phi thăng ư? Đúng là chẳng biết xấu hổ, những lời này cũng chỉ là lừa được Diệp Tử Phong tay gà mờ này thôi, nếu là một tay tu chân lão luyện, chỉ cần nghe lời này là có thể biết không ổn rồi.

Diệp Tử Phong lộ ra mừng rỡ nói:

- Tử Phong cảm ơn sư phụ.

Tên nam tu đầu to vẫy tay nói:

- Tử Phong, đừng khách sao với ta, đến Tiểu Đại ta cũng có thể cho con, mấy thứ khác có là gì? Chỉ cần sau này con nhớ con là người của Nam Cung, là đệ tử của Nam Cung Phi ta là được, bằng không nếu con sau này phi thăng tiên giới, ta ở tiên giới cũng sẽ không dễ dàng tha cho con.

- Vâng, Tử Phong nhớ.

Diệp Tử Phong mang trên mặt một tia sợ hãi nói.

- Con cũng không cần lo, chỉ cần con biết mình là người của Nam Cung là được rồi. Được rồi, không có chuyện gì, con ra ngoài đi.

Nam tu tên Nam Cung Phi đầu to này vẫy vẫy tay nói.

- Vâng sư phụ, Tử Phong về trước đây.

Diệp Tử Phong cung kính chào sau đó rời đi.

Nam Cung Phi lại như nghĩ ra cái gì, kêu Diệp Tử Phong lại, bổ sung một câu:

- Tử Phong, Diệp Mặc ở Mặc Nguyệt chi thành gần đây có động tĩnh gì không?

Diệp Tử Phong vội vàng nói:

- Gần đây Diệp Mặc thực sự không có động tĩnh gì lớn, con và Tiểu Đại đến Lưu Xà thành một lần, nghe nói Diệp Mặc đó nghiên cứu bùa, con không hiểu tại sao hắn nghiên cứu bùa, cố tình hỏi thăm một chút, mới biết hắn không ngờ trong vòng ba năm ngắn ngủi, thì có thể luyện chế ra bùa cấp mười một, thật không biết não hắn làm bằng gì, Đan vương cấp chín không nói, còn có thể trong thời gian ngắn luyện chế bùa cấp mười một.

Diệp Mặc nghe đến ngây ra, bùa tu chân giới đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là cấp mười hai, hắn lúc nào có thể luyện chế bùa cấp mười một? Hắn bây giờ cũng chỉ có thể luyện chế ra bùa cấp bảy thôi, đối với bùa, hắn vốn không nghiên cứu qua, Diệp Tử Phong này tại sao lại nói dối?

- Ồ, có việc này sao?

Sau khi Nam Cung Phi nhíu mày nói một câu, hình như nghĩ tại sao Diệp Mâc phải luyện chế bùa, Diệp Mặc là một luyện đan sư, linh thạch vốn dùng không hết, hắn lại phí thời gian đi luyện chế bùa sao?

Diệp Tử Phong lại khẳng định nói:

- Đúng vậy, sư phụ, Tiểu Đại cũng cảm thấy việc này có chút kì lạ, bởi vì Diệp Mặc đó với Nam Cung gia ta có chút khúc mắc, Tiểu Đại rất để tâm, sau đó Tiểu Đại cố ý kéo con đến tham gia buổi đấu giá của Lưu xà, mua được tấm bùa như vậy, con và Tiểu Đại về định chuẩn bị đi gặp môn chủ, thì sư phụ cho gọi con, nên con đến đây trước.

Nam Cung Phi gật đầu lập tức nói:

- Con đem tấm bùa cấp mười một mà Diệp Mặc luyện chế cho ta xem.

- Vâng, sư phụ.

Diệp Tử Phong cẩn thận cầm một tấm bùa màu vàng nhạt tới trước mặt Nam Cung Phi nói:

- Sư phụ, người xem, đây chính là chúng con ở chỗ đấu giá tốn tới…

Diệp Tử Phong sau khi nói xong hai chữ ‘tốn tới’, bùa trong tay đột nhiên vỗ ra, tấm bùa đó mang theo một đường ánh sáng vàng, nháy mắt liền vỗ vào người Nam Cung Phi.

- Anh làm gì?

Nam Cung Phi kinh sợ quát, ông ta tuyệt đối không nghĩ tới Diệp Tử Phong ngoan ngoãn vâng lời lại đột nhiên như vậy, trong lúc vội vã, đâu thể giãy khỏi ràng buộc của Nguyên Thần

Diệp Tử Phong cười lớn một tiếng nói:

- Tôi làm gì hả? Nam Cung Phi, Diệp Tử Phong tôi làm gì còn phải nói ông biết ư…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.