Chương trước
Chương sau
Diệp Mặc lấy được ngọc giản, thậm chí không kịp nói câu cám ơn, quay người rời khỏi quán rượu, đợi khi tên Kim Tiên ra ngoài đuổi theo, bóng dáng Diệp Mặc cũng sớm không nhìn thấy đâu nữa rồi. Bỉ Dực Tiên thành không giống với bên ngoài, thần thức căn bản cũng không thể nào quét được bao xa.

Tu sĩ Kim Tiên kia cũng không chặn Diệp Mặc lại được, lập tức quay đầu nhiệt tình nhìn Viêm Hồng Trung ôm quyền nói:

- Vị bằng hữu, hai miếng Giác Hồn Tảo này có thể bán cho cửa hàng chúng tôi không, giá cả thương lượng, anh cho một cái giá đi. Chỉ cần anh bằng lòng bán, chúng tôi chắc chắn sẽ không khiến anh chịu thiệt đâu.

Tên tu sĩ Kim Tiên này mặc dù đang chặn lại Viêm Hồng Trung, nhưng trong lòng cũng cực kỳ hối hận, nếu như gã nói khéo cùng tu sĩ vừa nãy, nói không chừng hai miếng Giác Hồn Tảo này cũng rơi vào tay gã rồi. Câu nói cuối cùng mà vừa nãy gã nói, cũng đồng nghĩa với việc tự mình vác xác đến cho người ta làm thịt. Nhưng chỉ cần có thể lấy được Giác Hồn Tảo, thì cho dù bị thiệt, thì cũng có sao?

Sau khi trải qua chuyện này, gã quyết định lần sau bất luận thấy khách hàng nào cũng nhất định phải nói cho đến nơi đến chốn, tuyệt đối không thể vì tu vi của đối phương, liền phủ định toàn bộ.



Diệp Mặc vì Giác Hồn Tảo quá mức quý giá, cho nên khi rời khỏi cửa hàng rất nhanh chóng, hắn cũng biết điều này rất khiến cho người khác chú ý nghi ngờ, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không muốn bị người khác theo dõi.

Sau khi trở về nơi ở với tốc độ nhanh nhất, Diệp Mặc biết hắn cũng không bị người khác theo dõi. Hắn ngay lập tức lại thêm mấy trạn kỳ vào trong trận pháp che chắn nơi ở của hắn, rồi lại bố trí thêm vài cấm chế.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Diệp Mặc lấy ra hai miếng ngọc giản mà Viêm Hồng Trung đưa cho hắn, khi thần thức của Diệp Mặc quét vào trong miếng ngọc giản, lập tức liền biết con người Viêm Hông Trung này rất nghĩa khí. Cái này không ngờ lại là công pháp tu luyện tiên cấp tam phẩm, miêu tả giới thiệu một cách tỉ mỉ về đẳng cấp và cấp bậc trong Tiên giới, hơn nữa trên đó còn có một số tâm đắc và chú ý trong tu luyện. Từ điều này Diệp Mặc biết được, tính cách của Viêm Hồng Trung cũng tương tự như hắn, cũng là một người không thích không công lấy đồ của người khác.

Tu sĩ Tiên giới chia làm ba cấp bậc lớn, Thiên Tiên, Đại Tiên và Vị Tiên.

Trong đó Hư Tiên, Kim Tiên, Huyền Tiên đều nằm trong cấp Thiên Tiên, còn sau khi vượt qua Huyền Tiên rồi thì chính là cấp bậc Đại Tiên. Cấp bậc Đại Tiên sau Huyền Tiên được chia thành Đại Ức Tiên, Đại Chí Tiên, Đại La Tiên, khi tu luyện lên đến cực đỉnh Đại La Tiên, thì lại thăng cấp lên Vị Tiên. Sau Đại La Tiên, Vị Tiên thấp nhất chính là Tiên Vương, sau Tiên Vương chính là Tiên tôn, tu luyện đến Tiên giới đỉnh phong chính là cấp bậc Tiên Đế.

Từ Hư Tiên đến Tiên Đế, mỗi cấp bậc trước sau đều có ba gia đoạn, có thể nói mỗi một bước đều trải qua bao nhiêu năm tháng và có nguồn tài nguyên tu luyện tích lũy mà thành. Trong thời gian này không có bất kỳ đường tắt nào, cũng không có kiểu may mắn hay số đỏ nào.

Những tiên nhân thành Vị Tiên trong Tiên giới đều là đỉnh phong, cho dù là một Tiên Vương cũng vô cùng tôn quý.

Diệp Mặc chỉ đơn giản quét qua công pháp trong ngọc giản, đại khái hiểu được phương hướng hành công của công pháp Tiên giới, thì cũng bắt đầu không còn hứng thú gì với miếng ngọc giản này nữa rồi.

Thần thức của Diệp Mặc lại quét vào miếng ngọc giản thứ hai. Miếng ngọc giản này quả nhiên chính là tài liệu ba mươi ba thiên vực mà mình đang muốn mua. Mặc dù trên đó cũng không được tỉ mỉ lắm, nhưng những thứ mà Diệp Mặc muốn thì đều có.

Ba mươi ba thiên vực được chia làm mười một hạ thiên vực, mười một trung thiên vực, và mười một thượng thiên vực. Diệp Mặc thở dài một tiếng, hắn quả nhiên ko đoán nhầm, ba mươi ba thiên vực này cũng không phải song song tồn tại.

Hơn nữa trải qua bao nhiêu năm tháng, tôn ti của thượng trung hạ thiên vực cũng được phân chia một cách nghiêm ngặt. Có thể anh là một thiên chủ tôn quý trong hạ thiên vực, nhưng sau khi đến trung thiên vực rồi, sự tôn quý của thiên chủ anh cũng bị giảm rất nhiều. Bình thường, hạ thiên vực đến trung thiên vực không có truyền tống trận, cho nên những tu sĩ bình thường muốn từ hạ thiên vực tiến vào trung thiên vực, cũng không phải là một chuyện đơn giản. Có lẽ anh là người cực kỳ giàu có, hoặc anh có bản lĩnh cực lớn, thì mới có thể tiến vào thiên vực cao cấp.

Anh giàu có, có rất nhiều tiên tinh, anh có thể yên ổn ngồi trên pháp bảo phi hành băng qua đoạn đường dài trong thiên vực, anh có bản lĩnh cực lớn, thì chính mình bay qua thiên vực. Đương nhiên một số tu sĩ có chút may mắn, khi đến nhận đệ tử ở tiên môn thiên vực cao cấp, đúng lúc bị nhắm trúng, thì cũng sẽ bị tiên môn của thiên vực cao cấp dẫn đi.

Còn về đẳng cấp của mỗi môn phái trong thiên vực cũng được phân chia khác nhau với tông môn chín sao trong Tu Chân giới, mà lại là căn cứ theo tu vi môn phái mà phân chia. Khi môn phái của anh có một tu sĩ đạt đến ĐạiChí Tiên, thì môn phái của anh cũng là Đại Chí Tiên phái. Nếu như môn phái của anh có một tu sĩ đạt đến Tiên Đế, thì môn phái của anh cũng là Đế Tông. Còn tông môn không có đại tiên thì mãi mãi sẽ không được tiên giới thu nhận. Cho dù là một tông môn kém nhất trong thiên vực thấp nhất cũng cần phải có một đại tiên mới có thể được thành lập.

Ba mươi ba thiên vực Diệp Mặc cũng quan sát một cách tỉ mỉ. Trong đó mười một hạ thiên vực được phân chia thành Hoàng Tằng thiên, Ngọc Hoàn thiên, Hà Đồng thiên, Bình Dục thiên, Văn Cử thiên, Ma Di thiên, Việt Hành thiên, Mông Ế thiên, Hòa Dương thiên, Cung Hoa thiên, Cực Phong thiên.

Mười một trung thiên vực được phân chia thành Hoàng Già thiên, Đường Diệu thiên, Đoan Tĩnh thiên, Cực Dao thiên, Khổng Thăng thiên, Hoàng Nhai thiên, Hiếu Mang thiên, Tông Phiêu thiên, Ông Trọng thiên, Giang Do thiên, Nguyễn Nhạc thiên.

Mười một thượng thiên vực được phân chia thành Đàm Thệ thiên, Tiêu Độ thiên, Nguyên Động thiên, Diệu Thành thiên, Cấm Thượng thiên, Thường Dung thiên, Đằng Thắng thiên, Phạm Độ thiên, Đại Xích thiên, Vũ Dư thiên, Thanh Vi thiên.

Diệp Mặc không ngờ Việt Hành thiên và Cung Hoa thiên đều nằm trong mười một hạ thiên vực, nhưng lại không biết tu vi của Lục Chính Quần kia là tu vi gì, là cấp bậc đại tiên hay đã đến Vị tiên rồi.

Từ bút tích của Viêm Hồng Trung, Diệp Mặc nhìn ra, trong mười một hạ thiên vực, Vị tiên là vô cùng ít ỏi, mỗi một người đều là thiên chủ của một phương.

Trung thiên vực và thượng thiên vực, trên ngọc giản này đều không giới thiệu, duy nhất chỉ có hạ thiên vực trên ngọc giản còn giới thiệu chút ít, nhưng cũng không vẽ bản đồ không gian. Diệp Mặc từ ngọc giản chỉ có thể đại khái đoán được khoảng cách giữa Văn Cử thiên và Việt Hành thiên cũng không xa lắm, nhưng Cung Hoa thiên lại nằm ở nơi hẻo lánh nhất, cách rất xa Việt Hành thiên.

Hơn nữa từ ngọc giản Diệp Mặc biết được, muốn thăng cấp lên Tiên vị, ở mười một hạ thiên vực thì rất khó thực hiện được, cần phải đến được trung thiên vực mới có thể làm được. Còn trung thiên vực rốt cục làm sao có thể đến được, thì trên ngọc giản cũng không ghi chép lại.

Diệp Mặc thở dài một hơi, cất ngọc giản đi, hắn biết hắn muốn giống như ở đại lục Lạc Nguyệt, muốn đứng trên đỉnh cao nhất của Tiên giới, tạo một mảnh địa bàn của riêng mình, thì cũng khó hơn Tu chân giới hàng vạn lần.

Nếu như Diệp Mặc không có thế giới trang vàng trong tay, không có Tam Sinh quyết, không có trận bàn thời gian, không có Khổ Trúc, thì hắn chắc chắn đừng mơ đứng trên đỉnh cao của Tiên giới. Cho dù là đi liều mạng với Lục Chính Quần, hắn cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng bây giờ, hắn cần phải ngẫm nghĩ điều này, lúc này mới có một mình hắn phi thăng lên Tiên giới, Lục Chính Quần có lẽ không điều tra được hắn, một khi đại lục Lạc Nguyệt có nhiều người phi thăng lên Tiên giới rồi, hắn chắc chắn phải lộ diện, một mình hắn thì không sao, nhưng Mặc Nguyệt Chi Thành còn có vô số người, một khi bọn họ phi thăng lên Tiên giới bị Lục Chính Quần báo thù thì biết sao?

Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Mặc quyết định đợi lần sau đám người Ly Hoành lại rời thành, hắn nhất định sẽ đi cùng, sau đó thì sẽ không về nữa. Ở Bỉ Dực Thiên thành rất an toàn, nhưng đó cũng không phải là cái mà Diệp Mặc muốn. Cái mà hắn muốn không phải an toàn, mà là lượng lớn tài nguyên tu luyện, là nhanh chóng thăng cấp.

Sau khi quyết định xong con đường mà mình muốn đi. Diệp Mặc lấy ra Cực Diễm Tinh Kim bắt đầu thăng cấp Tử Đao của mình lần thứ nhất.

Ở Tu Chân giới hắn sở dĩ vẫn chưa thăng cấp pháp bảo Tử Đao của mình, thứ nhất là vì Tử Đao hoàn toàn đủ dùng rồi, thứ hai còn là vì không có nguyên liệu phù hợp. Hôm nay lên đến Tiên giới rồi, không nói đẳng cấp Tử Đao của hắn cũng không đủ trình độ nữa, mà hắn cũng còn có Cực Diễm Tinh Kim nữa.

Diệp Mặc có to gan đi nữa cũng không dám bước vào thế giới trong một nơi như này, trong Tiên thành có bao nhiêu Đại năng cơ chứ? Nói không chừng thần thức của người ta phá vỡ trận pháp phòng ngự của anh chằm chằm nhìn anh, thì anh cũng không biết chút nào được.

Mặc dù chuyện như này Diệp Mặc tin chắc sẽ không xảy ra với hắn, nhưng cần phải cẩn thận hơn chút. Lúc trước hắn là vì không để ý đến Giác Hồn Tảo, lộ ra đồ của mình. Giác Hồn tảo lộ ra thoạt nhìn thì giống như không phải chuyện gì to tát, nhưng Diệp Mặc mơ hồ cảm thấy có gì đó bất an. Hắn rất muốn bây giờ đi luôn, đồng thời hắn cũng biết càng vào lúc này, thì càng phải giữ tỉnh táo. Một mình đi trước, cho dù có nói cũng không nói rõ được.

Sau khi bố trí xong mấy trận pháp che chắn thần thức xong, Diệp Mặc bắt đầu dùng Vụ Liên Tâm Hỏa luyện chế Cực Diễm Tinh Kim.

Sau khi Diệp Mặc hòa tan Cực Diễm Tinh Kim cho vào Tử Đao, khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là hắn căn bản còn chưa bắt đầu đánh cấm chế vào, còn chưa bắt đầu hình thành đao phôi, thì Tử Đao không ngờ lại tự động hấp thụ Cực Diễm Tinh Kim. Tử Đao sau khi hấp thụ Cực Diễm Tinh Kim rồi bên ngoài tản mát ra từng vòng ánh sáng màu tím hồng, bao phủ hoàn toàn lấy Tử Đao lại.

Mắt của Diệp Mặc chỉ có thể nhìn thấy Tử Đao đang cuồn cuộn trong vòng sáng kia, đồng thời bên ngoài của Tử Đao cũng không ngừng uốn éo biến đổi, còn Diệp Mặc thì lại không thể nào bắt được trạng thái này.

Diệp Mặc không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hắn không ngờ Tử Đao đúng là một pháp bảo có thể tự động thăng cấp được, hắn căn bản cho rằng cho dù là tự động thăng cấp, cũng cần trình độ luyện khí của mình phải đạt đến một trình độ nhất định mới có thể làm được. Như vậy, Tử Đao thăng cấp hoàn toàn không liên quan gì đến trình độ luyện khí của hắn.

Đầy đặn ba ngày, Tử Đao trong vòng sáng cuồn cuộn kia lúc này mới dần dần yên ổn trở lại, vòng sáng kia cũng dần tiêu tán hết. Đợi vòng sáng kia tiêu tán hoàn toàn, một thanh đao dài rất bình thường không có gì khác biệt xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, thân đao xuất hiện từng đường vân xoáy mắt thường khó có thể phân biệt được, trong phong thái cổ xưa lại mang theo chút tươi mát của hiện đại.

- Đao tốt.

Bản thân Diệp Mặc cũng không kìm chế nổi thốt lên một câu, đao này thoạt nhìn không có gì khác lạ, nhưng thanh đao này là do Diệp Mặc luyện hóa được, tâm thần của hắn lập tức cảm nhận được thanh đao này cũng không đơn giản, lúc này cũng đã là một tiên khí hạ phẩm rồi.

Mặc dù Diệp Mặc đã từng có được rất nhiều tiên khí hạ phẩm rồi, nhưng hắn căn bản cũng chưa dùng qua. Hắn dùng quen thanh Tử Đao này rồi, những tiên khí hạ phẩm khác hắn cũng không quen. Tử Đao giống như sinh mạng của hắn vậy, mỗi một đường đao phóng ra, đều có một cái gì đó tâm linh tương thông lẫn nhau vậy. Chính vì như vậy, hắn mới sáng tạo ra được Huyễn Vân Bát Đao.

Diệp Mặc cầm Tử Đao lên, cũng không phóng ra, nắm chặt trong tay càng nhìn càng cảm thấy mãn nguyện. Đao không có gì khác lạ, trong Tử Đao có mọt tia đỏ đậm, nhưng Diệp Mặc lại có thể cảm nhận được sát thế mãnh liệt trong nó. Hắn tùy tiện phóng một đao ra, một đường đao màu tím nhạt xoẹt qua, trận pháp phòng ngự và cấm chế che chắn mà hắn bố trí biến mất hình mất dạng.

Cái này chưa phóng ra đã kinh khủng như vậy ư? Diệp Mặc đang lúc cảm thán, một bùa truyền tin màu đỏ hồng rơi xuống bên ngoài cấm chế của hắn. Diệp Mặc gỡ tấm bùa xuống, mới biết đại hội luyện khí của Bỉ Dực Tiên thành sắp bắt đầu rồi. Dặc Nghiên tiên tử muốn dùng Văn Phong Nhưỡng tiếp đãi tất cả tu sĩ của Tiên thành, dường như tất cả các tu sĩ đều có thể tham gia, Ly Hoành đang muốn Diệp Mặc đi cùng.

Diệp Mặc không chút do dự, nhanh chóng cất Tử Đao đi, liền phóng ra khỏi động phủ. Động phủ này hắn cũng sẽ không quay trở lại nữa, đợi tham gia xong yến tiệc chiêu đãi của Dặc Nghiên tiên tử, cho dù đám người Ly Hoành không xuất thành, thì hắn cũng cần phải theo tu sĩ khác ra khỏi thành, thậm chí sẽ không quay về Bỉ Dực Tiên thành nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.